Chàng Rể Phế Vật

Chương 1025




CHƯƠNG 1025


Nói về kĩ thuật đấm bóp… Trần Xuân Độ thuộc cấp bậc chuyên nghiệp. Tất cả các huyệt đạo trên cơ thể con người, cách xoa bóp như thế nào để có thể kích thích mạch máu lưu thông và làm giảm đau nhức cơ bắp. Những điều này… Trần Xuân Độ đều biết rõ, không hiểu


những này thì anh đã chết trên chiến trường từ lâu.


Bất tri bất giác, Tần Bàn Nhược cảm thấy mạch máu trong người đang lưu thông, mắt cá chân bắt đầu trở nên ấm áp, cảm giác ấm áp tê ngứa làm cho cô ta khe khẽ hừ một tiếng ~


Trần Xuân Độ nghe thấy tiếng hừ của cô ta thì cảm thấy tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.


Dường như cảm nhận được điều bất thường, gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược hơi ửng đỏ, cô ta nhẹ nhàng giãy dụa định rút chân về.


Trần Xuân Độ đè cô ta lại, không cho cô ta rút chân về.


“Đừng cử động, tôi đang xoa bóp giúp cô đó.” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào cô ta, hai tay dùng sức xoa bóp, nhân cơ hội chiếm tiện nghi.


“Không cần bóp nữa… Chân hết mỏi rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược đã ửng đỏ.


Chẳng biết vì sao lúc này trái tim Tần Bàn Nhược có hơi rung động, cho dù Trạm trưởng rất yêu thương cô ta, bảo vệ cô ta cực kỳ chặt chẽ, nhưng có không ít lần cô lẻn ra ngoài trong lúc trạm trưởng đang thực hiện nhiệm vụ, cô ta thường đi vào quán bar pha, không biết đã


thân mật với bao nhiêu người đàn ông, nhưng những lúc đó, còn lâu mới khiến cho trái tim cô gợn sóng như lúc này.


Trần Xuân Độ dây dưa không ngừng, vẫn tiếp tục xoa bóp chân cô ta với cảm xúc dịu dàng.


“Trần Xuân Độ, tôi nhận ra… Anh có hơi khác?” Tần Bàn Nhược nhẹ giọng nói.


“Ồ? Khác chỗ nào?” Trần Xuân Độ lưu manh cười hỏi, mang theo vẻ trêu chọc và nghiền ngẫm.


Giọng nói Tần Bàn Nhược rất nhỏ nhẹ, dường như có hơi thẹn thùng: “Tôi phát hiện lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm vào chân tôi…”


Ý cười trên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm mang theo vẻ nghiền ngẫm, anh nhẹ nhàng tiến tới trước người Tần Bàn Nhược, dịu dàng nói: “Đúng thế, bởi vì cô rất đẹp…” Ánh mắt Trần Xuân Độ lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua chân của cô ta… Trắng nõn bóng loáng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.


Giờ phút này gương mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược lập tức ửng đỏ, cô ta vội vàng rút chân về, rồi cảnh giác nhìn anh.


Trần Xuân Độ gãi gãi đầu, không khỏi bó tay: “Sao lại cảnh giác như thế? Tôi cũng không phải người xấu…”


“Hừ, dù sao anh cũng là đồ bại hoại, lưu manh!” Tần Bàn Nhược hờn dỗi với Trần Xuân Độ, khóe miệng mang theo một tia giảo hoạt, uy hiếp nói: “Trần Xuân Độ, sau này nếu anh dám không tôn kính với tôi, thì tôi sẽ nói ra chuyện hôm nay của anh!”


Khoé miệng Trần Xuân Độ khóe cong lên một nụ cười tà ác: “Cô đang uy hiếp tôi sao? Hậu quả của việc uy hiếp tôi rất nghiêm trọng đó…”


“Nghiêm trọng đến mức nào?” Tần Bàn Nhược khiêu khích nhìn anh, dường như không thèm để ý đến lời uy hiếp của anh chút nào.


Nụ cười lưu manh trên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm, anh nhìn Tần Bàn Nhược, đôi mắt lóe ra tia sáng khó hiểu, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên, anh sáp qua chặn môi Tần Bàn Nhược lại!


“A…” Tần Bàn Nhược ngây người! Mình mới mất tập trung một chút mà đã bị anh đánh lén!