Chàng Rể Phế Vật

Chương 1023




CHƯƠNG 1023


Trần Xuân Độ trực tiếp đá văng cậu ta, liếc mắt khinh thường nhìn cậu ta: “Cút.”


Nguyên Bưu và đám anh em thất tha thất thểu bò dậy, rôi hoảng hốt chật vật bỏ chạy…


Tần Bàn Nhược ngọt ngào kéo cánh tay Trần Xuân Độ, khuôn mặt tràn đầy vẻ sùng bái, nói bằng giọng điệu nũng nịu: “Trân Xuân Độ, anh thật tuyệt ~!”


Trần Xuân Độ nghe lời nói này của cô ta chỉ cảm thấy nổi da gà! Người phụ nữ này… Không bị động kinh chứ? Sao lại dùng giọng điệu nũng nịu nói chuyện…


Mình và cô ta còn chưa xảy ra chuyện gì… Cô ta đột nhiên thay đổi giọng điệu làn cho mình không thích ứng được.


“Nói chuyện đàng hoàng.” Trần Xuân Độ chỉ ra chỗ sai.


“Xời~ tôi đây chỉ chọc anh thôi mà cũng không được!” Tân Bàn Nhược lườm anh, dáng vẻ khó chịu.


Thấy người phụ nữ có vẻ sắp tức giận, Trần Xuân Độ không dám mập mờ nữa, trên đường đi mua cho cô ta nhiều món ăn ngon, lúc này Tân Bàn Nhược mới thỏa mãn.


Qua trận đánh nhau vừa rồi, đường phố Ẩm thực lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, phồn hoa náo nhiệt… Cảnh tượng kia chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi… Mọi người vẫn hưởng thụ những món ăn đêm ngon miệng.


“Đồ ăn ở thành phố T đều hơi ngọt, không ngon như Yên Kinh của chúng ta.” Tân Bàn Nhược kéo tay Trần Xuân Độ, bắt bẻ nói.


“Đúng vậy, không ngon bằng Yên Kinh của chúng ta.” Ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên một tia phức tạp, những suy nghĩ dường như đang trào dâng.


Tân Bàn Nhược qua đầu qua, khó hiểu nhìn anh: “Anh từng nói anh không phải người Yên Kinh mà?”


Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức thay đổi chủ đề: “Bên kia có nem rán kìa, đi nếm thử thôi.” Nói xong anh kéo Tân Bàn Nhược chạy qua.


Trên đường đi, đôi mắt đẹp của Tần Bàn Nhược hiện lên vẻ nghi ngờ, cô ta nhìn chăm chú người đàn ông này… Trong lòng luôn có cảm giác nói không ra lời… Giống như có chút lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc?


Hai người đi dạo ròng rã hơn hai tiếng đồng hồ ở phố Ẩm thực, đường phố Ẩm thực đúng là quá dài… Dòng người cuồn cuộn… Tần Bàn Nhược gần như đã ăn hết đồ ăn trên phố Ẩm thực… Trên đôi môi anh đào xinh đẹp dính đầy dầu mỡ, có vẻ hơi chật vật. Cô ta đã cầm


khăn tay lau đến mấy lần…


“Cô đúng là người biết ăn hàng, ăn mãi cũng không no.” Trần Xuân Độ trêu ghẹo nói.


Đôi bàn tay trắng như phấn của Tần Bàn Nhược dùng sức đánh vào người Trần Xuân Độ: “Anh mới là đồ ăn hàng đấy, đồ đầu heo, Trần Đầu Heo!”


Trần Xuân Độ cảm nhận nắm đấm như gãi ngứa trên người mình, giờ phút này anh cảm thấy hơi ngọt ngào. Anh chưa cảm nhận được cảm giác ngọt ngào này bao lâu rồi? Từ khi rời khỏi nước C, tất cả… Đều biến mất…


“Không đi nữa đâu, mệt muốn chết.” Tần Bàn Nhược kéo cánh tay Trần Xuân Độ, cả cơ thể mềm mại đều bám vào người Trần Xuân Độ.


Trần Xuân Độ không còn gì để nói, cô gái này… Sao lại giống như một đứa trẻ, giận dỗi làm cho người ta phát điên… Cô ta đơn giản là một ma nữ thay đổi thất thường…


Bình thường Trạm trưởng đã quá cưng chiều cô ta rồi…


“Ở kia có ghế, đi ngồi một lát đi.” Trần Xuân Độ kéo cô ta tới chỗ một cái ghế trước bồn hoa.


Tần Bàn Nhược ngồi xuống ghế, lúc này mới cảm thấy hơi dễ chịu.


Trần Xuân Độ cũng ngồi xuống theo, trong tay anh còn xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn giống như bảo mẫu.


Tần Bàn Nhược không chút khách khí gác đôi chân dài xinh đẹp lên chân Trần Xuân Độ, nhỏ giọng nói: “Xoa bóp chân giúp tôi được không?”