CHƯƠNG 1022
Nguyên Bưu phun máu tươi, xương cốt toàn thân gần như sắp gãy… Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại… Một bóng người đã vọt tới trước mặt cậu ta trong chớp mắt!
Trái tim Nguyên Bưu đập mạnh… Một nỗi hoảng sợ dữ dội xông lên đầu!
“Anh bạn nhỏ… Vừa rồi tôi đã khuyên cậu không nên đánh nhau ẩu đả… Sao cậu không nghe chứ…” Trần Xuân Độ thản nhiên cười nói.
“Anh…! Tên khốn nhà anh! Anh nhất định phải chết, tôi nói cho anh biết! Anh họ của tôi là Long Thiên Ngao!” Sắc mặt Nguyên Bưu dữ tợn, hai mắt gần như có thể phun ra lửa giận! Hung hăng uy hiếp!
Long Thiên Ngao? Trần Xuân Độ nghe xong, đầu tiên là sững sờ… Sao anh lại cảm thấy cái tên này hơi quen quen? Hình như đã từng nghe ở đâu rồi?
Nguyên Bưu nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ thì cho rằng anh đang sợ, nở nụ cười dữ tợn: “Sợ rồi sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu! Nếu anh thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cho tôi! Để cô gái xinh đẹp này đi theo ta đi, nếu không… Từ nay về sau anh sẽ không lăn lộn trong thành phố T nổi đâu!”
Trần Xuân Độ hơi híp mắt lại… Anh đã nhớ ra rồi…
Trần Xuân Độ đột nhiên nhớ ra… Người tên là Long Thiên Ngao… Không phải tên bị anh tát một bạt tai trước đó sao? Dường như anh đã nhớ ra người đàn ông đó tên là… Long Thiên Ngao…
Nghĩ đến đây, ý cười bên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm… Lúc ấy, Long Thiên Ngao tìm đường chết bị Trần Xuân Độ tát một bạt tai… Trần Xuân Độ vẫn còn nhớ chuyện này… Nếu lúc ấy Lê Kim Huyên không ngăn cản… Thì e là Long Thiên Ngao đã sớm thành người thực vật!
“Long Thiên Ngao là anh họ cậu đúng không?” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Vậy thì tốt, trả món nợ anh họ cậu nợ tôi luôn đi…”
Nói xong, Trần Xuân Độ trực tiếp xách cổ áo Nguyên Bưu lên, không nói hai lời tát vào mặt cậu ta!
“Bốp!” Tiếng bạt tai thanh thúy quanh quẩn trong không trung! Gò má Nguyên Bưu sưng đỏ trong nháy mắt, hiện lên dấu vết bàn tay rõ ràng!
“Anh! Anh dám đánh tôi?” Nguyên Bưu tức giận đến nỗi cả người run rẩy! Đôi mắt đỏ như máu, cơn giận như muốn giết người!
Cậu ta không thể tin được! Như thế nào cũng không dám tin, mình đã nói tên anh họ ra, thiếu gia của tập đoàn Long Trạch, kết quả người đàn ông này còn dám ra tay!
“Đánh cậu thì sao? Tôi cứ đánh đấy.” Trần Xuân Độ như một tên côn đồ, hung hăng tát thêm một cái!
“Bốp!” Cái tát này anh dùng sức mạnh hơn! Nửa bên phải gương mặt Nguyên Bưu sưng vù trong nháy mắt, giống như đầu heo!
Làm gì còn khí chất anh tuấn nữa?
Đám khán giả ở đây trợn tròn mắt…! Mẹ nó! Người đàn ông này đúng là trâu bò… Ngay cả Nguyên Bưu mà cũng dám đánh?
Anh của cậu ta là Long Thiên Ngao đấy! Thiếu gia tập đoàn Long Trạch ở thành phố T… Long Thiên Ngao!
“Anh…! Anh! Tôi sẽ không bỏ qua đâu…” Nguyên Bưu nổi giận dữ tợn… Còn chưa nói hết… Trần Xuân Độ đã hung hăng tát thêm hai cái!
Khuôn mặt Nguyên Bưu bị tát thành đầu heo, máu mũi bay tứ tung… Vô cùng thê thảm!
“Đại ca… Đừng đánh nữa… Em sai rồi!” Cuối cùng Nguyên Bưu không chịu được nữa… Nước mũi máu mũi và nước mắt tuôn trào một mạch! Anh còn trâu bò hơn cả Long Thiên Ngao, ngay cả Long Thiên Ngao cũng không sợ, thì sao có thể sợ cậu ta! Cậu ta chưa từng gặp phải hoàn cảnh đáng sợ thê thảm như thế… Giờ phút này gương mặt cậu ta sưng đỏ đau nhức dữ dội, cảm thấy như mình sắp chết… Cậu ta không thể nào chấp nhận được…!