CHƯƠNG 1009
Chỉ thấy một lão giả còng lưng mặc trường bào mang phong cách cổ xưa lặng lẽ xuất hiện trước mặt… Tới lặng yên không một tiếng động… cứ như hợp thành một thể với không khí.
Sắc mặt tên người làm kia trắng bệch! Thân thể vội vàng bước lui mấy bước, cực kỳ cung kính với lão giả trước mặt: “Đa tạ trưởng lão cứu giúp!”
Lão giả chậm rãi gật đầu, đôi mắt già nua thâm thúy không gì sánh được, giống như mang theo năm tháng dài đằng đẵng.
“Người trẻ tuổi này có chuyện gì có thể nói với lão già tôi đây một tiếng?” Giọng nói khàn khàn của lão giả mang theo vẻ thâm thúy vang lên.
Trần Xuân Độ khẽ híp mắt… Vừa nãy, những người làm của nhà họ Trương không nhìn rõ… nhưng anh thì rõ mồn một… thân pháp người này rất mềm mại… Đây là thân pháp luyện đến đẳng cấp tột cùng… Không ngờ anh lại gặp được một vị tông sư võ học hơn năm mươi tuổi tại đây nhà họ Trương này…
“Lão già, hình như ông khá mạnh. Với thân pháp này của ông, hẳn là rất có lai lịch.” Giọng nói của Trần Xuân Độ bình tĩnh không gì sánh được, nghe không ra là khen hay là trào phúng.
Trưởng lão thâm trầm, sắc mặt già nua cũng không nhìn ra chút vui buồn nào.
“Người trẻ tuổi, hãy nghe tôi nói, mau rời đi thôi… Cậu không thể xông vào đây được.” Trưởng lão chậm rãi nói.
Nghe thấy lời của ông ta, Trần Xuân Độ nở nụ cười, cười đến mức thâm sâu khó hiểu.
“Ý ông là cái nhà cũ này của các người là tường đồng vách sắt sao? Ngược lại tôi muốn xông vào một lần.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt khiêu khích.
Đám người làm đau đớn rên rỉ bò dậy, thối lui đến phía sau trưởng lão, đôi mắt lạnh lẽo trợn trừng nhìn Trần Xuân Độ.
Trước cửa nhà họ Trương có một cái cây già, một trận gió mát thổi qua… lá cây nhẹ nhàng bay xuống, phiêu đãng giữa không trung… chậm rãi rơi xuống trước mặt trưởng lão.
Bỗng nhiên, trưởng lão chợt dùng hai ngón tay kẹp lấy lá xanh, cổ tay chấn động một cái!
“Vù!” Lá xanh hóa thành lưỡi dao bắn ra nhanh như gió… Nó trực tiếp vạch phá không khí trước mặt, mang theo một trận sát khí vù vù đáng sợ, chợt phóng về phía Trần Xuân Độ!
Thân thể của Trần Xuân Độ vẫn đứng ở chỗ cũ như trước, thậm chí còn không thèm động đậy, một ngón tay chĩa ra!
Chiếc lá rụng bay vụt đến liền bị lực đạo to lớn của ngón tay anh… xỏ xuyên qua… Chiếc lá xanh vốn không thể thừa nhận được lực đạo tập kích bực này, trực tiếp hóa thành mảnh vụn… Chỉ còn lại một hàng xương lá trụi lủi… chậm rãi bay xuống.
Đôi mắt già nua của trưởng lão hiện vẻ ngưng trọng, giống như vô cùng kinh ngạc.
“Có chút thú vị… Ở thành phố T hiện giờ, người có thể tiếp một chiêu của tôi đã ít lại càng ít… Thảo nào lại có thể bình thản nói chuyện với tôi như vậy…” Giọng nói già nua của trưởng lão kéo dài, bên trong mang theo một tia lực lượng cực kỳ cường thịnh.
Trần Xuân Độ nghe vậy, khóe môi khẽ cong giống như khinh thường.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, lập tức giao Vương Vô Địch ra đây cho tôi, tôi có thể bảo đảm nhà họ Trương các người hoàn hảo không tổn hại gì… Còn nếu không… tôi không chắc nhà cũ này của các người có thiếu mất một bức tường hay không đâu…” Giọng nói của Trần Xuân Độ hết bình tĩnh nhưng lại mang theo một tia uy hiếp!
Cả đám người làm của nhà họ Trương chỉ cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa từng có! Hôm nay, nhà họ Trương ở thành phố T bọn họ… lại bị một tên vô danh tiểu tốt trước mặt làm nhục và khinh thường như vậy? Đây quả thực là đánh vào mặt của toàn thể nhà họ Trương mà!
Sắc mặt trưởng lão chợt ngưng trọng, âm thanh già nua lập tức vang lên!
“Người trẻ tuổi, cậu có biết… mình đang nói cái gì không?”
Trần Xuân Độ không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào nhà cũ của nhà họ Trương, nói với vẻ ẩn ý: “Căn nhà này cũng quá cũ rồi… tên Vương Vô Địch kia trốn ở trong cái nhà rách nát này… chỉ sợ cũng đã cùng đường mạt lộ…”