Chàng Rể Phế Vật

Chương -99






Chương 99: Lê thiếu hoằng​


Lê Kim Huyên run rẩy, toàn thân nổi da ga.



Trần Xuân Độ chủ động nắm lấy bàn tay thon thả của cô khiến cô bất giác cau mày.



Lê Kim Huyên luôn phản cảm khi có người đàn ông khác nắm tay cô. Cô rất kháng cự loại tiếp xúc thân thể này!



Nhưng không biết tại sao, lần này Lê Kim Huyên lại chấp nhận cho Trần Xuân Độ nắm tay dắt đi.



Trần Xuân Độ lấy hai chiếc ghế nhựa trắng đặt ở góc quầy hàng rồi thoải mái ngồi xuống.



"Ngồi đi." Trần Xuân Độ chỉ vào chiếc ghế nhựa trắng bên cạnh.



Lê Kim Huyên ghê tởm nhìn môi trường xung quanh, nó đầy dầu mỡ và bẩn thỉu, không khí cũng rất tệ.



Mà chiếc ghế đẩu bằng nhựa trước mặt cô có vẻ không được sạch sẽ cho lắm.



Có thể yên tâm ăn cơm ở một nơi như này sao?



Lê Kim Huyên ất nghi hoặc, mà Trần Xuân Độ cơ hồ cũng nhận ra lo âu trong lòng Lê Kim Huyên anh mỉm cười rồi rút giấy ăn ra đặt lên ghế nhựa.



"Ngồi đi, tổng giám đốc Lê của tôi." Trần Xuân Độ cười nói.



Lê Kim Huyên hung hăng trừng mắt với Trần Xuân Độ, sau đó cẩn thận thu vén váy, ngồi xuống, khoanh chân lại nhìn ngó xung quanh.



"Thực đơn đâu?" Lê Kim Huyên nhìn chung quanh, hỏi.



"Thực đơn?" Trần Xuân Độ sửng sốt, lập tức giải thích: "Nơi này không có thực đơn."



Trần Xuân Độ vừa dứt lời, liền vẫy tay với chủ quán: "Chủ quán, cho một dĩa tôm hùm cay, càng nhiều càng tốt."



"Ok."



"Ở đây không có thực đơn sao mà gọi món?" Lê Kim Huyên lấy làm khó hiểu nhìn Trần Xuân Độ, trông bộ dạng liền biết cô chưa từng đi ăn vỉa hè.



“Ở đây có rất nhiều thực khách thuộc nằm lòng thực đơn nên không cần nhìn cũng biết.”



Trần Xuân Độ nói: “Tôi tìm thấy món này trên mạng. Món này được đánh giá cao nhất trong các loại tôm càng.”



"Đánh giá cao nhất, xung quanh như vầy á?" Lê Kim Huyên cau mày, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ chán ghét.



"Đồ ăn ngon là được còn xung quanh quan trọng gì.” Trần Xuân Độ thản nhiên cười: "Lát nữa cô sẽ biết đồ ăn của họ ngon như thế nào.”



Lê Kim Huyên bán tín bán nghi. Nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt không chút tin tưởng.



Rất nhanh, một dĩa tôm càng bốc khói nghi ngút được mang lên.



Lê Kim Huyên thẫn thờ nhìn nồi tôm càng đỏ tươi



"Tổng giám đốc Lê, mời." Trần Xuân Độ đeo găng tay nhựa, cười nói.



"Như vậy… Là ăn được rồi sao?" Lê Kim Huyên nhón hai ngón tay trắng nõn, ngọc ngà, cẩn thận cầm hai sợi râu của con tôm, giở lên.



Khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của Lê Kim Huyên tái đi, nữ chủ tịch lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ lúc này đây lại rụt rè trước một con tôm càng cay!



"Như vậy có gì mà ăn không được?"Trần Xuân Độ sửng sốt.



"Cái này…” Lê Kim Huyên quan sát con tôm, vỏ ngoài rắn chắc, còn cả hai con mắt nữa… Làm cho Lê Kim Huyên nhịn không được muốn bỏ chạy!



Ngay khi Lê Kim Huyên không biết nên cho vào miệng thế nào thì Trần Xuân Độ đã lột sạch vỏ và thưởng thức món tôm ngon lành một cách thích thú.



"Nó thực sự rất thơm, rất mềm." Trong khi Trần Xuân Độ không ngừng chép miệng ăn thì Lê Kim Huyên lại nghiên cứu con tôm càng này rất lâu.



"Sao cô không ăn?" Trần Xuân Độ ngạc nhiên nhìn Lê Kim Huyên.



"Tôi sẽ không lột..." Lê Kim Huyên do dự một lát, nói.



"Không? Sẽ không?" Trần Xuân Độ nghẹn lời, ngơ ngác nhìn Lê Kim Huyên: "Cô đừng có nói với tôi là muốn tôi lột cho cô đấy nhé?"



Trần Xuân Độ đột nhiên có dự cảm không tốt, mà Lê Kim Huyên thì quả thật gật đầu, chớp chớp đôi mắt nhìn Trần Xuân Độ.



Vì thế… Trần Xuân Độ mới chỉ ăn một nửa con tôm, đã phải nghẹn khuất, bắt đầu giúp Lê Kim Huyên lột con tôm hùm.



Kỳ thật, mấu chốt là Trần Xuân Độ vừa phải chống lại sự cám dỗ của mùi tôm hùm trong nồi vừa phải cẩn thận bóc vỏ tôm và gắp thịt tôm ra cho Lê Kim Huyên.



Về phần Lê Kim Huyên, từ chỗ cố lấy dũng khí, cẩn thận cắn một miếng thịt tôm cô đã trố mắt cảm nhận phần thịt vừa mềm vừa cay, thơm đang tan trong miệng!



Mùi vị… Cũng không tệ lắm. Lê Kim Huyên chớp chớp đôi mắt, háo hức nhìn Trần Xuân Độ chờ mong anh sẽ bóc tôm cho mình… Không những thế cô còn giục anh nhanh một chút.



Trần Xuân Độ buồn bực kêu lên một tiếng, vốn dĩ là muốn bảo nữ thần chủ tịch mời mình đi ăn, kết quả biến thành anh mời, đã vậy còn phải đến đây bóc tôm cho vữ thần nữa!



Mẹ nó… Sao mình lại bi thảm như vậy chứ!



Trần Xuân Độ có thể cay đắng nhìn chằm chằm vào nồi tôm hùm, vừa mơ tưởng về vị ngon của con tôm vừa không ngừng bóc tôm cho Lê Kim Huyên...



Lê Kim Huyên thổi phù phù, thịt tôm vừa tươi vừa cay khiến đôi môi đỏ mọng của cô tê rần.



Bất tri bất giác, Lê Kim Huyên càng ăn càng nhiều, bình thường cô ăn rất ít, một chén cơm nhỏ cũng đủ no vậy mà hôm nay, cô đã chén sạch nồi tôm hùm siêu to khổng lồ!



"Còn nữa không?" Lê Kim Huyên liếm sạch đôi môi đỏ mọng rồi nhìn Trần Xuân Độ với ánh mắt mong chờ.



"Còn..." Trần Xuân Độ thở dài rồi lại gọi chủ quán.



Sau đó, Lê Kim Huyên lại ăn thêm vài nồi nữa, Trần Xuân Độ cực khổ lột tôm muốn chuột rút mới khiến Lê Kim Huyên thoả mãn, cô không thèm giữ hình tượng, vỗ lên cái bụng no căng, nhẹ nhàng nói: "Tôi no rồi, chúng ta đi thôi."



Lê Kim Huyên lập tức đứng dậy, cùng Trần Xuân Độ tiến về phía chiếc Maybach đang đậu bên đường.



Sau khi chiếc Maybach rời khỏi quán vỉa hè để về nhà thì Lê Kim Huyên đột nhiên nói, "Lần sau lại đến quán đó nhé."



Trần Xuân Độ sửng sốt, gượng cười nói: "Tổng giám đốc Lê, cô được ăn đã ghiền rồi còn tôi chưa có miếng nào bỏ bụng đây này."



"Vừa rồi anh không ăn sao?”Lê Kim Huyên tỏ vẻ khó hiểu, tựa hồ chẳng biết gi hết.



Trần Xuân Độ muốn hộc máu đến nơi, mẹ kiếp… Ông đây phải bóc cho cô mấy nồi tôm siêu to khổng lồ, chẳng kịp ngơi tay thì lấy đâu ra thời gian mà ăn hả!



Nhưng Trần Xuân Độ vẫn kềm nén lửa giận trong lòng, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: "Kim Huyên, nếu cô thích thì sau này cứ đến đó ăn nhé.



"Cám ơn." Lê Kim Huyên gật đầu, nhỏ nẹ đáp: “Hôm nào có thời gian, tôi mời anh.”



Trong biệt thự, Lê Thần Vũ đi vào thư phòng, ngồi trước bàn làm việc.



Đôi mắt thâm thuý của anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại kiểu cổ trước mặt.



Trong biệt thự không chỉ có một chiếc điện thoại, nhưng chỉ có Lê Thần Vũ biết đây tưởng chừng chỉ là một chiếc điện thoại kiểu cũ, nhưng lại là chiếc điện thoại đặc biệt nhất trong biệt thự.



Bởi vì chiếc điện thoại kiểu cũ này chỉ có thể gọi đến một khu vực đặc biệt của Yên Kinh mà thôi!



Đó là khu vực mà ngay cả người nhà họ Lê cũng không cách nào tiến vào.



Lê Thần Vũ hít một hơi thật sâu và nhấc chiếc điện thoại kiểu cũ lên.



"Thần Vũ?" Một lúc sau, có một giọng nói trầm ổn vang lên ở đầu dây bên kia.



"Anh hai." Lê Thần Vũ lên tiếng, anh ta trước nay vẫn luôn kiêu ngạo tự đại, nhưng trước mặt người này, anh ta lại cúi đầu!



Bởi vì thân phận của người này, ngay cả Lê Thần Vũ cũng không thể so sánh! Anh ta chính là Lê Thiếu Hoằng! Bất cứ ai trong giới quan trường ở Yến Kinh đều biết anh ta là cậu chủ trẻ đứng đầu nhà họ Lê, điều khiển mọi chuyện trong nhà.



Danh tiếng của Lê Thiếu Hoằng ở trong quan trường còn lớn hơn danh tiếng của Lê Thần Vũ trên thương trường, anh ta ở trong quan trường oai phong một cỏi, không có anh ta thì thuở còn nghèo khổ, nhà họ Lê khó mà ngóc đầu lên được!



Tương tự, bởi vì sự tồn tại của Lê Thiếu Hoằng mà Lê Thần Vũ tuy rằng được mệnh danh là kỳ tài ngút trời nhưng nhưng vẫn thua kém Lê Thiếu Hoằng một bậc.



"Sao lại nghĩ đến chuyện tìm anh vậy? Em ở thành phố T có ổn không?" Ở đầu dây bên kia, Lê Thiếu Hoằng chậm rãi hỏi.



"Anh hai, em gặp phải một chút phiền toái ở thành phố T." Lê Thần Vũ nói.



"Ồ? Với tài năng của em mà có thể khiến cho em gặp phải phiền toái thì người này cũng không đơn giản đâu." Lê Thiếu Hoằng nhẹ giọng nói.



"Anh hai, em muốn xin anh giúp một việc, giúp em điều tra một người." Lê Thần Vũ khẩn cầu.



"Nói đi, anh có thể giúp được gì thì sẽ tận lực giúp."



"Nhĩ Đông Trần, Trần Xuân Độ của Nam Bắc!" Lê Thần Vũ nói, trong mắt lóe lên một tia sắc bén và thâm thúy.



Anh ta không tin là mình không thể điều tra được thông tin chi tiết của Trần Xuân Độ!



Cho dù phải cúi đầu nhờ anh hai giúp đỡ thì anh ta cũng phải tra ra manh mối của Trần Xuân Độ!



"Trần Xuân Độ?"Lê Thiếu Hoằng ở đầu dây bên kia hơi kinh hãi khi nghe thấy tên của Trần Xuân Độ.



"Làm sao vậy, anh hai?" Lê Thần Vũ nói.



"Người này, tra không được..." Lê Thiếu Hoằng chậm rãi thở dài, nói.



"Vì sao?" Lê Thần Vũ nhíu mày… Địa vị của anh hai ở trong quan trường cao như vậy mà vẫn còn có kẻ khiến anh ấy điều tra không được sao?



"Em tạm thời đừng đả động đến người này nữa.... Thần Vũ, ngàn vạn lần đừng dây dưa với anh ta, ngay cả anh cũng không điều tra được rõ ràng về anh ta." Lê Thiếu Hoằng chậm rãi nói.



Lê Thần Vũ cả kinh trong lòng, Lê Thiếu Hoằng nói vậy tức là trước kia anh ấy cũng đã từng điều tra?



"Anh hai cũng biết tên đó?" Lê Thần Vũ hỏi.



"Anh vẫn luôn âm thầm để ý đến em. Tất cả những người mà em quen biết, anh đều có tin tức nhưng chỉ duy tên Trần Xuân Độ này là… trống rỗng!" Lê Thiếu Hoằng trầm giọng: "Nhìn bề ngoài thì anh ta giống như một tên ở rể nhà họ Lê nhưng có rất nhiều chuyện dây mơ rễ má với anh ta.”



"Thần Vũ, em hiểu chưa?" Lê Thiếu Hoằng nói với ý tứ ẩn giấu sâu kín.



Lê Thần Vũ ở đầu bên kia điện thoại hoàn đã triệt để sửng sốt!



Thông tin… Rỗng không? Như thế là sao?



Ngay cả một người có địa vị cao như Lê Thiếu Hoằng cũng tra được không nhiều, chỉ có thể nói Trần Xuân Độ có một bối cảnh không tầm thường, đến mức ngay cả Lê Thiếu Hoằng cũng không đủ tư cách để biết. Còn có một khả năng nữa chính là Trần Xuân Độ đó thực chất chỉ là một con chó chui gầm chạn, chẳng có gì đáng kể, thậm chí không có thứ gì đáng để ghi nhận.



Lê Thần Vũ cúp điện thoại, ánh mắt thâm thúy khôn cùng đích đôi mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ mơ màng, khó hiểu, còn sống lưng thì lạnh toát.



Tên Trần Xuân Độ này rốt cuộc là thể loại gì vậy?



Thật sự chỉ là một tên ở rể vô dụng thôi sao?