Chàng Rể Phế Vật

Chương -84






Chương 84: Quỳ xuống!​


Trong biệt thự, Lê Kim Huyên và mọi người đang vui vẻ xem TV.



Mà Trần Xuân Độ, đang lấy lòng bằng cách gọt trái cây, cho dù Lê Kim Huyên luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng với anh thì anh vẫn báo dai như đỉa, không cách nào dứt ra được.



Có thể là do các chương trình tạp kỹ trên TV rất buồn cười nên tâm tình Lê Kim Huyên mới tốt như vậy, trên khóe miệng thỉnh thoảng lại nở một nụ cười mỉm.



Trần Xuân Độ ở một bên nhìn đến ngây ngốc, kích động thật đó, tổng giám đốc nữ thần hiếm khi nhoẻn miệng cười như vậy!



Chàng thanh niên đó cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ, chỉ một nụ cười của Lê Kim Huyên cũng có thể khiến Trần Xuân Độ kích động thành như vậy.



Nếu chàng thanh niên ở đây và được chứng kiến cảnh tượng này thì tuyệt đối sẽ hoài nghi đây có phải là Trần Xuân Độ hàng thật giá thật không.



Chiến Thần bất khả chiến bại, trầm tĩnh một thời giờ phút này đã trở thành một anh chàng ở rể, cả ngày đều dè dặt xem sắc mặt của tổng giám đốc nữ thần... Đây đúng là câu chuyện cười xuyên lục địa trên trời!



Trần Xuân Độ đang gọt táo còn Lê Kim Huyên thì phớt lờ anh cả ngày hôm nay.



Tổng giám đốc nữ thần mà nổi giận là Trần Xuân Độ sẽ run rẩy không dám hó hé một lời!



Đổi lại là Trần Xuân Độ khi còn chưa quay về nước C, một số đại quân phiệt quốc tế đã từng nói đùa sau khi nhậu say rằng người có thể khiến Trần Xuân Độ sợ hãi run lẩy bẩy chắc hẳn còn chưa ra đời đâu!



Mà hiện tại, Trần Xuân Độ thật sự giống như người hầu trong lời miêu tả của Lê Thần Vũ, dè dặt quan sát sắc mặt của Lê Kim Huyên mà làm việc.



Đột nhiên, Lê Kim Huyên vươn vai nhìn Tô Loan Loan ốm yếu bên cạnh, quan tâm hỏi: "Tô Loan Loan, sức khoẻ của cô thế nào rồi, nếu không ổn thì đừng gắng gượng nữa, để tôi dìu cô lên lầu."



Tô Loan Loan sắc mặt tái nhợt lắc đầu, rặn ra một nụ cười yếu ớt: "Tôi không sao đâu tổng giám đốc Lê, ở đây xem tivi một lát, đi dạo một vòng, thì sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi.”



"Được."



Lê Kim Huyên gật đầu, không hề biết rằng mấy tên vệ sĩ bên ngoài biệt thự đã bị hạ gục không một tiếng động.



Mà lúc này Trần Xuân Độ đang gọt hoa quả, đột nhiên dao gọt hoa quả của anh khựng lại, vỏ táo mỏng như cánh ve sầu đột nhiên bị đứt đoạn.



Đôi mắt trong trẻo và bình tĩnh của Trần Xuân Độ chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh ngẩng đầu nhìn vào bóng tối vô tận ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên.



Trần Xuân Độ đặt quả táo xuống, nhìn Lê Kim Huyên, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Lê, tôi đi WC một lát rồi quay lại.”



Lê Kim Huyên quay tấm lưng đẹp mê hồn về phía anh, mặc kệ không quan tâm anh nói gì.



Trần Xuân Độ đi về phía cầu thang xoắn ốc và nhanh chóng bước lên tầng hai…



Bên ngoài biệt thự, Thiên Diệp Chu Tác vung vẫy trường kiếm tạo ra những tàn ảnh màu đen, trong đêm tối sâu thẳm, bóng dáng của ông ta chớp nhoáng dữ dội!



Tốc độ của Thiên Diệp Chu Tác quá nhanh, trong nháy mắt ông ta đã lặng lẽ giết chết mấy tên vệ sĩ.



Nhưng khi Thiên Diệp Chu Tác đến gần ngôi biệt thự, đột nhiên, lùm cỏ bên cạnh lao xao!



Thiên Diệp Chu Tác biến sắc, ông ta hoàn toàn không ngờ nơi đây lại bố trí một trạm canh gác ngầm!



Ông ta vốn tưởng rằng đây là góc chết, có thể nương theo góc chết này để trực tiếp lẻn vào biệt thự… Kết quả, không ngờ vẫn bị phát hiện!



"Ngu ngốc!" Thiên Diệp Chu Tác khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay bất ngờ xả mạnh xuống!



"Có người đột nhập!" Vệ sĩ hét lớn một tiếng, vừa dứt lời, máu tươi bắn tung toé, cơ thể bị chém làm ai!



"Không xong!" Thiên Diệp Chu Tác thầm than, tên vệ sĩ đó đã làm kinh động đến đám vệ sĩ được bố trí ở mọi ngóc ngách của biệt thự và từng người một cầm roi điện cao thế lao về phía Thiên Diệp Chu Tác!



Thiên Diệp Chu Tác đảo mắt nhanh như chớp, cả người đanh lại!



Hóa ra không phải ông ta vô tình bị phát hiện, mà là, mỗi một góc chết của căn biệt thự này đều được bố trí người. Nói cách khác, chỉ cần tiếp cận cặn biệt thự này là sẽ bị phát hiện.



Ngay cả Thiên Diệp Chu Tác cũng chưa từng nhìn thấy loại bố cục tinh xảo và hoàn mỹ như vậy. Đúng thật là cao thủ!



"Người nước C, chịu không nổi một đòn!" Ánh mắt Thiên Diệp Chu Tác ngưng tụ, sát ý dâng lên tận trời!



Hai tay ông ta cầm kiếm, ánh kiếm lạnh như băng vung lên, tốc độ múa kiếm của ông ta quá nhanh, không sao tránh được!



"Chết đi chết đi!" Thiên Diệp Chu Tác gằn giọng quát, hai tròng mắt đỏ ngầu, biến thành vẻ điên cuồng, đáng sợ, cả người bộc phát ra lệ khí kinh hồn cùng cùng tốc độ kinh người!



"Bốp!"



Đường kiếm tung hoành khiến cho trong nháy mắt, nơi này nghiễm nhiên trở thành địa ngục!



Vô số tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khắp nơi, và Thiên Diệp Chu Tác ngạo nghễ đứng đó như quỷ dữ!



"Xảy ra chuyện gì?"



Bên trong biệt thự, Lê Kim Huyên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nghi hoặc nhìn Tô Hiểu Vân cùng Tô Loan Loan: "Hai người có nghe thấy gì không?"



"Hình như có nghe..." Tô Hiểu Vân dỏng tai nghe trong chốc lát rồi ngập ngừng nói.



Còn Tô Loan Loan thì khẽ biến sắc thầm nghĩ: "Không xong rồi."



Tô Loan Loan lập tức đứng dậy, dù có lê tấm thân gầy yếu cũng không chần chừ, lao vào phòng giám sát!



"Tô Loan Loan, cô vẫn còn yếu." Lê Kim Huyên lo lắng nói, mang đôi sandal đi theo sát phía sau, lo lắng Tô Loan Loan đột nhiên ngã xuống.



Tô Loan Loan vọt vào phòng giám sát, nhìn vào màn hình, biểu cảm thay đổi đáng kể!



"Tại… Tại sao có thể như vậy!" Lê Kim Huyên đi vào sau, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, đôi mắt đẹp cũng khựng lại!



Trong màn hình, nơi nơi đều là thi thể cùng vũng máu, các vệ sĩ lao về phía một bóng người.. Nhưng đều không chịu nổi một đòn! Trong nháy mắt đã bị giết!



"Phụt!"



Một vệ sĩ bị trường kiếm đâm vào người, máu me be bét, hiện trường đẫm máu bị rung lắc, che luôn cả camera.



Hình ảnh trên một trong những màn hình lập tức bị mờ, tấm thân mềm mại của Lê Kim Huyên run rẩy, gương mặt xinh đẹp ngay lập tức trở nên trắng!



"Có kẻ địch xâm nhập..." Tô Loan Loan sầm mặt, dáng vẻ rất khó coi.



Mấy tên vệ sĩ này có thể đối phó được không? ”Vẻ mặt Tô Tiểu Vân chợt biến, run giọng hỏi.



"Không thể… Kẻ địch quá mạnh… Mấy tên vệ sĩ này sẽ không chống đỡ được lâu đâu..." Từ hai con ngươi của Tô Loan Loan toát ra vẻ khó tin… Tốc độ đáng sợ như vậy ở nước C này sợ là cô chưa gặp được mấy!



Bất tri bất giác, cô ta phát hiện ở bên cạnh Lê Kim Huyên dường như không có gì tốt đẹp cả, tất cả những kẻ mà cô ta gặp phải đều là quái vật.



"Sát thủ! Tên này là một sát thủ chuyên nghiệp!" Tô Loan Loan phán đoán, không chút do dự quay lại nhìn Lê Kim Huyên cùng Tô Hiểu Vân, "Tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Lê, hai người hãy tạm thời lánh xuống tầng hầm trốn đi đã."



"Không, tôi không đi." Lê Kim Huyên lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ kiên định: "Nếu tên đó đã muốn lấy mạng tôi thì có chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng!"



Tô Loan Loan nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt nhưng cương nghị của Lê Kim Huyên, tổng giám đốc nữ thần có vẻ ngoài nhu nhược giờ phút này rốt cục cũng bộc lộ nội tâm kiên cường và không chịu khuất phục!



"Kim Huyên, các vệ sĩ đang chiến đấu không chống đỡ được lâu nữa đâu..." Tô Hiểu Vân nhẹ giọng khuyên nhủ.



Lê Kim Huyên lắc đầu: "Tên đó đã đến tìm tôi thì tại sao không để cho tên đó thoả lòng chứ, tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc là kẻ nào muốn tôi chết đến vậy…”



Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ quyết tuyệt kiên nghị.



"Không đúng!"



Phòng giám sát đang tĩnh lặng, đột nhiên, Tô Loan Loan nhìn chằm chằm một trong các màn hình!



"Làm sao vậy?" Lê Kim Huyên cũng tập trung ánh mắt, bỗng dưng, trong mắt cô loé lên vẻ nghi hoặc!



Bởi vì, trong màn hình, trường kiếm của Thiên Diệp Chu Tác đột nhiên dừng lại giữa không trung.



"Thế là thế nào?" Lê Kim Huyên hỏi.



Tô Hiểu Vân lắc đầu, Tô Loan Loan không nói lời nào, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, thân thể khẽ run.



Bên ngoài biệt thự, trường kiếm của Thiên Diệp Chu Tác dừng lại tại không trung, ông ta có một loại ảo giác, tựa hồ vừa rồi… Có một dư ảnh xẹt qua trước mặt mình!



Làm sao có thể?



Thiên Diệp Chu Tác nhíu mày, đột nhiên một luồng sức mạnh vô hình cực khủng bất chợt xuất hiện, oanh kích vào ngực ông ta!



"Bình!"



Thiên Diệp Chu Tác bị hất mạnh ra sau!



Một giây tiếp theo, khi đang định vung kiếm lên thì cánh tay ông ta bỗng nhiên tê rần buộc ông ta phải buông lỏng bàn tay đang cầm kiếm!



"Xẹt!"



Một bóng đen mơ hồ vụt qua mắt Thiên Diệp Chu Tác liền sau đó bay lên trời!



"Ai! Là ai!"



Thiên Diệp Chu Tác rốt cuộc cũng hoảng sợ, trong mắt lóe lên một tia kinh hoàng, cảnh tượng trước mắt quay cuồng, và ông ta nhanh chóng cảm thấy bụng dưới của mình quặn đau!



Thân là kiếm sĩ số một đảo quốc vậy mà đến bây giờ ông ta vẫn chưa biết là thứ gì tấn công mình!



Nước C, cái đất nước yếu nhược của Đông Á luôn bị ông ta chế nhạo giờ lại khiến ông ta vô cùng sợ hãi!



Thiên Diệp Chu Tác loạng choạng vung tay tứ phía, đột nhiên một bàn tay to bất thình lình túm phía sau ông ta và nhấc bổng ông ta lên chỉ với một tay.



"Bịch!"



Trên nóc biệt thự, có một bóng người từ trên cao rơi xuống đập vào mái nhà.



"Phụt!"



Lực chấn động cực lớn khiến Thiên Diệp Chu Tác phun ra một ngụm máu, và trong đôi mắt của ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc… Không biết kiếm của ông ta đã văng đi đâu rồi...



"Thiên Diệp Chu Tác, ông đúng là… Chán sống… rồi…” Một giọng nói bình tĩnh nhưng có chút lạnh lẽo vang lên từ phía sau, Thiên Diệp Chu Tác lảo đảo bò dậy thì thấy Trần Xuân Độ đang đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.



"Cậu là ai… Một đất nước khiếp nhược ở Đông Á sao lại có một cao thủ như cậu chứ!" Thiên Diệp Chu Tác chấn động trong lòng, ông ta kinh hãi phát hiện, mình… Thế nhưng lại nhìn không thấu được Trần Xuân Độ!



"Tôi còn tưởng rằng Bắc Đẩu Nhất Lưu sẽ không từ bỏ ý định, phái người đến nhưng không ngờ người được phái đến lại là ông." Trần Xuân Độ hít một tiếng, cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc lá.



"Quả nhiên là cậu làm!" Sắc mặt Thiên Diệp Chu Tác trở nên dữ tợn, ông ta quát lên.



"Lão tử chuyên về tự vệ phản kích, là cái tên bị thịt Thiên Diệp Vinh Thứ Lang tự mình bị người ta lợi dụng, trở thành đao súng..." Trần Xuân Độ cười khẩy: "Thế nào? Xem ra Tiểu Thiên Diệp đạo tràng chơi nổi nhỉ, chỉ cho các người chém tôi còn tôi thì không được chém lại sao?”



"Người nước C! Chết!" Thiên Diệp Chu Tác hét lên, hai tay nắm chặt, bắn liên phanh về phía Trần Xuân Độ!



"Dựa vào ông sao?” Trong đôi mắt của Trần Xuân Độ loé lên một tia trào phúng, thân hình nhoáng một cái đã thoải mái tránh được công kích của Thiên Diệp Chu Tác.



"Thiên Diệp Chu Tác, lẽ ra ngay từ đầu không nên tha cho ông một mạng, bây giờ lại muốn đến giết tôi, là ai cho ông sự tự tin ấy vậy? Lương Tịnh Như sao?"



Một giọng nói khinh thường và kiêu ngạo đột nhiên vang lên sau lưng Thiên Diệp Chu Tác, ông ta đột nhiên ngây người.



Thiên Diệp Chu Tác lập tức run rẩy và chậm rãi quay lại nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt kinh hãi!



"Cậu nói cái gì?" Thiên Diệp Chu Tác không dám tin nói, ông ta vẫn cho rằng mình bị ảo giác.



"Tháo mặt nạ rồi liền không nhận ra tôi nữa sao? Lúc trước tôi đã bảo ông hãy nhớ kỹ giọng nói của tôi mà." Trần Xuân Độ thản nhiên nói.



"Không thể là cậu được… Sao có thể.... Tuyệt đối không thẻ là cậu được….” Thiên Diệp Chu Tác không ngừng lắc đầu, thì thào lặp lại.



Ông ta chợt nhớ đến người đàn ông nhiều năm trước... Sao có thể quên được!



"Quỳ xuống!" Trần Xuân Độ bỗng dưng lạnh giọng quát, một con dao găm đen thui được phóng tới trước mặt Thiên Diệp Chu Tác.



"Là nó!" Hai mắt Thiên Diệp Chu Tác đột nhiên co rút lại, sắc mặt hoàn toàn biến đổi, hai mắt trừng lớn, cực kỳ hoảng sợ!