Chàng Rể Ma Giới

Chương 975: Tiên Nữ Long vẫn lạc?




Trần Duệ cảm thấy không đúng, muốn chống đỡ, trốn tránh hoặc sử dụng siêu cấp hệ thống thôn phệ loại cảm giác quỷ dị này nhưng toàn bộ linh hồn như mất khống chế, loại căm hận điên cuồng lấn át hết cả ý thức.

Lực lượng không thể nào vận dụng, ý thức chỉ còn vô tận căm hận.

Ngay khi linh hồn Trần Duệ hoàn toàn bị căm hận bao phủ, trong đầu đột nhiên có một đôi mắt sáng ngời như ngọn lửa.

Một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ đôi mắt đó nhưng trên mặt lại mỉm cười: "Nhưng ta yêu ngươi, không phải thích mà là yêu."

Thở dốc kịch liệt, từ từ hồi phục, Trần Duệ ngẩn ngơ nhìn nữ nhân mà mình khắc cốt minh tâm, phảng phất như mọi cảm xúc còn lại đều bị áp chế.

Giọt nước mắt rơi xuống mắt đất hóa thành thanh tuyền, trong đó có hình ảnh một cô gái lạnh lùng tóc vàng mắt tím lẳng lặng nhìn hăn: "Ta dùng cái tên Mejia Lucifer mệnh lệnh cho ngươi, nhất định phải sống sót."

Những lời này nghe thấy trong tình trạng bán hôn mê hay là khi sinh li tử biệt? Trong khi Trần Duệ đang thất thần, thanh tuyền dã bốc thành hơi mờ mịt, vừa xoay đầu đã thấy khuôn mặt điên đảo chúng sinh, mị nhãn lập lòe lệ quang sung sướng: "Chủ nhân của ta?"

Bất tri bất giác, vẻ mặt căm hận của hắn đã hóa thành nụ cười, bên kia vang lên giọng nói.

"Ma thần quả nhiên là mù mắt, một nữ nhân chết tiệt như thế mà có người nguyện vì nàng trả giá tính mạng." Cặp mắt xinh đẹp kia chớp lệ quang, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, không có mị hoặc mà chỉ có ôn nhu.

Hắn muốn nắm lấy đôi bàn tay, ánh mắt ôn nhu kia dần mờ nhạt, một mỹ nữ tóc tím đeo kính khác hiện ra, lộ vẻ đẹp trí tuệ không gì sánh bằng, đôi mắt tím linh động như biết nói.

"Cái gì?"

"A! Biết rồi!"

...

Những câu ngắn hay dùng? Ánh mắt Trần Duệ dần trở nên ôn hòa, tay phải như được người nắm, đó là một người đôi mắt đen thâm thúy, không có ôm hôn thắm thiết, chỉ là nắm tay nhưng giống như nắm thứ trọng yếu nhất của sinh mạng.

"Cảm tạ ngươi trước sau như một, người ta yêu, nam nhân duy nhất của ta, cha của... con gái ta!"

"Ba ba! Ba ba!"

Trên không trung bay tới một dãy ánh lửa, nụ cười trên mặt Trần Duệ biến thành kiều ngạo và ôn nhu chuyên dụng của kẻ làm cha.

Kế tiếp, rất nhiều giọng nói vang lên.

"Ngươi là một tên lừa gạt!"

"Ông chủ, lúc nào thì gia công?"

"Rất xin lỗi, Guile đại nhân... Tôi chỉ muốn, kỳ thật là muốn..."

"Này nhân loại giảo hoạt..."

"Đội trưởng! Cô phụ đại nhân! Xin nhận của ta một lạy..."

"Chủ nhân thật là soái!"

"Hỗn đản, lão già ta còn chưa chết!"

"Giule đại nhân!"

"Nam nhân kém cỏi..."

...

Tất cả giọng nói và hình ảnh quyện vào một chỗ, hóa thành vô số điểm hào quang xoay trong tròng mắt Trần Duệ, cùng với đó là ý thức phục hồi, cảm giác căm hận bao trùm lí trí đã tiêu tán hết cả. 

Cho dù nhân sinh có rất nhiều thống khổ, rất nhiều bất công nhưng hôm nay hắn đã không cần phải căm hận, bởi vì hắn có nhiều thứ quý giá hơn xa căm hận đó.

Đôi mắt lại ngời sáng nhìn thẳng vào đôi mắt trước mặt, Trần Duệ có thể cảm nhận rõ ràng sự căm hận và hủy diệt, mặc dù áp lực vẫn cường đại như cũ nhưng sự căm hận đã không thể dao động tâm linh của hắn.

Cái "miệng" mở ra cùng với giọng nói đầy mùi uy hiếp: "Con kiến hôi ngu xuẩn, không ngờ lại cự tuyệt Trái Tim Căm Hận..."

Trần Duệ rùng mình, thứ vừa rồi suýt dùng căm hận đồng hóa tất cả linh hồn mình chính là Trái Tim Căm Hận!

Veronica cũng có Trái Tim Căm Hận! Như vậy thì chủ nhân của "con mắt" này...

Trần Duệ cảm thấy một khi đối phương đắc thủ, căm hận sẽ biến thành lạc ấn không thể tiêu trừ trên linh hồn, vĩnh viễn bị đối phương điều khiển.

Giọng nói tiếp tục vang lên đầy khinh thường: "Cho dù ngươi cự tuyệt Thâm Uyên chi tâm, mượn tiêu hao của ta tích lũy để phong ấn một phần lỗ thủng cũng không ngăn được nó mở ra."

"Tại sao phải hủy diệt tất cả?" Giọng nói của Trần Duệ dung hợp với lực lượng phân tích chi nhãn vang ra xa.

Câu này dùng Thâm Uyên chi ngữ khiến "cặp mắt" lộ vẻ kinh ngạc, lại càng thêm khinh miệt, không thèm trả lời, từng sợi sương mù máu máu lại xuất hiện bay về phía Trần Duệ: "Xem ra ngươi có chút bổn nguyên hủy diệt, cho ngươi cơ hội cuối cùng, dâng linh hồn của ngươi lên, nếu không ngươi sẽ bị ý chí căm hận vĩ đại hóa thành tro bụi!"

Trần Duệ không thể tránh, cánh chim sau lưng thu lại bảo hộ mình, Tinh Dực Thủ Hộ!

Lực lượng phòng ngự của Tinh Dực Thủ Hộ cao hơn phòng ngự tráo nhiều, còn có thể phản dam nhưng đối mặt với sương mù màu máu chỉ có thể phòng ngự bị động, mấy lần giao thủ đã có vết rạn cùng mảnh nhỏ cánh chim không ngừng rơi xuống.

Dưới tac dụng dị lực của "con mắt", thực lực đại quân Thâm Uyên bên dưới lại tăng lên, đã xuất hiện Thâm Uyên lãnh chúa bán thần cấp, tinh anh liệt diễm ma nữ thủ lĩnh cùng một đám đạt cấp quốc độ.

Áp lực lên Lola tăng mạnh, dưới kiếm khí phong tỏa của vài bán thần nàng không thể đấu du kích nữa, không gian du đấu ngày càng hẹp, chớp mắt đã bị đại quân Thâm Uyên bao vây. Nếu không phải phòng hộ ma pháp cùng Khải Hồn bảo vệ thì chỉ riêng công kích tầm xa dày đặc cũng đã đủ chia năm xẻ bảy người nàng ra rồi.

Trần Duệ phát hiện tiên nữ long gặp nguy hiểm, lắp bắp kinh hãi, lập tức buông tha "con mắt" phóng xuống phía dưới, nhưng mà mấy lần hắn cố gắng cũng chỉ chớp động tại chỗ, không gian xung quanh đã bị "con mắt" kia khóa chết.

Trần Duệ hét lớn một tiếng, nhuệ khí sắc bén phá không, chốc lát đã phát ra mấy trăm Phá nguyên đao, bình thường nếu chém vào cùng một vị trí không gian sẽ xuất hiện vết nứt nhưng không gian xung quanh chỗ này lại không chút sứt mẻ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng vây nhanh chóng khép lại.

Lola tự biết không còn cách nào để bỏ chạy, hít sâu một hơi, trên đầu hiện ra vương miện Nữ Thần Nguyên Tố, ma trượng Bí Ảnh trong tay hóa dài biến thành một trường trượng – trạng thái hồn binh.

Đây là tín ngưỡng võ hồn gia trì xích tinh pháp tắc, uy lực tăng thật lớn, bất quá loại hồn binh này mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, mỗi lần có tác dụng trong nửa canh giờ, nếu không phải nguy hiểm ngay trước mắt Lola cũng không phải khỏi nghĩ ngợi mà thi triển ra luôn.

Tiên nữ long giơ cao ma trượng, đỉnh vương miện phát ra ánh sáng rực rỡ. Một dải lục sắc thải hồng hiện ra giữa không trung, trong nháy mắt vô số công kích từ bốn phía đều dừng lại.

Đông!

Ma trượng trong tay Lola chống lên mặt đất.

Thải hồng trên đỉnh đầu bỗng dưng biến mất, lấy Lola làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện một vòng lục sắc quang mang cực lớn, cả vùng này quay vòng theo một tiết tấu huyền diệu, nhanh chóng giao hòa thành một quang hoàn vô sắc trong suốt.

Cái quang hoàn vô sắc này mang lại cho người ta cảm giác nhu hòa, nó dàn khuếch tán ra, trong nháy mắt, hào quang đi đến đâu sinh vật Thâm Uyên hóa thành hư vô đến đó.

Công kích mạnh nhất của lục nguyên tố quốc độ, Nguyên Tố Tức Giận!

Trước thủy tinh cầu, Silanya âm thầm kinh hãi, có vương miện Nữ Thần Nguyên Tố tăng phúc, phạm vi một kích này còn lớn hơn hôm qua nhưng uy lực không giảm xuống mà còn tăng lên, nếu đối ứng chính diện lần nữa chưa hẳn nàng đã có thể tiếp được. 

Đây là những vũ khí bí mật giúp tiên nữ long vượt cấp chiến đấu, tuy nhiên đó chỉ là ngoại lực, thực lực bản thân mới là căn cơ trọng yếu nhất.

Quang mang của Nguyên Tố Tức Giận dần biến mất, xung quanh Lola xuất hiện một vòng trống rộng lớn, ngoại trừ một số con được cường hóa lên bán thần cấp, còn lại đều biến mất không còn gì.

Nhưng những Thâm Uyên lãnh chúa đó cũng chồng chất vết thương, khí tức yếu đi trông thấy.

Lola nắm chặt ma trượng bí ảnh, hơi thở có chút hổn hển, vừa rồi du đấu đã tiêu hao rất nhiều lực lượng của nàng, một kích vừa rồi tuy được tăng phúc nhưng cũng tiêu hao lực lượng gấp mấy lần, khí tức của nàng đã giảm xuống trên diện rộng.

Hai Thâm Uyên lãnh chúa gần nhất gầm nhẹ một tiêng, vung cự kiếm lên, mấy đạo gợn sóng màu đỏ nhạt kéo lên trên mặt đất đánh về phía Lola.

Lola giống như không tránh kịp, thân thể chia năm xẻ bảy, ngược lại thân hình phân liệt hóa thành kiếm khí nhanh như sấm sét xuyên thấu thân thể hai tên Thâm Uyên lãnh chúa.

Thải quang lần nữa tụ lại thành thân ảnh Lola ở hậu phương, áo giáp trên người mơ hồ rồi "bùm" một tiếng vỡ vụn.

Chính diện thừa nhận kiếm khí vừa rồi của Thâm Uyên lãnh chúa là cực kì mạo hiểm, dù là Khải Hồn Trần Duệ dùng Nộ Vương khải ban cho cũng không duy trì được mà vỡ vụn.

Hai Thâm Uyên lãnh chúa bán thần cấp bị Lola vượt cấp đánh chết!

Dù là dựa vào ngoại lực mà tăng thực lực lên nhưng dù sao cũng đạt bán thần cấp a!

Hai tay chống trượng, Lola thở phì phò, nhanh chóng uống một lọ thuốc ma dược hồi phục, mặc dù trang bị cũng có thuộc tính gia tốc phục hồi nhưng một kích Nguyên Tố Tức Giận cơ hồ đã tiêu hao hết lực lượng của tiên nữ long, trong thời gian ngắn gần như không thể phục hồi.

Bên ngoài mấy tên Thâm Uyên lãnh chúa khác đã tới gần, nhưng sinh vật thâm uyên khác không bị ảnh hưởng cũng nhanh chóng xúm lại, tình huống nguy cấp vạn phần.

"Chờ một chút! Tha cho nàng!" Giọng nói của Trần Duệ vang lên.

Loại lo lắng này rơi vào ánh mắt của "con mắt", Thâm Uyên lãnh chúa bỗng dưng ngừng lại, đại quân Thâm Uyên cũng dừng lại xa xa vây khốn Lola mà thôi.

"Ta nguyện ý thần phục, ngươi không thể tổn thương nàng."

Tiếng cười lạnh vang lên: "Thời gian suy nghĩ của ngươi đã qua rồi, con kiến hôi!"

Lời nói vừa dứt, sinh vật Thâm Uyên dang dừng lại điên cuồng tấn công tiên nữ long, thân ảnh tiên nữ long chớp động vài lần rồi không thể nào chống đỡ, trong nháy mắt đã bị thủy triều Thâm Uyên bao phủ không còn gợn sóng.

Các tinh linh nhất thời kinh hãi: không ngờ tiên nữ long lại vẫn lạc!