Chàng Rể Ma Giới

Chương 601: Hải tế




Trần Duệ đeo lam mị gông cùm, bị hai gã chiến sĩ naga dẫn vào trong một cái thủy lao. Làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, thủy lao trừ người cát ra thì còn có thủy nguyên tố nhân và một ít hải tộc bên ngoài, lại còn có ám nguyên tố nhân, hiển nhiên bọn chúng cũng là "tế phẩm" cho hải tế vào ngày mai.

Hắn nhớ rằng thủy nguyên tố quân vương từng nói, ám nguyên tố quân vương Hegel từng mấy lần phái đội thuyền ám nguyên tố nhân tiến vào hải vực Hắc Mạc thăm dò, nhưng toàn bộ mất tích không ai sống sót. Cuối cùng Hegel mới lựa chọn tiến vào bằng đường không trung, nhưng hắn lại không thể ngờ rằng bọn chúng cũng bị naga bắt làm tù binh và nhốt ở đảo Razer.

Trần Duệ cũng không dãy dụa, chỉ yên lặng suy nghĩ. Hôm nay nếu chỉ có Shi Cuinuo và Adeline thì hắn còn có biện pháp đối phó. Nhưng mà đối mặt với Naga nữ vương Modaisiti có thể vứt bỏ cả con gái mình thì hắn không có cách nào cả. Nơi này là đảo Razer, đại bản doanh của tộc Naga, thủ vệ vô cùng sâm nghiêm, cường giả như rừng, trừ phi hắn vứt bỏ lần thám hiểm này trốn về đảo Thâm Lam nếu không thì chỉ có thể chờ đợi đến hải tế ngày mai để tùy cơ ứng biến thôi.

Màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao phủ khắp nơi. Một tiếng đàn hạc lanh lảnh bỗng cất lên, rồi không lâu sau đó, toàn bộ màn đêm cũng trở lại với vẻ tĩnh mịnh vốn có, chỉ còn nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của gió biển.

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ tù nhân ở thủy lao bị bắt đi ra ngoài, đi tới bờ đảo Razer.

Bên bờ biển chỉ toàn thuyền lớn thả neo. Đám người Trần Duệ bị áp tải lên thuyền, lần này tù binh không ít, ước chừng bốn con thuyền mới mới sắp xếp nổi bọn họ. Trên mỗi chiếc thuyền đều có naga thủ vệ nghiêm ngặt giám thị bọn tù binh.

Naga nữ vương Modaisiti đội kim quan, đi lên một chiếc thuyền lớn nhất, phía sau nàng là Adeline đang ôm chặt đàn hạc trong ngực, còn có một vài naga chiến sĩ. Nàng ra lệnh một tiếng, thuyền liền giương buồm khởi hành.

Hôm nay xuôi gió nên thuyền bè đi với tốc độ cực nhanh. Dọc đường những hải xà khổng lồ thường qua lại cũng vô cùng kỳ quái mà không có tấn công con thuyền này, giống như bọn chúng không nhìn thấy được vậy.

Uớc chừng bảy tám giờ sau, nhóm thuyền của naga thuần thục mà đi qua khu vực đá ngầm, tiến vào một mảnh hải vực mới. Trên mặt biển phiêu đãng hàng đám sương mù, gần như khiến người ta không thể nào nhìn thấy đồ vật gì. Lấy thị lực của Trần Duệ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được cảnh vật trong vòng bán kính 500m, ở bờ biển mênh mông rộng lớn như vậy mà nói, thì đây là tầm nhìn tương đối thấp rồi.

Mười con thuyền dừng lại, Modasiti lấy ra một cái thủy tinh cầu bán trong suốt, bên trong là một chiếc thuyền nhỏ màu vàng. Nàng đem ném quả thủy tinh cầu kia xuống nước, trên mặt biển bỗng nhiên xuất hiện một thuyền màu vàng nguyên mẫu.

Im lặng một lúc lâu, tiếng ra lệnh của Modasiti vang lên: "Quay thuyền trở lại!"

Thanh âm này, so với lúc trước thì khàn khàn hơn rất nhiều.

Trên chiếc thuyền lớn màu vàng, Trần Duệ nhìn thấy một thiếu nữ naga ôm thụ cầm, nghẹn ngào khóc lóc. Hắn thở dài một hơi, an ủi mấy câu.

Adeline lau nước mắt, nhìn Trần Duệ một cái. Mặc dù đôi mắt của nàng ảm đạm vô quang, nhưng Trần Duệ không khỏi dâng lên cảm giác bị người khác nhìn thấu.

"Cảm ơn ngài thuyền trưởng. Nhưng mà ta lại cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao ta không cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực trong lòng của ngài giống như những người khác? Chả nhẽ là giống như lời ngài nói, cho dù mạng sống bị người khác khống chế cũng sẽ không từ bỏ hi vọng?"

Trần Duệ cả kinh, đây cũng không phải là chuyện đùa, hắn cẩn thận nói: "Nàng có thể cảm nhận được tâm tình của ta?"

"Có lẽ là vì mắt ta đã mù, cho nên lực lượng cảm ứng tinh thần khá hơn những người khác thì một chút. Hơn nữa chẳng qua là vào một hoàn cảnh đặc thù nào đó mới có thể cảm giác được một chút tâm linh ba động, chẳng thể dùng vào việc gì."

Không thể nói đây là năng lực "hơi khá hơn người khác một chút" hay là "chẳng có thể dùng vào việc gì"! Trần Duệ hơi kinh ngạc, thực lực trước mắt của hắn là ma hoàng đỉnh phong, nhưng tinh thần lực lại đạt tới cấp độ S của ma đế. Có thể nói cho dù là ma đế cường giả cũng không thể nhìn thấu được ba động tâm tình của hắn, chứ chớ nói là loại cảm ứng tâm linh này!

Thiếu nữ Naga không có năng lực chiến đấu gì, còn bị tộc nhân vứt bỏ, thế mà lại có thiên phú đặc biệt như vậy!

Trên mặt Adeline lộ ra vẻ áy náy mà giải thích: "Ngài thuyền trưởng, xin tha lỗi cho ta, ta cũng không phải cố ý muốn theo dõi tâm linh của ngài."

"Không sao, cứ gọi ta là Guile được rồi." Trần Duệ lắc đầu, "Adeline tiểu thư, ta có một việc muốn hỏi, đảo Vụ Ẩn trong truyền thuyết rốt cuộc là ở phương hướng nào?"

"Đảo Vụ Ẩn là một hòn đảo ẩn trong sương mù tại một hải vực quan trọng, vị trí của nó ở mảnh hải vực này là một câu đố. Nhưng mà theo ta được biết, đảo Vụ Ẩn thật ra là đang chuyển động bên trong một khu vực rộng lớn khác, cứ trong một thời gian cố định liền hiện ra ở một vị trí nào đó. Bình thường cứ một năm thay đổi một phương hướng khác nhau. Hiện chúng ta đang đến cái phương hướng đó, đây chính là con đường chắc chắn phải đi nếu muốn vào bên trong đảo Vụ Ẩn. Ta nghe nói ở trên đảo Vụ Ẩn có rất nhiều đồ vật thần kỳ, mỗi vật có công dụng đặc biệt. Khi còn bé, tỷ tỷ từng lén mang ta ra biển, muốn mượn năng lực cảm ứng tinh thần của ta để tìm đảo Vụ Ẩn. Nhưng đáng tiếc lại thất bại mà quay trở về..."

Adeline nói xong, vành mắt bỗng nhiên đỏ hoe, cúi đầu thấp xuống. Trần Duệ thấy vậy liền lắc đầu: "Adeline tiểu thư, cô đừng nên đau buồn như vậy. Mặc dù cô không có một mẫu thân tốt, nhưng lại có một tỷ tỷ tốt. Đây là may mắn của cô."

"Ngài lầm rồi." Adeline lắc đầu: "Bà là một mẫu thân tốt, nhưng bởi vì mẫu thân là người đứng đầu bộ tộc Naga, cho nên..."

Trần Duệ hơi kinh ngạc nhìn thiếu nữ lương thiện giỏi đọc nhân tâm hơn nữa còn khéo hiểu lòng người này. Trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên một cảm giác rung động muốn bảo vệ và che chở cho nàng.

Adeline cũng không nói nhiều về chủ đề này. Nàng gẩy gẩy dây đàn hạc: "Thuyền đã gần đi đến khu vực Hải Thần, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Để ta đàn cho ngài nghe một khúc 'Thành Thiên Không' được chứ?"

"Tất nhiên là được rồi..." Tâm niệm Trần Duệ vừa chuyển: "Ta còn một vấn đề cuối cùng, Hắc Mạc Hải Thần rốt cuộc là cái gì?"

"Là người thống trị hải vực Hắc Mạc, nô dịch tộc Naga trong nhiều năm, hơn nữa còn nắm trong tay sự tồn vong của U Linh san hô. Bình thường, Hải Thần ẩn náu sâu dưới đấy biển, cứ mười năm lại xuất hiện một lần. Lúc đó, tộc Naga sẽ phải cử hành hải tế, cần dâng lên có một số lượng sinh linh tương ứng để làm tế phẩm. Nếu không, cho dù Hải Thần không trừng phạt tộc Naga. Chỉ cần cắt đứt sinh cơ của U Linh san hô, thì tộc Naga sẽ bị diệt vong."

Thì ra là như vậy! Trong lòng Trần Duệ bừng tỉnh, chẳng qua, có thể nô dịch được tộc Naga cường đại, thì thực lực của người thống trị này hẳn là vượt xa trình độ của cường giả cao tầng bình thường. Phỏng chừng là không thể nào dùng lực địch lại hắn. Vừa rồi Adeline mới nói qua, đây là phương hướng bắt buộc phải qua để tới đảo Vụ Ẩn, xem ra chỉ có thể bắt buộc phải mạo hiểm rồi.

Trần Duệ đang suy nghĩ, thì thủy vực phía trước đã bắt đầu phát sinh biển hóa. Trong sương mù, Từng luồng lực lượng nhấp nhô dị thường xuất hiện, phóng thẳng về phía năm chiến thuyền hiến tế.

Đảo Razer.


Sau khi kết thúc hải tế chỉ còn có sáu con thuyền quay về bờ.

Naga nữ vương Modaisiti từ từ bước xuống khỏi chiếc thuyền lớn. Trong đoạn hải trình quay lại đảo này, naga thân vệ cũng có thể cảm nhận được nữ vương đang đè nén một cảm xúc mãnh liệt nào đó, cho nên không người nào dám nói một câu nào.

Nhưng mà Modaisiti vừa mới bước chân lên bờ, thì liền thấy ngay một tinh anh naga sáu tay hoảng hốt tới hồi báo: "Không xong rồi tộc trưởng đại nhân. Lồng giam ma pháp giam cầm thiếu tộc trưởng đã bị phá hỏng, thiếu tộc trưởng không rõ tung tích! Theo những gì thủ vệ bị đánh bất tỉnh khai báo, thì chuyện chắc hẳn là phát sinh vào sáng sớm hôm nay!"

"Cái gì?" Modaisiti chấn động mạnh, nàng không thể nào giữ được vẻ tỉnh táo ngày thường, chợt phát ra một tiếng hét vô cùng phẫn nộ.

Cùng lúc đó, trước thuyền hiến tế, từng luồng sóng nhấp nhô dao động kia đang ngày càng tiếp cận, có thể thấy rằng, đây là một loại sinh vật biển có hình dạng kỳ dị, vây lưng lộ ra mặt nước, còn thân thể lại ẩn xuống mặt nước. Chúng có tốc độ di chuyển cực nhanh, hơi giống với cá mập (sa ngư), hơn nữa số lượng của chúng còn rất nhiều, khoảng tầm ngàn vạn con. Cả đám tiên đến trông như sóng biển dâng.

Những con cá mập kỳ dị này bắt đầu tấn công thuyền hiến tế, một chiếc thuyền có phòng ngự yếu nhất trong tất cả các thuyền dưới công kích mãnh liệt của bọn chúng mà dần dần chìm vào trong mặt nước. Hải tộc bị những con ma sa (sa ngư là cá mập, thế thì ma sa chắc là cá mập ma) này tấn công thì ngay cả hài cốt cũng không sót lại. Nước biển nhanh chóng bị nhuộm thành một huyết hải.

Những người thấy một màn này đều thất kinh, một số người mạnh mẽ khống chế thuyền bè quay trở lại. Song thuyền vẫn không thể nào khống chế được, vẫn theo sát kim thuyền chủ tế tiến về phía trước.

Thuyền chủ tế cũng bị tấn công mạnh giống như những chiếc thuyền khác. Adiline ôm chặt lấy cây đàn hạc, thân thể lập tức run rẩy. Trần Duệ lật tay một cái, lam bị gông cùm trong nháy mắt kiền biến thành bụi. Kế tiếp hắn nhanh chóng tháo gông cùm cho thủy nguyên tố nhân và người cát.

Trần Duệ khẽ giơ tay lên, một quang cầu to lớn màu trắng bay ra, nổ tung trong nước. Trong tích tắc vài con sa ma bị giết chết, nhưng ngay tức khắc thi thể của bọn chúng đã bị đồng bạn ăn sạch, công kích càng thêm mạnh mẽ. Trong nháy mắt lại có thêm hai con thuyền nữa bị đánh chìm, những tế phẩm trên thuyền đều chết hết.

 

Ngay lúc này, một tiếng rống giận vang lên. Đằng sau một con thuyền, một thân ảnh nhảy lên thật cao rồi rơi vào trong biển ma sa. Người ta chỉ thấy được ánh đao tung hoành bốn phía, ma sa vây quanh thuyền lập tức bị phay thây thành vạn đoạn, trong nháy mắt liền mở ra một con đường máu.

Tiếng hét quen thuộc làm cho thân hình Adeline run rẩy, buột miệng thốt lên: “Tỷ tỷ!”