Chàng Rể Ma Giới

Chương 535: Dạ khúc (phần một)




"Mejia điện hạ."

Một nữ tử đeo mạng che mặt xuất hiện bên người Mejia, mặc dù mặc một cái áo choàng nhưng dáng người nóng bỏng vẫn hiển lộ trong lúc lơ đãng.

"Ngươi đến rồi." Mejia thu hồi ánh mắt đang nhìn lên tinh không: "Hắc Diệu phái người hạ chiến thư, hẹn ta ba ngày sau quyết chiến ở vùng bỏ hoang, ngươi thấy thế nào?"

"Hắn đang đợi." Nữ tử mang mạng che mặt chắc chắn nói: "Thực lực tổng hợp của quân địch vẫn trên chúng ta, nhưng bởi vì chúng ta biểu lộ ra sức chiến đấu vượt quá sức suy đoán của kẻ địch, làm Hắc Diệu bị dao động, cho nên hắn muốn đợi. Đợi thanh trừng nội bộ, chờ tây bộ kỳ tập, hoặc còn chờ cái gì đó. Tóm lại là chờ một thời cơ tốt nhất để phát động tổng tiến công."

Mejia gật đầu: "Chúng ta cũng đang đợi."

"Không sai, chúng ta không chỉ chờ phía tây, mà còn có phía bắc. Ta vừa mới nhận được tin tức từ Bạch Linh, lãnh địa Bạch Linh đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta. Dựa theo tiến trình thì kế hoạch đã đến bước ở đế đô rồi."

"Tốt lắm, như vậy chúng ta lại có thêm vài phần hy vọng." Tinh thần Mejia hơi rung lên, trong cặt mắt tím lướt qua sự kinh hỷ nhưng đã khôi phục lại sự bình tĩnh: "Dù thế nào đi nữa thì quyết chiến ba ngày sau mới là mấu chốt quyết định thắng lợi. Quân địch thế lớn, không được để xảy ra sơ xuất nào."

"Là sao?" Nữ tử mang mạng che mặt lộ ra ánh mắt kỳ quái: "Công chúa điện hạ thật là làm cho người ta chẳng bớt lo chút nào. Rõ ràng hưng phấn, lại lộ ra bộ dáng trời sập cũng không sợ, rõ ràng rất muốn nghe những tin tức kia, rồi lại làm ra bộ dáng không có việc gì..."

Mejia không ngờ nữ tử lại nói ra những lời to gan như thế mà chẳng hề báo trước, sắc mặt trở nên lạnh lùng, lộ ra sát khí lành lạnh không chút che giấu.

Nữ tử mang mạng che mặt vuốt ve lọn tóc màu nâu nhạt trên đầu như không có việc gì: "Vốn tiểu thủ lĩnh ta đây cũng không dám quản việc tư của công chúa điện hạ tôn quý, chẳng qua, điện hạ chẳng có chút nắm chắc nào với trận chiến này, rõ ràng trong lòng rối như tơ vò, lại cứ cố giả dạng bày mưu tính kế, ra vẻ nữ thần quân sự đã định liệu từ trước. Loại quan chỉ huy miệng một đằng nghĩ một nẻo này, chỉ sợ sẽ làm hại những tùy tùng ngu trung."

Nếu như sát khí vừa nãy chỉ là một làn gió nhẹ, thì bây giờ đã thành một cơn lốc khủng bố, khóa chặt lên người nữ tử che mặt, thanh âm lạnh lẽo thấu xương vang lên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Nữ tử đeo mạng che mặt bỗng nhiên thay đổi, không hề yếu thế chút nào đón nhận sát khí: "Loại vẻ ngoài trấn định kia dùng ở trước mặt những tướng quân và quân lính kia thì cũng được, nhưng mà, quan trọng nhất chính người nhìn thấy gì? Căng thẳng? Bàng hoàng? Sợ hãi? Lo lắng? Duy chỉ tín niệm tất thắng là không có! Thực lực của chúng ta vốn đã ở hạ phong, nếu ba ngày sau để một thống soái thế này đi chỉ huy tác chiến, kết quả chỉ có thể là chắc chắn thất bại. Ta không nói sai chứ? Trưởng công chúa điện hạ?" 

Sát khí của Mejia dần thu liễm, không đối mặt với nữ tử kia nữa mà rời ánh mắt đi.

"Ta cũng không ưu tú như trong tưởng tượng của dân chúng và binh sĩ lãnh địa, tiếp nhận vị trí lãnh chủ từ tay phụ thân có bảy năm, lại không có thực lực cường đại gì, cũng không có tài năng chỉ huy trác tuyệt hay kinh nghiệm tác chiến gì hết. Nếu như không có hắn, Ám Nguyệt bây giờ vẫn đang trong cục diện lung lay sắp đổ. Chính bởi vì có được phồn vinh và cường đại hôm nay không dễ, cho nên ta căng thẳng, lo lắng, sợ hãi sẽ thất bại. Nhưng đây là trận chiến nhất định phải đối mặt, dù thế nào đi nữa ta cũng không trốn tránh hoặc là buông bỏ."

"Chỉ không buông bỏ là được hay sao? Còn nhớ lúc trước điện hạ dẫn quân quyết chiến liên quân Xích U và Lam Dong cũng là ở chiến trường này." Nữ tử đeo mạng che mặt nhẹ nhàng cười: "Khi đó có sợ không?"

"Khi đó..." Mejia nhìn ánh mắt trong suốt của nữ tử đeo mạng che mặt, dường như đã hiểu ra điều gì.

Khi đó, nàng an bài đường rút cho Alice, lại dùng kế chọc tức để đuổi nam nhân kia đi, hoàn toàn ôm tâm lý phải chết để quyết tâm chiến đấu, dường như không có cái khái niệm "sợ hãi" này.

Sau đó hắn lại xuất hiện, xoay chuyển chiến cuộc như kỳ tích. Nàng vĩnh viễn không quên được, thân ảnh một người một ngựa xông về phía đại quân Xích U ấy.

"Vì trưởng công chúa."

Ánh mắt Mejia bỗng nhiên hơi mông lung.

"Nữ nhân ngu xuẩn của ta."

"Bởi vì ta biết, nên ta phải làm."

"Chúng ta sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng, cũng như chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, chỉ cần chúng ta có sự chấp nhất này. Nàng có không?"

Quá khứ và hiện tại bắt đầu trùng lên nhau, một ngọn lửa che giấu trong lòng bắt đầu thiêu đốt, mở rộng thành ngọn lửa lan tràn ra đồng cỏ, cho đến khi hơi nước nhàn nhạt trong cặp mắt tím kia không còn nữa, khóe môi lãnh diễm hơi cong lên, nói một câu với cái bóng mờ nhạt kia: "Có."

Nói xong một chữ này, ánh mắt của Mejia càng trở nên trong sáng, không chút nào né tránh ánh mắt của nữ tử đeo mạng che mặt kia. Nhưng nữ tử đó không tiếp tục nhìn nàng nữa, mà lấy ra một đồ vật.

Một món nhạc cụ, kinh cầm.

"Hình như điện hạ có vẻ hơi mất tinh thần, như vậy cấp dưới như ta sẽ thấy cực nhọc. Thổi một khúc nhạc để nâng cao tinh thần cho trưởng công chúa của chúng ta nhé." Tròng mắt xanh biếc động lòng người của nữ tử đeo mạng che mặt lộ ra một tia khiêu khích: "Là khúc nhạc hắn dạy."

Nghe được câu cuối cùng kia, ánh mắt kiên định của Mejia bỗng dưa bắn ra sự sắc bén. Không phải là sát khí, mà là một thứ độc hữu của nữ nhân, là... địch ý.

Nam nhân hoa tâm chết tiệt!

"Hắt xì!" Tại đế đô xa xa, một tên gia hỏa đang nghiêm nghị nói xong kế hoạch với vài người xung quanh, bỗng nhiên không hiểu sao hắt hơi một cái, không khí ngưng trọng nhất thời bị đạp đổ.

Có ai nhớ đến ca à? Trần Duệ thật mất mặt, vuốt vuốt mũi rồi chỉ đạo vài câu, nhìn nhìn cái máy đếm thời gian: "Lập tức hành động ngay bây giờ!"

Bóng đen xung quanh đồng thời lên tiếng, nhanh chóng tản ra bốn phía.

Cùng lúc đó, đội tuần tra bảo vệ đế đô ngoài ý muốn phát hiện rất nhiều quân đội ở ngoại ô bắc bộ. Từ dấu hiệu trên cờ và áo giáp thì đó chính là đại quân của lãnh địa Bạch Linh. Bạch Linh lãnh chủ Sicari đã ở trong quân, cũng là thống soái của đại quân.

Theo Sicari giải thích, hắn có quân vụ khẩn cấp cần vào đế đô.

Tin tức này làm đội tuần tra bảo vệ cảm thấy kinh ngạc, chuyện liên quan đến quân vụ thì không dám lãnh đạm, lập tức dẫn Sicari và một chi kỵ binh thân vệ khoảng năm trăm người đi về phía bắc.

Từ xa đã chứng kiến một đội kỵ binh đông nghìn nghịt tới gần tường thành, quân thủ vệ bắc môn nháo nhào như gặp đại địch. Thống lĩnh thủ vệ Simao vội vàng ra lệnh cho binh lính mở ma pháp trận phòng ngự khẩn cấp, mở ra trang bị chiếu sáng cho chiến tranh ban đêm, làm tốt chuẩn bị tạm thời nghênh địch.

Đội trưởng đội tuần tra bảo vệ nhanh chóng tiến lên, giải thích tình huống cho Simao qua trận phòng hộ.

Đại quân lãnh địa Bạch Linh? Simao lắp bắp kinh hãi, nhìn đến khuôn mặt Sicari đang được kỵ binh vây quanh, sắc mặt hơi dịu xuống.

"Simao tướng quân, còn nhận ra ta không? Chúng ta từng cùng uống rượu ở quán Du Nguyệt." Sicari khống chế vật cưỡi đi lên phía trước.

"Quả nhiên là Bạch Linh lãnh chủ Sicari đại nhân." Simao hơi khom người, nhưng không mở trận phòng ngự ra ngay.

"Ta rất muốn tâm sự với tướng quân tiếp, nhưng quân vụ khẩn cấp không thể trì hoãn, thỉnh Simao tướng quân mở cửa thành ra, để cho đại quân của ta đi qua."

Simao nhíu mày nói: "Sicari đại nhân, rốt cuộc là quân vụ gì? Sao lại cần đại quân Bạch Linh xuất động... sao ta lại không nhận được mệnh lệnh của bộ quân vụ? Thật xin lỗi, đây là nơi mà ta chịu trách nhiệm, nhất định phải hỏi rõ ràng."

Sicari nhảy xuống ngựa, một mình đi tới nói: "Sự tình cơ mật, nơi này không tiện nói, mở ma pháp trận phòng hộ trước đã."

Simao nghĩ ngợi, lệnh cho binh lính mở ma pháp phòng hộ ra, Sicari ra lệnh cho thân vệ đứng tại chỗ đợi lệnh, một mình đi thẳng đến trước mặt Simao, rất thân mật khoác lấy vai hắn đi vào trong ngách, vận lực lượng ra, ngăn cách thanh âm với bên ngoài.

"Simao tướng quân, chúng ta coi như lão bằng hữu, không biết ngươi có biết tin tức liên quân nhiếp chính vương thảo phạt Ám Nguyệt hay không?”

Simao do dự một chút rồi gật đầu: "Có nghe nói một chút."

"Vốn Nesta tướng quân và quân đoàn Ma Ảnh bị bức theo địch, Walter Samuel tướng quân cùng quân đoàn Minh Xà chết trận, sau đó liên quân tấn công cứ điểm Nguyệt Quang bị hao binh tổn tướng. Sau đó lại lọt vào phục kích ở trấn Dike, ba quân đoàn tinh anh tổn thất thảm trọng, Phi Vân quân đoàn toàn diệt... Lúc này liên quân có thể nói gặm phải cục xương cứng rồi."

Simao hiểu rõ chuyện của Nesta và Walter, trận chiến ở cứ điểm Nguyệt Quang cũng biết một ít, về phẩn cuộc chiến ở trấn Dike thì mới nghe lần đầu, không khỏi hít vào một hơi.

"Chiến sự hiện nay làm nhiếp chính vương điện hạ mất hết mặt mũi. Ta nhận được mật lệnh, lúc này dẫn quân xuôi nam, thông qua Xích U, sau đó vòng qua trấn Rye của Âm Ảnh đế quốc, đánh bất ngờ tây bộ của Ám Nguyệt." Sicari thần bí nói: "Kế hoạch bí mật này vô cùng mấu chốt đối với thảo phạt Ám Nguyệt, nhiếp chính vương điện hạ luôn cảnh giác với gia tộc nguyên lão, kế hoạch này không muốn để cho thế lực của gia tộc nguyên lão biết được."

Simao biết đại thần quân vụ là người của gia tộc nguyên lão, mà quan hệ giữa gia tộc nguyên lão và nhiếp chính vương đã sa vào tình huống thập phần căng thẳng. Hắn lộ ra vẻ chợt hiểu.

"Ta biết tướng quân là dòng chính của tướng quân Duolun, thực sự không phải là phe phái gia tộc nguyên lão nên mới để lộ nhiều như thế. Tướng quân nhất định phải giữ bí mật, nếu mà kế hoạch bí mật này có sơ sót thì tướng quân cũng phải chịu liên lụy, hiểu chưa?"

Simao lộ ra thần sắc vừa bị bắt lên thuyền cướp biển, gật đầu: "Như vật đi, ta đi quân doanh báo cáo cho tướng quân Duolun một tiếng, sau khi lấy được thủ lệnh của hắn lại cho đại quân của ngươi vào thành. Đây là quy củ, xin đại nhân đừng làm ta khó xử."

Sicari mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, giải trừ lực lượng cách âm: "Không sao, nhờ tướng quân đích thân đi một chuyến, ta chờ ngươi."

Simao vừa rời đi không lâu thì chợt nghe thấy từng mảng ổn ào trong thành, ngăn một binh lính tuần tra lại mới biết, khu vực tửu quán đột nhiên bốc cháy, mấy gian phòng ốc liền đó đều bị cháy rụi.

Mới đi một chút đã lục tục truyền đến tin tức cháy hay là nổ mạnh. Không chỉ ngoại thành mà còn có cả nội thành, ngay cả phủ tướng quân Duolun cũng không may mắn tránh thoát.

Nếu chỉ là tửu quán thì còn bỏ quả, bây giờ nhiều nơi bốc cháy như vậy, nhất định là có người cố ý phóng hỏa! Không biết vì sao, Simao luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Lúc này lại cảm thấy từng đợt chấn động truyền từ dưới đất, dường như có thiên quân vạn mã đang di chuyển, có vẻ đặc biệt rõ ràng trong màn đêm này. Simao mạnh mẽ quay đầu lại, nơi phát ra thanh âm lại đúng là hướng bắc môn mà hắn đóng quân, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

Bắc môn, từng đội kỵ binh đang nhanh chóng vượt qua thi thể của thủ quân, nhanh chóng phóng vào trong thành. Đằng sau là một mảng quân đội đông nghìn nghịt, cũng không biết có bao nhiêu người.