Chàng Rể Ma Giới

Chương 533: Chủ nhân chân chính của thần khí?




Hai đỉnh phong ma đế cũng không ra tay, nhưng hai đạo khí tức đáng sợ đã khóa chặt Trần Duệ. Trần Duệ không chút nghi ngờ, chỉ cần mình có chút di động thì ngay lập tức sẽ gặp phải công kích sấm chớp mà tan thành tro bụi.

"Ngươi là người của Huyết Yên? Hay là người của Ám Nguyệt?"

Người mở miệng trước là ma đế đại ác ma ở bên trái, tướng mạo già nua, râu tóc bạc trắng, thoạt nhìn như yếu đuối, chỉ là đôi tay lại trắng nõn, không xứng với tuổi của bề ngoài. Trong lòng Trần Duệ cảnh giác nhất đối thủ này, thậm chí còn vượt qua cả ma đế vương tộc có bề ngoài trung niên kia.

Bởi vì thiên phú có hạn, ma tộc bình thường rất khó tự đột phá, càng đến thượng tầng thì tỉ lệ vương tộc càng cao. Trần Duệ lần đầu tiên nhìn thấy cường giả ma đế đỉnh phong không phải vương tộc. Loại cường giả này cũng không có lực lượng thiên phú của vương tộc, nhưng có nghị lực cực lớn, trí tuệ siêu quần, kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối rất khủng bố.

Quả nhiên, lão già kia mở miệng đã nói đúng điểm mấu chốt.

"Phó quân đoàn trưởng quân đoàn Xích Huyết của Ám Nguyệt, Guile." Trần Duệ tỉnh táo lại, đúng mực khom người với hai người.

"Hóa ra là người của Ám Nguyệt." Lão già gật gật đầu, huyết quang xẹt qua cặp mắt đỏ, búng ngón giữa, một luồng nhuệ khí mạnh mẽ đánh về phía Trần Duệ. Tốc độ của nhuệ khí này vô cùng đáng sợ, đến lúc tới trước người mới có tiếng xé gió bén nhọn phát ra.

Không ngờ lão già ma đế đỉnh phong này lại lợi dụng lúc Trần Duệ hành lễ, không chút phong độ hạ sát thủ!

Lực chú ý của Trần Duệ luôn bảo trì tập trung cao độ, lúc lão già ngưng tụ lực lượng trên ngón tay, tinh thần lực cũng đã nắm được quỹ tích ra tay rồi, trong nháy mắt di động, tránh được đòn đánh lén này.

"Thực lực của các hạ hơn xa ta, ra tay gấp như vậy, rốt cuộc lo lắng cái gì chứ?"

Ma đế vương tộc kia tiếp lời: "Biết ngươi là người Ám Nguyệt là đủ rồi, chúng ta còn phải nhiều lời với một con kiến sắp chết hay sao?"

Lúc Trần Duệ vừa hoàn thành thuấn di, nhuệ khí của lão già kia lại đánh lại bằng tốc độ cao, Trần Duệ đã có phòng bị, miệng thì nói, nhưng đồng thời hai tay cũng lóe lên quang mang nhàn nhạt, vạch ra từng đạo ba văn nhu hòa để nghênh tiếp.

Đao gió tốc độ cao như lâm vào vũng bùn, nhất thời chậm lại.

Lão già và ma đế vương tộc đều động dung, bởi vì kẻ địch chỉ có khí tức ma hoàng kia không chỉ đỡ được lực lượng búng tay của ma đế đỉnh phong, mà còn dùng một phương thức huyền diệu để "bắn ngược" nhuệ khí lại chỗ ma đế vương tộc.

Nếu là trước khi rời khỏi Ám Nguyệt, bằng tốc độ phản ứng của Trần Duệ, cho dù dùng kỹ năng ngự tinh biến cùng di tinh cũng khó mà theo kịp loại công kích tốc độ cao này. Nhưng mà trong đoạn thời gian này, hắn không chỉ chiếm được linh hồn lực của bán thần, khiến tinh thần lực biến đôi lên đẳng cấp S, lại có thêm kinh nghiệm giao thủ quý báu với Thâm uyên lãnh chủ. Tuy rằng chỉ là hai kiếm, nhưng sau khi trải qua loại sinh tử này, khi đối mặt với kẻ địch ma đế đỉnh phong thì cho dù là thân thể hay tâm thần, Trần Duệ đều có sự trầm ổn và bĩnh tĩnh trước kia không có.

Hiện giờ trong "di tinh" lại được trộn lẫn với nhu thủy chi lực lĩnh ngộ từ trên người Katherine, uy lực còn lớn hơn nữa, khống chế càng thêm chuẩn xác.

Mắt thấy nhuệ khí sắp đánh trúng cổ họng ma đế vương tộc, một bàn tay bốc hắc quang nhàn nhạt chắn ở phía trước, nhuệ khí đánh trúng lòng bàn tay, không ngờ lại phát ra thanh âm giống như kim loại. Ma đế vương tộc cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, nhíu mày, lật tay một cái, một cự chưởng hư ảo đột nhiên xuất hiện, như một ngọn núi ép về phía Trần Duệ.

Nhưng giống với nhuệ khí của cái búng tay, cự chưởng kia vừa đụng vào kẻ địch đã bay về phía lão già một cách quỷ dị. Lão giả cảm thấy trên cự chưởng truyền đến áp lực cường đại, búng cả hai tay, vô số nhuệ khí phá không đánh tan cự chưởng.

Qua chớp mắt, ba người đã qua lại vô số lần công phòng, trong bí khố hỗn loạn cả một đoàn quang diễm, xen với âm thanh chấn động và âm thanh bén nhọn không dứt bên tai. Mày mà chỗ để thần khí phòng bị vô cùng chắc chắn, cho dù là lực lượng ma đế đỉnh phong cũng chỉ có thể tạo thành một vết nứt nhỏ mà thôi.

Thế cục ngang ngựa này là ma đế vương tộc và lão già cùng động dung, Trần Duệ cũng biết ra thời gian hạn định của "di tinh" chỉ có mười giây, sắp mất hiệu lực rồi. Hổ giấy cũng hiện nguyên hình, cho nên hắn lập tức mở miệng nói chuyện.

"Chờ một chút! Ta không sợ chiến đấu hay sinh tử, chỉ hy vọng nói trước vài câu đó, bởi vì có liên quan đến vận mệnh của thần khí này... thậm chí còn liên quan đến vận mệnh của cả đế quốc!"

Nếu như là vài giây trước, hai ma đế đỉnh phong cơ bản sẽ khinh thường nói nhảm với loại yếu đuối này, giống như vừa rồi lão già đột nhiên ra tay vậy. Nhưng mà bây giờ Trần Duệ biểu hiện ra thực lực lớn hơn dự tính của hai người. Thực lực đó, cùng sự trầm ổn đó, còn có lực cảm ứng phát hiện ra hai người lúc trước, sao có thể là thực lực ma hoàng chứ?

Hai người nhận định kẻ địch trước mắt này là cường giả giả trư ăn cọp, liếc nhau một cái rồi dừng tay.

"Một phút đồng hồ." Lão già mở miệng.

Lúc này, "di tinh" cũng vừa hết thời gian, Trần Duệ thầm nghĩ nguy hiểm thật, lắc đầu: "Một phút quá ít, nói không hết được, năm phút đi."

Hai ma đế đã mơ hồ coi hắn là kình địch, vừa nghe cái câu cò kè mặc cả hạ thấp thân phận này, không khỏi lộ vẻ cổ quái, cuối cùng cũng không dị nghị gì.

"Phó quân đoàn trưởng quân đoàn Xích Huyết của Ám Nguyệt, Guile."

Một câu giới thiệu y hệt, lúc này hai ma đế cũng không vọng động nữa, nói ra tên mình, coi như chút kính ý với đối thủ này.

"Nguyên lão hoàng thất, Oliver Lucifer."

"Nguyên lão gia tộc, Cowen Toro."

Trần Duệ giờ mới biết lão già đầu bạc này là một trong mấy nguyên lão cực mạnh của gia tộc nguyên lão, lão Cowen của gia tộc Toro.

Một vị ma đế trung đoạn của gia tộc Toro là Wawumu đã từng ám sát đệ tam tướng quân Cafu của Âm Ảnh tới thăm Ám Nguyệt. Sau khi bị ma pháp của Lola bắt sống đã quy hàng Ám Nguyệt, có thể nói làm cho gia tộc Toro hổ thẹn, cho nên lão già phía phía trước nghe thấy Trần Duệ đến từ Ám Nguyệt thì chẳng do dự gì mà hạ thủ.

Hắc Diệu bây giờ đã mang đi không ít nguyên lão thực lực cường hãn, Oliver và Cowen là chủ lực lưu lại để giữ đế đô.

"Hai vị, lần này ta đi vào bí khố là vì Đọa Thiên Sứ chi kiếm."

Đây là một câu vô nghĩa, nhưng câu tiếp theo lại làm Oliver và Cowen chấn động.

"Ta chịu sự phó thác của chủ nhân Đọa Thiên Sứ chi kiếm, đến lấy lại thần khí vốn thuộc về nàng."

Oliver và Cowen thoáng kinh ngạc, lập tức đổi thành khinh thường. Đọa Thiên Sứ chi kiếm là cái gì? Là thần khí tối cao của vương tộc Lucifer, là thần khí trong bảy thần khí ma giới! Từ sau khi Bạch Dạ đại đế chết đi ba trăm năm trước, ngay cả nhiếp chính vương Hắc Diệu, không có một vương tộc nào có thể được thần khí chấp nhận. Bây giờ "Guile" trâng tráo nói rằng hắn được chủ nhân của Đọa Thiên Sứ chi kiếm ủy thác, loại nói dối kém thông minh thế này, cho dù là trẻ lên ba cũng đếu tin được!

"Quả thật đây là một việc làm người khác khó mà tin được. Chính ta khi nhận được ủy thác cũng có nghi vấn này, nhưng mà, đáp án sẽ được công bố nhanh thôi." Trần Duệ chậm rãi lấy ra một thứ trong "không gian giới chỉ", lúc đồ vật này vừa xuất hiện, Đọa Thiên Sứ chi kiếm vốn luôn trôi nổi trên không trung không phản ứng gì lại bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt!

Oliver và Cowen không hẹn mà cùng chấn động, bọn họ trấn thủ bí khố nhiều năm, tất nhiên nhiếp chính vương Hắc Diệu đã thử qua bao nhiêu lần, muốn được Đọa Thiên Sứ chi kiếm chấp nhận. Nhưng Đọa Thiên Sứ chi kiếm trước sau vẫn ngủ say, chẳng có tý động tĩnh này, thậm chí còn bài xích bất cứ ai tiếp cận. Nhưng mà hôm nay bỗng dưng xuất hiện kỳ tích, hơn nữa lại dưới ngay ánh mắt chăm chú của mình!

Ánh mắt hai người lướt một chút rồi tập trung vào vật trên tay Trần Duệ. Một cái bình nhỏ, bên trong bình có một ít dịch thể màu đỏ, dường như là máu.

Lúc Trần Duệ cầm bình nhỏ tiến gần Đọa Thiên Sứ chi kiếm một bước, kiếm đã không chỉ có chớp động, mà còn phát ra âm thanh ong ong, thân kiếm cũng bắt đầu rung động, dường như vô cùng "kích động".

Đọa Thiên Sứ chi kiếm thì không thể nào thu vào kho trữ vật, dù cho Trần Duệ rất muốn cuỗm thanh kiếm này chuồn đi, nhưng cũng hiểu được mọi việc đều có mức độ, nếu gần chút nữa, không chắc hai tên thủ hộ này có liều lĩnh xuất thủ hay không. Cho nên hắn dừng bước, đậy cái bình lại.

Âm thanh của Đọa Thiên Sứ chi kiếm dừng lại, khôi phục sự yên lặng trước đó.

Oliver và Cowen dán mắt chặt vào cái bình máu này, thở hồng hộc, sau một lúc, lão Cowen mới mở miệng: "Cái bình này..."

Trần Duệ cũng không nhanh không chậm nói: "Đây là bình ma pháp, có thể bảo trì độ tươi của máu..."

Đậu, ai hỏi cái bình hả mầy? Ngay cả nguyên lão vương tộc Oliver xưa nay luôn bình thản cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng: "Máu trong cái bình này rốt cuộc là của ai?"

Trên mặt Trần Duệ nhất thời ngưng trọng, nói đáp án: "Là cháu ruột của Bạch Dạ đại đế, trưởng công chúa đế quốc, lãnh chủ của lãnh địa Ám Nguyệt, đồng thời cũng là vị hôn thê của ta: Mejia Lucifer!"

Dù đã mơ hồ đoán được đáp án này, nhưng sau khi hắn chính mồm chứng thực, hai vị ma đế đỉnh phong vẫn lộ ra vẻ rung động.

Ba trăm năm rồi, nhiếp chính vương Hắc Diệu vắt óc tìm kế thức tỉnh Đọa Thiên Sứ chi kiếm nhưng vẫn không thể thành công. Hiện giờ trưởng công chúa Mejia chỉ cần một ít máu đã có thể khiến cho Đọa Thiên Sứ chi kiếm phản ứng mãnh liệt như vậy. Sự lựa chọn của thần khí đã rõ ràng, dù là ai cũng không thể phủ nhận sự thật này!

Nhưng mà Oliver và Cowen thế nào cũng không thể tưởng tượng được, máu này căn bản không phải của trưởng công chúa Mejia, toàn là hàng "tươi mới" do Trần Duệ tự làm ra.

Hắn rút tý máu, sau đó thông qua "chướng nhãn pháp" của kho trữ vật lấy ra. Nói cách khác, dùng máu chấp nhận gì gì đó chỉ là món đồ gạt người, trên thực tế Đọa Thiên Sứ chi kiếm luôn bị cường lực của thượng cổ phù ngữ phong ấn, cho dù Mejia đến đây thật cũng không có cách nào được chấp nhận.

Lúc trước Trần Duệ lấy thân phận "Charles" đi theo Hắc Diệu đến bí khố này, từng phải phí mất rất nhiều thời gian và tâm lực "trợ giúp" Hắc Diệu "phá giải" Đọa Thiên Sứ chi kiếm. Lúc ấy Trần Duệ còn có ý muốn đánh cắp Đọa Thiên Sứ chi kiếm trong đầu, đáng tiếc là cá và tay gấu phải chọn một, trước sau không có cơ hội. Cuối cùng lựa chọn lừa đi khoản góp vốn to đùng kia.

Nhiếp chính vương điện hạ tự ngược kia đã vẽ ra một cái bánh ngọt thật ngon, tràn ngập hy vọng. Nhưng mà sau khi "Charles" vì không muốn chấp nhận lời mời chào của Huyết Yên, cuối cùng "anh dũng hy sinh" khi đấu với Bạch Lạc. Sự ngấp nghé với thần khí cũng bị ngắt một thời gian, cho tới hôm nay vẫn chưa trở lại nơi này.

Nguyên nhân chân chính làm Đọa Thiên Sứ chi kiếm phản ứng là trò mà Trần Duệ đã bày ra từ trước, xúc động phong ấn thượng cổ phù ngữ nào đó phản ứng mà thôi.

Đối với Đọa Thiên Sứ chi kiếm đã ba trăm năm không phản ứng gì, loại phản ứng mãnh liệt này đã đủ đế chứng minh, thần khí đã chấp nhận máu của "chủ nhân" trưởng công chúa Mejia!