Chàng Rể Ma Giới

Chương 1006: Giao dịch hay lựa chọn?




Không khí trong đại điện không khỏi cứng ngắc.

Ai cũng biết hoàng tử "Arthur" sau khi rời khỏi Long Hoàng đế quốc tiến đến Dương Thiệu đế quốc, trên đường đi thành Garden bị ám sát ở dãy núi Hắc Nham. Sau đợt ám sát đầu tiên thất bại, đám thích khách kéo đến ải nhân miền núi, muốn mượn nhờ lực lượng ải nhân giết chết "Arthur", cuối cùng nhờ Arthur hoàng tử hóa giải hiểu lầm.

Những thích khách này thủ đoạn xảo diệu lại độc ác, rất nhiều người đoán kẻ chủ mưu phía sau là nhị hoàng tử Garfield có xung đột lợi ích trực tiếp với Arthur hoặc là Luke ít xuất hiện, thậm chí còn có người đoán là Bisi của Lam Diệu đế quốc nhưng không ai ngờ được kẻ chủ mưu lại là phụ thân của Arthur, Long Hoàng đại đế Rex!

Không đợi Rex nói, Trần Duệ đã đưa ra một cái tên.

"Projo."

Rex ánh mắt hàn quang đại thịnh: "Projo?"

"Trong trận chiến ở Hắc Nham sơn, Projo không tiếc hy sinh tính mạng bảo vệ ta rời khỏi… Nhưng là, làm một người căn bản không đặt bản thân trong cục thì ta thấy rõ mỗi mệnh lệnh và từ ngữ của hắn đều để nói dối ta và thủ hộ giả, tăng thêm hiểu lầm giữa ta và ải nhân. May là thủ hộ giả của ta có thực lực vượt qua ta dự tính mà ta lại có tình bạn cố tri cùng ải nhân tông sư nên mới hóa giải được sát cục này. Lúc ấy ta không khỏi suy nghĩ, nếu như suy đoán đấy là thật thì tại sao Projo lại làm thế? Hắn có phải là Hắc Tử Đồ không? Nếu như không phải thì kẻ chủ mưu là ai mà có thể làm vị hôn phu công chúa đế quốc này không tiếc tính mạng? Mang theo tâm lý này, ta để Lola làm một kiểm tra nho nhỏ với vị hôn phụ muội muội ta - dù cho Projo bị trói buộc linh hồn, không thể thổ lộ bí mật nhưng trên thế giới này lực lượng vô cùng thần kỳ, có chút sự tình vượt quá tưởng tượng, phụ hoàng của ta à!"

Thật ra người kiểm tra Projo không phải Lola mà là Trần Duệ, hắn dùng là lực lượng Tà đồng!

"Đây không phải là thử mà là khảo nghiệm với ngươi." Khóe mắt Rex khẽ giật, cuối cùng không phủ định chuyện này, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi không qua được ải này thì không có tư cách trở thành người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế, may là ngươi không phụ kỳ vọng của ta."

"Khảo nghiệm này thật ra là kết quả của mẫu thuẫn hỗn hợp giữa kỳ vọng và sát ý a. Cho dù ta may mắn qua được ải này thì tương lai còn có ải thứ hai, thứ ba…" Trần Duệ lắc đầu nói: "Không biết khi nào khảo nghiệm sẽ biến thành sát cục, chỉ là đây không phải điều ta chú ý, ta hiện tại chỉ chú ý đến một việc thôi bệ hạ của ta."

"Tuy ta rất thưởng thức sự tỉnh táo của ngươi nhưng điều này càng làm ta thêm nghi ngờ, ngươi bỏ qua kế thừa ngôi vị hoàng đế. Như vậy mục đích của ngươi là gì?"

Ánh mắt Trần Duệ sáng quắc nhìn người trên vương tọa: "Ông có xác định mình nắm giữ được lực lượng bản thân mượn dùng?"

"Ta không hiểu ý ngươi."

"Ông hiểu! Nhưng ông còn không biết, loại thế lực ông cho là đã khống chế thành công thật ra đã khống chế thất bại!"

Rex đại đế lấy khống chế tuyệt đối đế quốc làm thành tựu cao ngạo nghe thấy chất vấn này, ngón tay nắm chặt vương tọa, điềm nhiên nói: "Ngươi hoài nghi năng lực khống chế đế quốc của ta sao?"

"Ta tin tưởng thế lực nào đó đáng sợ hơn." Trước khi Rex định phát tác, Trần Duệ đã nói: "Ba vị thủ hộ giả của ta chính vì thế lực này mà vẫn lạc!"

Ánh mắt Rex bỗng lạnh như băng nhìn Trần Duệ. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ quái, như là nhi tử hắn mới thật sự là quân vương đáng được ngưỡng mộ, hắn không tự chủ được nói: "Ta chỉ nắm giữ thế lực còn sót của Vân Đằng đế quốc thôi, không liên quan đến Hắc Tử Đồ. Năm đó ta mượn nhờ lực lượng bọn họ đánh bại Kapiel lên ngôi vị hoàng đế, từng bước củng cố thống trị. Đến hiện tại những người này đã mất dần giá trị lợi dụng, cơ bản bị ta thanh lý không còn sót, những lực lượng còn lại cũng bị ta nắm chặt. Ta biết Hắc Tử Đồ nguy hại, ta không ngốc đến mức để Long Hoàng đế quốc dẫm vào vết xe đổ của Vân Đằng đế quốc, tất cả còn bị ta khống chế trong tay!"

Hóa ra là thế! Năm đó Rex lên ngôi đế vị là nhờ mượn lực lượng dư nghiệt của Vân Đằng đế quốc, xem ra, Veronica quan hệ thông gia với thân vương Kapiel bất ngờ bỏ mình…

Trần Duệ tâm niệm thay đổi thật nhanh, quang mang Tà đồng trong mắt giảm đi một chút, tiến lên vài bước hỏi: "Sau lưng Vân Đằng đế quốc một mực là Hắc Tử Đồ! Điểm này không có chút may mắn nào, ông phạm phải một sai lầm ngu xuẩn đấy là đánh giá bản thân quá cao! Ông cho rằng mọi thứ trong lòng bàn tay nhưng thật ra rất nhiều chuyện đã thoát khỏi khống chế của ông, trước kia ta cũng đánh giá ông quá cao rồi, dù là Long Hoàng đế quốc chỉ sợ cũng không phải hoàn toàn trong lòng bàn tay ông!"

"To gan!" Rex đã hồi phục nhịp tim, lời này như động vào nghịch lân của hắn: "Người đâu!"

Đội trưởng cấm vệ Huerse mang theo cấm vệ tiến vào, khi thấy hoàng tử Arthur trong đại điện không khỏi kinh hãi.

Trần Duệ phảng phất như không thấy những cấm vệ kia chỉ nhìn vào Rex đại đế, phối hợp nói: "Dùng Arthur Roland, không dùng tên mẫu thân Arthur là Ikarina Roland Zola thề, những lời ta nói đều là chân tâm thật ý. Nếu vì lợi ích cao nhất của đế quốc, chính ông có thể làm chút việc gì đó thì như vậy ông nên tiếp tục nói chuyện mà không phải vì chút ích kỷ mà chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây. Có lẽ đây là lần nói chuyện cuối cùng giữa hai chúng ta."

Cái tên Ikarina làm bình tĩnh Rex đang chấn động, hắn ngồi xuống không đưa ra mệnh lệnh mà vẫy tay với Huerse. Những cấm vệ này đều là tử sĩ bên người Rex, không cần lo lắng về trung thành hay dặn dò giữ bí mật… gì đó.

Đội trưởng cấm vệ không nhìn Trần Duệ thêm một chút nào, nhanh chóng dẫn đội lui xuống.

"Thống trị tuyệt đối cũng tốt, kế hoạch lớn cũng tốt, thống nhất thế giới cũng tốt, lý tưởng của ông là lưu lại thanh danh trong lịch sử nhân loại nhưng nếu văn minh nhân loại bị chôn vùi thì thanh danh này có ý nghĩa gì chứ?"

"Văn minh nhân loại bị chôn vùi?" Rex không hồ tức giận chỉ lạnh lùng nói bốn chữ: "Mơ tưởng hão huyền!"

"Thượng cổ luyện kim văn minh chỉ là một phần nhỏ ta thừa kế mà thôi, luyện kim văn minh không chút thua kém thế giới văn minh loài người nhưng bị hủy diệt bởi Hắc Tử Đồ cung phụng Tà Thần. Ai cũng không biết trong trăm ngàn vạn năm lịch sử, luyện kim văn minh từng xuất hiện vị quân vương vĩ đại nào bởi vì cả văn minh đã triệt để biến mất!"

Rex rốt cuộc chấn động, câu nói cuối cùng "ai cũng không biết" phảng phất như lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào lòng hắn. Nếu như cả nền văn minh bị hủy diệt thì thống trị, lưu danh sử sách có tác dụng gì chứ?

"Hiện tại Hắc Tử Đồ làm tất cả đề Tà Thần hàng lâm thế giới này! Ông hiện tại tự cho là khống chế tuyệt đối nhưng trên thực tế có vô số lỗ hổng cho Hắc Tử Đồ chui, đồng nghĩa với phá hủy tương lai của Long Hoàng đế quốc, thậm chí là toàn bộ nhân loại!"

Khi Trần Duệ nói những lời này, hắn chiếu ra từng màn Thâm Uyên hủy diệt luyện kim văn minh, chiếu rọi kinh hãi và rung động trong lòng Rex.

"Thanh trừ triệt để thế lực đế quốc Vân Đằng! Có lẽ bệ hạ đã có quyết định này nhưng ta vẫn muốn chính thức đưa ra điều kiện này!" Đợi khi hình ảnh kết thúc, Trần Duệ vung tay lên, một trang giấy bay về hướng Rex: "Đây là cho bệ hạ để làm trao đổi. Bên trên đã ghi rất rõ rồi, không cần ta nói nhiều nữa."

Rex đón lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, gương mặt đầy khó tin nói: "Ta không hiểu? Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Trần Duệ suy nghĩ một chút rồi nói ra mục đích thật sự của mình: "Thánh Quang Pháp Bào!"

Lông mày Rex nhíu lại, giơ lên tờ giấy trong tay: "Thánh Quang Pháp Bào? Ngươi không ngờ thật sự muốn thứ kia! Ngươi có quan hệ gì với Quang Minh giáo hội? Ngươi đã có giáo hội ủng hộ, lại hết lực phát triển lãnh địa đến như vậy, tại sao còn lựa chọn điều này?"

"Mỗi người có lý tưởng và truy cầu riêng. Chấp nhất của ông trong mắt ta căn bản không đáng quyến luyến. Chấp nhất của ta trong mắt ông chỉ sợ là buồn cười và ngây thơ." Trần Duệ mỉm cười nói: "Quan hệ giữa ta và giáo hội không như ông nghĩ, thời gian đến sẽ tự rõ thôi."

"Ta không hiểu ngươi truy cầu thứ gì, nhưng mà… ngươi nên đưa ra lợi thế bản thân sau khi hoàn thành giao dịch chứ không phải trước khi." Rex nhìn tờ giấy trên tay nở nụ cười khinh miệt: "Hiện tại ta đã có những thứ này, như vậy ngươi không còn lợi thế nữa. Có lẽ vì ngăn chặn hậu hoạn đế quốc, ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn lực lượng còn sót lại của Vân Đằng. Nhưng ngươi dựa vào thứ gì nghĩ bản thân có được Thánh Quang Pháp Bào?"

"Đây không phải là giao dịch mà là lựa chọn, cũng là hy vọng." Trần Duệ bình tĩnh nhìn Rex nói: "Ta nói rồi, ta sẽ không dao động thống trị của ông mà chỉ củng cố thêm nó. Những lời này không phải lừa gạt mà là hứa hẹn và tâm nguyện của Arthur Roland đối với Rex Roland!"

Rex hiểu ý của hắn, trong ánh mắt lạnh lùng khẽ lóe lên tia mông lung, hai chữ giao dịch không thuộc về quan hệ cha con. Lựa chọn, hy vọng, hứa hẹn, tâm nguyện… những chữ này đúng hơn.

"Cuộc nói chuyện hôm nay dừng ở đây đi, ta cáo từ trước. Hai tháng sau sẽ lại đến, đến lúc đó ta hy vọng thấy được lựa chọn của bệ hạ."

Trần Duệ cung kính khom người, xoay người đi tới cửa chính, mới đi hai bước, thanh âm Rex đã vang lên sau lưng hắn: "Ngươi đã nói muốn đi thanh trừ triệt để thế lực Vân Đằng đế quốc, như vậy ngươi có biết rõ nhưng dư nghiệt kia, kể cả…"

"Ta biết rõ, ta sẽ đích thân đi chấm dứt Tử Uyển cung." Bước chân Trần Duệ dừng lại, "Bây giờ chưa phải lúc, nhưng rất nhanh thôi…"

Nói xong hắn đi ra ngoài, để lại Rex ngồi trên vương tọa, ngón tay chậm rãi gõ tay vịn trầm tư suy nghĩ.

Trần Duệ không dùng tiềm hành hay lực lượng tương tự, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh dị của cấm vệ môn trực tiếp đi ra đại điện. Khi đi qua Tử Uyển cung, vừa đúng lúc chứng kiến bóng hình nữ tử xinh đẹp yểu điệu trên cầu thang.

Tròng mắt u lam quen thuộc xuất hiện dưới ánh trăng tràn đầy kinh ngạc.

Dù là thân phận thâm cung, nàng cũng có thể biết được hắn vừa mất tích làm toàn bộ thế giới này xôn xao không ngờ hôm nay lại xuất hiện trong hoàng cung.

Mà trước khi mất tích, hắn cũng làm một chuyện làm cả thế giới giật mình, đó là cự hôn ở lễ đính hôn!

"Thật xin lỗi, ngươi biết người ta yêu là ai, ta sẽ không kết hôn với ngươi." Câu này đã thành mỗi người đều biết.

Người nam tử này yêu là ai cũng được mọi người biết.

Lúc trước Veronica nghe được tin này thì trong nội tâm chỉ có thể than thở.

Hiện tại chứng kiến hình bóng này, nàng vẫn than thở.

"Tiểu Arthur…" Cái tên được thì thào khẽ nói ra.

Chúng ta không có tương lai.

Không, chàng còn có.

Ta sớm đã không còn.

Có chút bất ngờ là hình bóng kia không đi tới bên nàng mà tiếp tục đi trên con đường rộng rãi nhưng ánh mắt hắn một mực nhìn nàng.

Đối mặt, đi qua.

Cánh môi khẽ mấp máy, dù cho không nghe được gì nhưng nàng có thể hình dung ba chữ đó là gì.

Hãy chờ ta!

Veronica đột nhiên có chút hoảng hốt, phảng phất nhớ lại năm xưa.

Trong lúc thất thần, bóng người kia đã dần đi xa, biến mất dưới ánh trăng.