Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 95: Phơi Bày






Quyển sổ này rất dày, ghi chép cũng rất đơn giản và rõ ràng, thậm chí còn chẳng mô tả chi tiết về quá trình xảy ra.
Nhưng, mỗi một điều đều là những lịch sử đẫm máu của một gia đình.
Đây, cũng chính là lịch sử của Diệp gia ở thành phố Hải Hà.
“Mấy trang cuối cùng.”
Lan Kiều đã nổi hết cả gai ốc lên rồi, càng đọc càng sợ hãi.
Những gia đình danh giá tại mảnh đất phương Đông này, có nhà nào mà không có chuyện bẩn thịu dính trên tay chứ.
Nếu nói như thế này, thì Lan gia ở thành phố Giang Tư cũng đủ chết cả trăm lần rồi.
Mà, Diệp gia ở thành phố Hải Hà, diệt cả nhà mười lần cũng không đủ đền tội.
Giang Hải nói: “Con trai ông, người là Thành Vân, người là Đạt Kỳ...”
“Trời cao có đức hiếu sinh, Diệp gia, có ư?”
“Có một người nào có đức ư? Có một ngày ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, trời xanh liệu có tha thứ cho các người không?”
“Nếu như một trong số những người có thù với nhà ông cũng may mắn gặp được người tốt giúp đỡ họ như người kia đã giúp đỡ ông.”
“Nếu như họ tới để báo thù, thì Diệp gia ở thành phố Hải Hà, ngày hôm nay có còn tồn tại không?”
Sắc mặt Diệp Liên Hách như tro tàn.
Giang Hải đứng dậy, quét mắt nhìn những người Diệp gia: “Diệp gia, đừng mơ mộng hão huyền muốn tìm tôi báo thù.”
“Ông cụ Diệp, ông thấy thế nào?”
“Không ai dám à?”
“Ông mở to mắt ra mà nhìn đi, trong mắt họ có một chút hối hận nào không.”
“Bọn họ, có từng nghe lời một người già vào tuổi xế chiều là ông không?”
Diệp Liên Hách chậm chạp đứng dậy, một tay chống ở trên bàn, cong người xuống, quỳ xuống.
“Tôi, sẵn sàng đền tội vì những sai lầm này...”
Diệp Liên Hách hiểu rõ quy tắc của Đế vương, nhận được ơn huệ của Đế vương cũng tính là những đệ tử ngoại môn, thì cũng cần phải tuân theo những quy tắc của Đế vương.
Mà, ân nhân năm đó, đã từ nói rõ ràng quy tắc của từng điều từng khoản một cho ông ta nghe.
“Cha...”
“Ông nội...”
“Ông cố...”
Từng tiếng hét kinh ngạc vang lên, có mấy người bước lên phía trước, muốn nâng Diệp Liên Hách dậy.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục, Diệp Liên Hách làm sao có thể quỳ với một người trẻ tuổi thế hệ sau như thế chứ.
Diệp Liên Hách co rúm người lại, từ từ ngục đầu xuống bái lạy.

Giang Hải chắp tay mà đứng, khinh thường nhìn những người của Diệp gia đang gào khóc kêu cha gọi mẹ kia: “Diệp gia, làm nhiều việc xấu như thế này.

Ông nói nên làm sao đây?”
“Theo quy định mà làm.” Diệp Liên Hách nằm rạp trên mặt đất, cho dù là ai kéo thì cũng không nhúc nhích được, thân hình gầy gò ốm yếu, quỳ ở đó như một tảng đá.
“Khốn nạn.” Diệp Kinh Lạc dập mạnh đầu, hai mắt phun ra lửa, nhảy dựng lên.
“Bộp...”
Giang Hải còn chưa động đậy thì Diệp Kinh Lạc đã giơ nắm đấm lên đấm thẳng về phía Giang Hải, lúc chỉ còn cách anh một chút nữa, Thất Hồn ở bên cạnh đã đạp anh ta bay ra ngoài.
Người Diệp gia ầm ầm nắm chặt tay, sau đó lao về phía Giang Hải.
Trận đấu đang trên đà bùng nổ.
Diệp Liên Hách đờ đẫn nói: “Tất cả đều lui xuống.”
Giang Hải lạnh lùng nói: “Diệp gia ở thành phố Hải Hà, để lại hai phần của cải gia tộc, phần còn lại sẽ đem đi chia cho người nghèo, tạo phúc cho dân chúng.”
“Có phục không?”
Diệp Liên Hách lạy một cái, cơ thể già nua ọp ẹp khẽ run lên.
Sống sót sau tai nạn.
Mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Giang Hải quay người rời đi, Diệp Liên Hách vẫn quỳ rạp ở dưới đất như cũ.
Trên căn phòng ở trên lầu, Diệp Thụy Nguyệt hai mắt đỏ hoe, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Giang Hải.
Lẩm bẩm: “Tôi hận anh...”
Giang Hải rời đi, sắc mặt Diệp Liên Hách trầm mặc: “Bán hết gia sản.”
“Cha, vì sao?”
“Giang Hải rốt cục là người nào?”
“Anh ta có phải là nắm được sơ hở nào của Diệp gia hay không?”
Diệp Liên Hách yên lặng không nói, từ đâu tới giờ chỉ nói bốn chữ: “Bán hết gia sản.”
Giang Hải đại diện cho Đế vương, Đế vương muốn ông ta lấy tài sản của gia đình ra để chuộc tội đã là quá khoan dung rồi.
“Giang Hải.” Ra khỏi Diệp gia, sắc mặt Lan Kiều vẫn tái nhợt như cũ.
“Rốt cuộc anh là người nào?”
Giang Hải cười nhẹ: “Là người chồng đến ở rể của Cố Uyển Như.”
“Không!” Lan Kiều nói: “Thân phận của anh ở trước mặt ông cụ Diệp là gì?”
“Cái này không liên quan tới cô.”
Thất Hồn đột nhiên bước chậm lại, ở trước đó không xa, cha con Lâm Viên Hàn đang đứng đợi đó.

Dám náo loạn ở Diệp gia, mà không hề bị tổn hại gì hết, đã đủ để chứng minh được thân phận bất phàm của Giang Hải rồi.
Nếu sớm biết như thế thì Lâm Viên Hàn việc gì cần phải tìm cơ hội ở Diệp gia chứ.
“Anh Giang...” Lâm Viên Hàn bước lên phía trước nghênh đón, thái độ cung kính.
Giang Hải nói: “Ông có chuyện gì, Thất Hồn toàn quyền chịu trách nhiệm.”
Ánh mắt nhìn về phía Thất Hồn, Lâm Đan mím môi, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Nhấc bước đi xa, khoảng sân cổ kính của Diệp gia, ngoài sân đầy hương hoa và tiếng chim hót vang.
Sắc mặt trắng nhợt của Lan Kiều đã trở lại hồng hào như cũ, ánh mắt lóe lên, lại thêm một chút quyến rũ.
Nhưng mà, Giang Hải dường như không hề để ý tới cảnh đẹp trước mắt, mà đang chìm sâu vào trong suy nghĩ.
Sờ sờ cái thìa ở trong tay, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm.
Sau khi lên xe, Giang Hải chẳng nói chẳng rằng, Thất Hồn với Lâm Viên Hàn nói những chuyện gì anh hoàn toàn không quan tâm.
“Đó là nơi nào?” Ánh mắt Giang Hải nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là một toà nhà kính, nhưng mà hình dáng có chút khác biệt so với những nhà kính bình thường khác.
“Vườn ươm.” Thất Hồn đáp lời.
Giang Hải nói: “Tôi muốn mua một bó hoa.”
Lan Kiều chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt có ý vui mừng.
Về tới thành phố Giang Tư, Giang Hải trực tiếp tới tập đoàn Uyển Như, tự nhiên sẽ mang theo đóa hoa kia.
Lan Kiều cắn nhẹ môi, tự dưng lại vui mừng vớ vẩn.
Hoa, là của Cố Uyển Như.
Lúc này, điện thoại của Lan Kiều vang lên, cô ta nghe máy: “Cha, chúng ta sợ là không dựa vào Diệp gia được rồi...!Xảy ra rất nhiều chuyện...!Khi nào về con sẽ nói với cha.”
Giang Hải đi lên lầu, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên.
Bởi vì bình thường Giang Hải rất thân thiện đã quen rồi, rất nhiều người trêu đùa Giang Hải.
Mấy người nhân viên nữ còn giả vờ thẹn thùng nói Giang Hải tặng hoa cho họ, còn cãi nhau ồn ào nói sẵn sàng muốn sinh con cho anh.
Đến cả người mặt dày như Giang Hải cũng đỏ cả mặt lên.
Trong văn phòng, sắc mặt Cố Uyển Như trắng nhợt, những giọt nước mắt đau đớn đang lăn dài.
“Giang Hải chết bầm, Giang Hải thối tha...”
Lúc vừa rồi, muốn lấy một ít tài liệu, mà cái tủ ở trong văn phòng cao quá, nên mới đứng lên ghế để lấy không may bị ngã, chỉ bị trẹo chân một chút nhưng nhìn khá là nghiêm trọng, sưng tấy lên.
Hít thêm một hơi, Cố Uyển Như lại lẩm bẩm trọng miệng mắng Giang Hải này Giang Hải kia.
Trước đây, những việc này đều do Giang Hải làm.
Đến cả Cố Uyển Như cũng không phát hiện ra, Cố Uyển Như không những đã quen với cuộc sống có Giang Hải rồi, thậm chí bất giác đã không thể rời xa anh ấy rồi.

Đẩy cửa bước vào, Giang Hải treo nụ cười đáng ghét trên môi: “Vợ ơi, nhìn xem anh mua cái gì cho em này?”
Bó hoa này quá lớn, không thể giấu ở phía sau lưng được.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của Giang Hải lập tức cứng ngắc trên khuôn mặt.
“Em làm sao thế?” Giang Hải bước lên phía trước, đưa mắt nhìn cái ghế ở bên cạnh một cái, cũng hiểu được sơ sơ là có việc gì phát sinh.
“Sao bây giờ anh mới về?” Cố Uyển Như cau mày hỏi.
“Chườm đá lạnh chưa?” Giang Hải hỏi, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn cái chân bị sưng kia.
“Anh đã từng học phương pháp loại bỏ máu ứ, bầm tím, xoa bóp rất chi là hiệu quả đối với chỗ bị bong gân của em.

Em đừng động đậy.”
Cố Uyển Như đau tới mức mặt mày có chút trắng nhợt, nghe thấy lời này thì sững sờ, cúi đầu xuống nhìn nửa người dưới mặc váy của mình.
Xoa bóp mắt cá chân cho mình, cần phải ngồi trước mặt mình nha.
“Nếu em thấy không tiện thì thôi vậy.” Giang Hải nhìn thấy sự xấu hổ, thẹn thùng của Cố Uyển Như, mặc dù đã là vợ chồng nhưng Giang Hải không bao giờ làm khó Cố Uyển Như.
“Chúng ta vẫn nên đi bệnh viện thôi.”
Cố Uyển Như nói: “Chỉ bị trẹo chân thôi, không cần thiết phải đi bệnh viện đâu.”
Nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Anh biết xoa bóp thật à?”
Giang Hải gật đầu, cười cười.”
“Thế thì anh xoa cho em đi.” Cố Uyển Như ngoảnh đầu sang một bên “Nhưng mà...”
Nhưng mà không được nhìn lung tung, nhưng câu này nếu nói ra thì quá tổn thương người khác rồi.
Giang Hải, là chồng của mình nha.
Đỡ Cố Uyển Như dậy, để cô ấy ngồi vào ghế tựa.
Cố Uyển Như ngồi khép sát hai chân, hai chân hướng ra ngoài, để cho Giang Hải thuận tiện xoa bóp, nhưng mà hai bắp chân tinh xảo, xinh đẹp như sứ trắng cũng hiện ra trước mắt Giang Hải.
“Sẽ hơi đau một chút, em cố gắng nhịn nhé.”
Giang Hải nhắc nhở.
Cố Uyển Như gật đầu, hai má trắng tinh lúc này hơi hồng hồng lên, vô cùng thẹn thùng, xấu hổ.
Hai tay giữ lấy váy, để không bị lộ liễu
Giang Hải nâng chân của Cố Uyển Như lên, chậm rãi cởi giày của cô ra.
Một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa chậm rãi theo sự xoa nắn của Giang Hải, từng chút một xâm nhập vào mắt cá chân của Cố Uyển Như.
Có chút đau, cũng hơi ngứa.
Có sự nhắc nhở của Giang Hải nên Cố Uyển Như hoàn toàn không phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng nhẫn nhịn.
Dần dần, sự đau đớn giảm dần, thay vào đó là một luồng hơi ấm.
Cuối cùng, cảm giác đau đớn bị luồng lửa nóng kia thay thế hoàn toàn.
Lúc này, Cố Uyển Như không chỉ không còn cảm thấy đau nữa, mà ngược lại còn rất thoải mái.
“Em thử đi lại vài bước xem sao.” Giang Hải kéo tay Cố Uyển Như lên, để cô đứng lên.
“Thế này là xong rồi à?” Cố Uyển Như vẻ mặt tràn đầy nghi vấn.
Bị thương thì phải nghỉ ngơi mới khỏe được, chỉ xoa mấy cái là khỏi rồi à?

Còn có một nguyên nhân khác, Giang Hải xoa bóp quá thoải mái rồi, Cố Uyển Như đã hoàn toàn chìm đắm vào trong cảm giác thoải mái ấy.
Khi hai tay anh rời khỏi, còn có chút không quen, trong lòng hơi hụt hẫng.
Từ từ đứng dậy, cử động một chút, còn hơi hơi khó chịu, nhưng vết sưng đỏ đã giảm, không hề có cảm giác đau đớn nữa.
“Thế này...!lại khỏi rồi à...?”
“Thế này...!cũng quá thần kì rồi...”
Lúc này, Giang Hải lại lấy bó hoa kia ra, trịnh trọng đưa cho Cố Uyển Như: “Vợ ơi, bó hoa tươi này, là anh mua ở vườn ươm cho em đó.”
“Sao phải đi xa thế, ở dưới lầu cũng có cửa hàng hoa mà.”
Giang Hải gãi đầu: “Rẻ lắm, chỉ bằng tiền một bó hoa nhỏ ở dưới lầu thôi.”
“Đáng ghét.” Biết là Giang Hải đang trêu chọc mình, cô hơi chu môi, nhưng vẫn vui vẻ, nghiêm túc đặt bó hoa sang bên cạnh mình.
Di chuyền mắt cá chân, Cố Uyển Như thực sự rất kinh ngạc, tay nghề này của Giang Hải, thật sự là như thần luôn.
“Làm sao mà anh có thể làm được vậy?” Nhìn xuống mắt cá chân đã hết sưng phồng: “Em thấy dựa vào tay nghề của anh thì có thể mở một cửa hàng tẩm quất được đó.”
“Anh không mở được cửa hàng đâu” Giang Hải lắc đầu.
“Vì sao?”
Giang Hải cười: “Thiếu mất một cặp kính đen rồi, cũng chỉ có em là không sợ anh giở trò lưu manh thôi.”
Cố Uyển Như không giải thích được vì sao mà Giang Hải lại làm được chuyện thần kỳ thế.
“Vợ ơi, nghe nói rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại sửa chữa lại rồi” Giang Hải lại bắt đầu nắn bóp hai vai cho Cố Uyển Như.
“Tối nay đi xem phim nhé?”
“Được.”
Lần đầu tiên Cố Uyển Như đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Mặc dù bước vào trung tâm mua sắm của bản nhân mình, nhưng ở nơi này chỉ có tầng lớp lãnh đạo cao cấp mới biết Cố Uyển Như chính là bà chủ.
Đặt vé xong, thấy thời gian đang còn sớm, nên Cố Uyển Như đi dạo.
Bản tính trời sinh của phụ nữ là thích đi dạo phố, hoàn toàn không phải vì muốn mua đồ gì.
“Chào anh chị, xin hỏi, có gì cần hỗ trợ không ạ?”
Vừa bức vào một cửa hàng đồ hiệu, nhân viên đã bước lên phía trước bắt chuyện.
“Chọn cho anh ấy mấy bộ quần áo.” Cố Uyển Như rất thoải mái nói vài câu, cô thản nhiên đi đi lại lại vài lượt rồi lấy một bộ quần áo, ướm lên trên người Giang Hải.
Trong lòng Giang Hải rất ấm áp, quần áo gì không quan trọng, trong lòng đong đầy hạnh phúc.
“Chị đúng là có mắt thẩm mỹ, bộ này rất đẹp.” Người hướng dẫn nói: “Đây là kiểu dáng mới nhất của quý này, đảm bảo anh nhà mặc vào sẽ rất hợp.”
Cô gái bán hàng không thể không nhìn Giang Hải mấy lần.
Trong lòng nói thầm người đàn ông này đúng là có diễm phúc mới lấy được một người phụ nữ xinh đẹp như thế này.
Vẻ đẹp của Cố Uyển Như làm cho cô gái bán hàng tương đối xinh đẹp cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Đương nhiên, có thể làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng hàng hiệu quốc tế, nghiệp vụ vẫn rất chi là chuyên nghiệp.
Hoàn toàn không phải là khinh thường Giang Hải mà chỉ là tò mò mà thôi.
Đối với ánh mắt của người bán hàng, Giang Hải coi như không thấy, vẫn luôn nhìn thẳng vào Cố Uyển Như đang nghiêm túc lựa chọn quần áo..