Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 295: 295: Là Ai





“Yên tâm đi, ông ta đang ở một nơi rất an toàn, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ để ông ta đích thân tới đây gặp cô....”
Hoàng tổng cười một cách hung ác, mất đi một miếng thịt nhỏ ở sau lưng, còn mạnh mẽ bắt bản thân ông ta phải nuốt xuống, tới bây giờ vẫn cảm thấy buồn nôn đây.
Nghĩ tới những sự tra tấn đã phải chịu suốt dọc đường đi, Hoàng tổng hận không thể lập tức xé nát Hạ Phi ra.
Không, nhất định phải làm cho gã sống không bằng chết.
Nhìn về phía Lam Sương Nhi, suy nghĩ gian ác trong lòng Hoàng tổng lại càng tăng thêm.
Lam Sương Nhi chỉ là một ngôi sao hạng hai, nhưng lại xinh đẹp trong sáng như thế.
Đợi cậu Tả chơi đùa chán rồi, có lẽ sẽ cho ông ta ăn chút cơm thừa cũng nên.
Cuối cùng, trở thành tàn hoa bại liễu rồi thì nhất định sẽ chỉnh chết cô ta, hơn nữa, cả nhà của Lam Sương Nhi đều phải chết.
Không chỉ có Hoàng tổng, mà mấy người đàn em của Tả Thành cũng cùng có suy nghĩ như thế, mà những chuyện như thế này bọn họ cũng đã làm nhiều rồi.
Trên mặt Tả Thành nở ra một nụ cười kì quặc, nhẹ nhàng vẫy tay: “Nói với người bên ngoài, một con ruồi cũng không được thả ra ngoài.”
“Cạch....”
Cánh cửa ở phía sau, đang phát ra tiếng đóng cửa mạnh mẽ.

Thậm chí cánh cửa dày nặng ở sân ngoài cũng đã đóng lại.
“Anh muốn làm gì?”
Lam Sương Nhi lập tức hoảng sợ, mà lúc này tiếng cười hung ác của Hoàng tổng lại vang lên.
“Đương nhiên là chơi đùa với cô thật tốt rồi, chơi theo cách mà tôi thích, ha ha....”
“Đại minh tinh à, bây giờ cô tự cởi hết ra rồi lên lầu, hay là tôi giúp cô đây?”
Nụ cười kì quặc của Tả Thành, Lam Sương Nhi ơi là Lam Sương Nhi, thì ra cô chính là loại phụ nữ ngu ngốc như thế, chỉ đưa theo có bốn người thôi à, thế chẳng phải là đi nộp mạng ư?
Trong biệt thự, có hơn mười người canh giữ, trấn thủ, bên ngoài biệt thự thì còn có không ít lực lượng bảo vệ.
Bốn người Giang Hải chỉ giống như là bốn cái bao cát mà thôi.
Người bình thường làm sao có thể đối đầu với những gia đinh của mấy nhà hào môn danh giá.
Nghe thấy thế, Lam Sương Nhi sợ hãi nắm chặt lấy góc áo, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, trốn ở phía sau người Giang Hải.
Tả Thành lập tức cười to, anh ta rất thích ánh mắt sợ hãi, kh ủng bố kia của Lam Sương Nhi, điều này khiến anh ta rất chi là hưởng thụ, quá trình thuần phục thật khiến cho người ta mong đợi ở phía trước.
“Cô không phải đang cho rằng, bốn cái đồ bỏ đi này có thể cứu được cô chứ?”
“Tôi thật sự nghi ngờ, Lam Sương Nhi, cô có thù với bốn người bọn họ, nên mới cố ý dẫn họ đi nộp mạng đúng không.”
Lam Sương Nhi không nói gì, cánh môi nhợt nhạt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Giang Hải liều lĩnh tới đây quả thực là khiến cho cô ta cảm thấy bất ngờ, cũng khiến cô ta không dự liệu được.

Vốn cho rằng Giang Hải thật sự có thể giúp cô ta, nhưng không ngờ tới, bên người cậu Tả lại có nhiều người như thế, hơn nữa, nhìn ai nấy cũng đều có vẻ rất biết đánh nhau.
“Nếu như, bây giờ cô ngoan ngoãn c ởi sạch quần áo ra, làm ra một tư thế khiến tôi vui vẻ thì có lẽ tôi có thể tha cho bốn người bọn họ một mạng.”
“Tha cho chúng tôi một mạng ư?”
Lúc này, Giang Hải bật cười ra tiếng.
Trên thế giới này, người dám nói lời to gan như thế này ở trước mặt Đế Vương, không phải là không có.
Nhưng mà, những người này đã xanh cỏ từ lâu rồi.
“Tôi thật sự là muốn cảm ơn lòng nhân từ của anh đó, vì để cảm ơn anh, thì tôi sẽ xem xét việc để cho anh được sống.”
Lời nói của Giang Hải, gần như là đang nói chuyện cười, trên khóe miệng cũng treo nụ cười nhẹ.
“Cho tôi được sống ư?” Tả Thành không ngờ tới, Giang Hải sắp chết tới nơi rồi mà còn cứng miệng như thế.
“Mày chưa tỉnh ngủ à? Hay là bị điên rồi? Mày không xứng với giấc mơ như thế này đâu.”
Anh ta đã hết nhẫn nại từ lâu rồi, tùy tiện vẫy vẫy tay một cái, xử lý xong mấy người Giang Hải, miễn cho bốn con ruồi này làm ảnh hưởng tới việc anh ta và Lam Sương Nhi mây mưa với nhau.
“Nếu như mày dẫ muốn chết thì tao sẽ thành toàn.”
Sắc mặt Hoàng tổng vặn vẹo, cuồng loạn hét lên: “Chúng mày đi chết đi.”
Ngay lập tức có mấy người từ bên cạnh người Tả Thành nhảy ra bao vây họ, mà tại chân cầu thang lại xuất hiện thêm mấy người nữa.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, vừa nhìn là biết có thực lực cực mạnh rồi.
Giang Hải còn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, lắc lắc đầu nói.
“Hạ Phi, cần bao lâu?”
“Năm phút...!không...!chỉ cần hai phút là đủ rồi.”
Giang Hải gật đầu, nhẹ nhàng kéo Lam Sương Nhi bước về phía sau hai bước.
Giang Hải biết, Hạ Phi sẽ không nương tay, lát nữa máu vẩy lên người thì sẽ chẳng chơi vui nữa đâu.
Hạ Phi bước về phía trước một bước, ngón trỏ ngoắc ngoắc nhẹ, làm một động tác gọi chó rất chi là kiêu ngạo.
“Anh là ai?”
Tả Thành là người đã làm rất nhiều chuyện tán tận lương tâm, nhưng mà anh ta không phải là kẻ ngốc.
Người bình thường khi đối mặt với tình hình như thế này, sợ là đã són ra quần từ lâu rồi.

Mà Giang Hải thì lại nhẹ nhàng điềm tĩnh như thế, thậm chí còn mang theo nụ cười khinh thường nữa.
Hạ Phi đang đứng trước, khí thế cả người bùng phát một cách mạnh mẽ, tất cả mọi người ở trong phòng đều cảm nhận được cảm giác tim đập mạnh một cách khủng khiếp.
“Cao thủ....”

Trong lòng của Tả Thành lúc này nhanh chóng thoáng qua hai chữ này.
Vừa nhìn thì có thể nhìn ra được, người thanh niên trước mắt này rất không bình thường, đây là cao thủ, mà còn là cao thủ trong cao thủ nữa.
Lúc này, Tả Thành cũng hiểu ra vì sao những người mà anh ta cử đi Thành phố Giang Tư lại trở về một cách thảm hại như thế rồi.
Gặp phải dạng cao thủ như Giang Hải mà còn có thể trở về với chân tay lành lặn, thì chính là phúc đức mà tổ tiên đang phù hộ, không biết kiếp trước đã làm biết bao nhiêu là việc tốt mới được may mắn như vậy.
Có thể sai bảo được cao thủ như Hạ Phi, thì Giang Hải nhất định là không đơn giản.
Lúc này, Tả Thành rất hoài nghi, lẽ nào Giang Hải là con cái của gia đình danh giá nào, nước lũ mạnh mẽ xô vào miếu Long Vương rồi, thật sự là không tốt rồi.
“Là người mà anh không đụng vào được đâu.”
Giọng nói của Giang Hải cực kì bình tĩnh.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tả Thành nghi ngờ ở trong lòng, đối phương hiển nhiên là biết rõ thân phận của anh ta, nhưng vẫn dám tới đây một mình, nếu như không có át chủ bài thì ai tin chứ?
“Ai ư, theo tôi thấy, thì chỉ là người chết mà thôi.”
Giang Hải không nói dối, chỉ cần anh muốn thì có thể khiến Tả Thành chết lúc nào cũng được, Giang Hải có thể nghĩ tới bất cứ cách chết nào.
Một câu nói, hoàn toàn khiến cho Tả Thành phát điên lên, cho dù có đắc tội với một số người có thân phận thì có như thế nào chứ.
Người mà nhà họ Tả ở Tề Vân không thể đụng vào, cũng chỉ có từng đó nhà mà thôi, mặt của Giang Hải rất lạ, Tả Thành tin chắc rằng Giang Hải không phải là con cháu của gia đình danh giá nào.
“Nếu như anh đã muốn chết, thế thì đi chết đi.”
Bắt giặc phải bắt người cầm đầu, Tả Thành sử dụng ánh mắt để ra hiệu cho mấy người xông lên hạ gục Giang Hải.
“Bốp....”
“Aaa....”
“Ực....”
“Để tao....”
Năm tên đều lao về phía Giang Hải, nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há to miệng kinh ngạc.
Giang Hải vẫn nhàn nhã đứng nguyên tại chỗ, mà những người kia thì hoàn toàn bị đánh bay ra ngoài.
Quá nhanh.
Đồng tử Tả Thành co rút lại, bởi vì, anh ta căn bản không nhìn rõ được Giang Hải ra tay như thế nào.
Năm tên côn đồ kia đều có chút bản lĩnh, nhưng đứng trước mặt Giang Hải thì giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa vậy.

Tiếng hét thảm thiết còn chưa kịp vang lên, thì người đã bị bay vào bức tường cứng ngắc rồi bất tỉnh luôn.
Bầu không khí, lập tức trở nên cực kì căng thẳng.

Ở phía sau, Lam Sương Nhi mở to hai mắt, há to miệng không thể tin được, suýt chút nữa quên cả hô hấp.
Làm thế nào cũng không ngờ tới, người đàn ông của Cố Uyển Như chỉ mới giơ tay ra, thế mà lại mạnh mẽ như vậy.

Lao về phía anh là năm người đàn ông cao to vạm vỡ, bất kì một người nào cũng đều to gấp đôi Giang Hải.
“Tôi nói tôi là người mà anh không đụng vào được, xem ra, anh rất có ý kiến bất đồng đó.”
Sắc mặt Giang Hải bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Cho rằng nuôi dưỡng mấy con heo ngu ngốc, thì anh có thể một bước lên trời à?”
Ở đằng sau Giang Hải, Lam Sương Nhi vẫn nắm lấy góc áo của Giang Hải như cũ.
Lúc này, Lam Sương Nhi đột nhiên cảm thấy, ở phía trước chính là một ngọn núi không thể vượt qua, dày dặn và đáng tin cậy.
Không cần biết có mưa gió gì, đều không hề gây tổn hại chút nào tới cô ta.
“Anh Tả, bây giờ nói cho tôi biết, người đang ở đâu?”
“Nếu như, mười phút nữa mà tôi chưa thấy người, thì tôi không thể đảm bảo mạng sống của anh đâu.”
Tả Thành căn bản không biết Hoàng tổng đã bắt cha của Lam Sương Nhi, nên nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng tổng.
“Cậu Tả… chúng ta không thể....”
Tả Thành gật gật đâu, Hoàng tổng đã hiểu sai ý của anh ta rồi.

Tả Thành không hề có ý định thả người, chỉ là đang xác nhận, có phải người đang thật sự ở trong tay Hoàng tổng hay không.
Cha của Lam Sương Nhi, lại chính là con át chủ bài của họ.

Có thể công lại cũng có thể thủ.
“Cha tôi đâu? Ông ấy đang ở đâu?”
Làm Sương Nhi gấp gáp đỏ cả mắt, sự sợ hãi và rụt rè trong lòng đã phai nhạt đi rất nhiều.
“Ông ta, ở trên lầu.”
Tả Thành cười lạnh: “Cô có thể lên đó gặp ông ta đi, nhưng mà, chỉ có thể một mình cô lên thôi, hơn nữa, phải cởi hết ra mới được....”
Sắc mặt của Lam Sương Nhi vừa mới vui mừng, sau đó lại nghe ra được ý bỡn cợt của Tả Thành thì lại nghiêm mặt lại.
“Xem ra, anh không định thả người đúng không?”
Giang Hải nhìn ra được, người đang ở trong tay Hoàng tổng, nếu mà như thế thì anh ta có sống hay không, cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
“Anh việc gì phải lo chuyện bao đồng thế?”
Đầu tiên là khí thế kinh người của Hạ Phi, sau đó là thủ đoạn ra tay của Giang Hải.
Tả Thành biết, cho dù hôm nay giữ đám người Giang Hải lại, sợ là cả hai bên đều sẽ có tổn thất hết, mà điều anh ta lo lắng nhất là, bản thân anh ta có thể an toàn thoát thân hay không.
Giống như là những người đàn ông cao to mà mình đưa theo bên người này, nhà họ Tả ở Tề Vân nuôi dưỡng không biết bao nhiêu, chết hay không chết anh ta hoàn toàn không quan tâm tới.
“Anh hình như chưa trả lời câu hỏi của tôi thì phải.”

Giang Hải cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa.
Tả Thành bật cười, li3m li3m môi đầy khát máu nói: “Tốt nhất là anh đừng có xen vào việc của người khác, nếu không, chẳng có ai được tốt đẹp hết đâu.”
“Lam Sương Nhi, hôm nay tốt xác định muốn chơi cô rồi.”
“Hơn nữa, không chỉ có mình tôi chơi cô, mà tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay cũng đều có thể chơi.”
Ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào Lam Sương Nhi, dọa cho tấm thân yêu kiều sợ hãi run rẫy, vội vàng trốn ra phía sau Giang Hải, bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, giống như là bị một con rắn độc dán lại gần người nhìn chằm chằm lấy mình, cảm giác thật là khủng khiếp.
“Không chỉ như thế, sẽ từng chút một chơi cô tới chết, để cho cô hoàn toàn trở thành một con đi3m.”
“Đợi khi thuần hóa xong thì tôi sẽ đưa cô tới Nhật cho cô đóng phim.”
“Lam Sương Nhi, chẳng phải là cô muốn trở thành minh tinh sao? Tôi sẽ giúp cô, tôi tin là cô chắc chắn sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng lắm đó...! ha ha.”
Thật ác độc.
Âm hiểm.
Nham hiểm.
Vô sỉ.
...
Giang Hải hơi nhíu mày lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, loại người cặn bã như thế, không xứng được sống ở trên đời này.
Tới cả đám người Hạ Phi cũng nắm chặt tay phát ra tiếng rắc rắc, hận không thể lập tức bước lên phía trước, táng chết lũ khốn nạn này.
Làm Sương Nhi nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức trở nên trắng nhợt ra, kết cục như thế này, cô ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bỉ ổi vô liêm sỉ, mà lại kiêu căng như thế.
Giang Hải cũng chẳng muốn nhiều lời, nhất là, sẽ chẳng nói chuyện với người chết làm gì cả.
“Hôm nay, sẽ là điểm dừng cuối cùng của cuộc đời anh, có di ngôn trăn trối gì, thì anh có thể nói ra đi.”
Lúc này, Tả Thành giống như phát điên, ngửa mặt lên trời cười to, cười tới mức sắc mặt đỏ bừng lên, thậm chí còn có chút tím tái đi.
Dường như là nghe được một câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
“Di ngôn ư?”
“Cho dù là lưu lại di ngôn, thì cũng là mày phải lưu lại.”
Khóe miệng Tả Thành giật giật cực mạnh, anh ta đang chịu đựng, cố gắng hết sức khắc chế cơn thịnh nộ trong lòng.
“Mày nghĩ mày là cái thá gì? Có một chút bản lĩnh thì có thể muốn gì được nấy à?”
“Nói cho mày biết nhé, ở tỉnh Tề Vân này, chỉ cần nhà họ Tả của tao muốn, thì đều có thể hoành hành ngang dọc hết.”
Ánh mắt của Tả Thành tràn ngập sự khinh thường.
“Tao có thể cho mày một cơ hội, bây giờ cút ngay cho tao, nếu không, hôm nay tất cả chúng mày, một đứa cũng đừng hòng thoát được.”
Vừa dứt lơi, Giang Hải chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía chân cầu thang.
Ở lối vào câu thang đang có hai người mặc áo đen đứng ở đó, trước khi hai người áo đen này lộ diện, thì ngay cả Giang Hải cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của họ.
“Các người, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy đi.”
Giang Hải nở nụ cười nhẹ, kết án tử hình cho Tả Thành.