Hoành Thiên Giai đứng ngơ tại chỗ, hai mắt đờ đẫn, trống rỗng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên, một hồi lâu, anh ta mới ngẩn người trả lời.
Nhưng ngay lập tức, Hoành Thiên Giai đột ngột mở to hai mắt, giọng nói trong điện thoại cực kỳ lạnh lùng.
“Hoành Thiên Giai, anh có biết Giang Hải không?”
“Anh đúng là đồ khốn…”
Lồng ngực Hoành Thiên Giai co thắt trở lại, cả người không khỏi run lên.
Nhân vật lớn đó nói với anh ta, đắc tội với Giang Hải đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết, chính là muốn mắng cho anh ta tỉnh ra, đừng có điên cuồng đâm đầu vào chỗ chết nữa.
“Anh ta, rốt cuộc là có thân phận như thế nào?”
“Anh không xứng để biết.”
“Lập tức xin lỗi anh Giang, nếu anh ấy không tha thứ cho anh, thì lo mà cuốn gói đi là vừa.”
Nói xong, nhân vật lớn đó cúp máy, Hoành Thiên Giai đứng tại chỗ sững sờ kinh hãi.
Ánh mắt anh ta tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta xuất thân Hoàng tộc, Hoàng tộc là người thống trị áp đảo ở Phương Đông.
Lẽ nào còn không đáng biết thân phận của Giang Hải hay sao?
Nếu như Giang Hải thực sự không tha cho anh ta, chức chủ tịch thành phố này cũng coi như xong rồi.
Giang Hải có thể ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm Hoàng tộc sao?
Anh ta thực sự có quyền lực đến vậy sao?
Không cần phải hoài nghi nữa, người đàn ông này không có lý do gì để nói mấy lời xàm ngôn hù dọa anh ta cả.
Tất cả chuyện này đều là sự thật.
Không, không đúng, Hoành Thiên Giai đột nhiên hiểu được, nếu bây giờ anh ta tiếp tục đối đầu với Giang Hải, không chỉ mất cái ghế này, mà ngay cả cái đầu này cũng giữ không nổi nữa.
Bên kia, Gô Uyển Như lần lượt nhận các món quà.
Trước mặt đẩy tới nhiều thứ như vậy, muốn từ chối cũng không biết làm cách nào.
Cho dù có muốn trả lại cũng không biết món này là của ai.
Đối mặt với rất nhiều ông chủ lớn, Cố Uyển Như đỏ bừng mặt, vô cùng phấn khích.
Những gia tộc ở thành phố Giang Thanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng như nổi lên một cơn giông bão.
Đều là mấy lão cáo già, làm sao có thể không nhận ra nên đứng về phe nào.
Nhưng mà, tất cả bọn họ đều không nhúc nhích, lẳng lặng chậm rãi lui về phía sau mấy bước.
Bọn họ rất muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp đối với các gia tộc ở phía Bắc này.
Có thể thấy, thế lực của Tập đoàn Uyển Như lớn như vậy, nếu cùng bọn họ hợp tác chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tuy nhiên, với tình hình hiện tại bọn họ cũng không thể biểu lộ quá nhiều.
Không thể đắc tội Hoành Thiên Giai, dù sao anh ta cũng là chủ tịch của thành phố Giang Thanh.
Không thể hợp tác được với những nhân vật lớn ở phía Bắc này, chẳng nhẽ còn không thể trốn sao?
Các ông lớn đánh nhau bọn họ không thể tùy ý can dự, càng không dám đục nước béo cò, chỉ vì một chút lợi lộc mà đẩy gia tộc của mình xuống vực sâu.
Sau khi giao lưu với Cố Uyển Như, mấy ông lớn đó quay người đi thẳng về phía đối diện, nơi có sảnh tiệc được tập đoàn Uyển Như bao trọn.
Thôi Hiệu bước đến bên cạnh Hoành Thiên Giai, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ: “Chủ tịch Cơ, tôi xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ là làm theo lệnh của người khác, cũng không còn có cách nào.”
Hoành Thiên Giai đột nhiên bừng tỉnh, đột ngột ngẩng đều lên.
Anh ta biết bây giờ nên làm thế nào rồi.
Nếu bây giờ không ra mặt xin lỗi Giang Hải, không nhận được sự tha thứ của Giang Hải, thì anh ta sẽ không còn đường ở lại thành phố Giang Thanh nữa.
Bước từng bước nặng nề, đi tới trước mặt Giang Hải: “Anh...!anh Giang...!mong anh...!tha thứ cho tôi lúc trước...!mạo phạm.”
“Tôi không nên đắc tội với anh.”
Giọng nói anh ta rất nhỏ nhẹ, nhưng, vẫn có nhiều người nghe thấy.
Hoành Thiên Giai thực sự cúi người, khom lưng xin lỗi Giang Hải.
Nhưng Giang Hải vẻ mặt kiêu ngạo, không thèm quan tâm đến Hoành Thiên Giai.
Giang Hải khẽ nói: “Quà của tôi, anh có nhận không?”
“Nhận… tôi nhận…”
Giang Hải nhếch miệng cười, anh sẽ không chỉ vì Hoành Thiên Giai cúi đầu nhận lỗi mà tha thứ cho những chuyện bẩn thỉu mà anh ta đã làm trước đây.
Một tiếng hừ lạnh: “Lẽ nào chủ tịch Cơ không có ý định mở món quà mà tôi tặng trước mặt mọi người sao?”
“Ầm” một tiếng, đầu óc Hoành Thiên Giai nổ như sấm.
Mở nó ra trước mặt mọi người, mở cái hộp đó?
Bên trong, có một cỗ quan tài.
Trước mặt nhiều người như vậy, nhận món quà này, thể diện của Hoàng tộc coi như mất sạch.
Cỗ quan tài quan cư nhất phẩm, tài cao tám đấu kia.
Chuyện này chẳng khác gì tự mình nắm lấy tay Giang Hải, rồi tự tát điên cuồng vào mặt mình.
Nhưng vấn đề then chốt bây giờ chính là, Hoành Thiên Giai vẫn phải làm như rất vui vẻ, nhận lấy món quà của Giang Hải.
“Mở quà trước mặt mọi người cũng coi như là tôn trọng khách mời, lẽ nào chủ tịch Cơ coi thường món quà mà Giang Hải tôi tặng sao?”
Vẻ mặt của Giang Hải vô cùng bình thản, giọng nói lạnh lùng, điều này khiến thân thể và tâm trí của Hoành Thiên Giai một lần nữa ớn lạnh.
Lần này, là lạnh lẽo đến cực hạn, mặt mũi của anh ta đã bị Giang Hải giẫm lên chẳng còn tí gì.
Không chỉ vậy, chuyện này còn khiến cho đám quyền quý đứng bên cạnh đều dán mắt nhìn, không thể cứu vớt được chút mặt mũi nào nữa.
“Không, đâu có, đâu có.”
Nếu như mất đi cái chức chủ tịch thành phố này, Hoành Thiên Giai cho dù có là Hoàng tộc, lời nói cũng chẳng còn giá trị gì nữa.
Hoành Thiên Giai là người thông minh, biết rằng giờ phút này không phải là lúc để tâm đến thể diện.
Lập tức thân thể có phần run rẩy, xoay người lại.
“Giúp tôi mở chiếc hộp đó ra.”
Vài nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ ngay lập tức bước tới.
Chiếc hộp vừa mở ra một góc nhỏ đã nhìn thấy rõ thứ bên trong là gì.
Ngay tại hội trường, đã nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
"Quan tài?"
“Có phải mắt tôi có vấn đề không, thật sự là quan tan sao?”
“Chuyện này...!rốt cuộc là thế nào vậy? Ai lại mang quan tài tới chỗ này?"”
“Là tập đoàn Uyển Như...”
Một tên nhóc của một thế gia sắc mặt đột ngột thay đổi rồi hét lớn lên: “Cái đệch, gan cũng lớn thật đấy, còn dám mang cỗ quan tài đến chỗ chủ tịch Cơ vào lúc này....”
“Bốp...!" Ngay sau đó, một người lớn trong nhà đã dạy dỗ anh ta một bài học, tát anh ta một cái thật mạnh.
“Đây là chỗ cho mày lên tiếng à?”
“…”
Không một ai dám lên tiếng, thậm chí một số người còn truyền nhau ánh mắt ám thị như không nhìn thấy thứ gì cả.
“Chủ tịch Cơ, anh có thích món quà của tôi không?”
“Thích… thích…” Hoành Thiên Giai cũng không biết từ này rốt cuộc là lọt ra từ khẽ răng nào, sắc mặt xanh tím, anh ta rất muốn đánh chết tên Giang Hải này.
Giang Hải cười chế nhạo, sau đó lại nói: “Nghe nói những người được Tập đoàn Uyển Như mời đến, đều đã tham gia tiệc của chủ tịch Cơ, không biết tin tức này có đúng không?”
“Chuyện này...” Hoành Thiên Giai hít sâu một hơi sâu, chẳng còn mặt mũi nào cả, hoàn toàn bị Giang Hải chà đạp rồi.
“Tôi không có tổ chức bữa tiệc nào cả.”
“Thì ra là như vậy.” Giang Hải cười nói: “Vậy, một số người không muốn tham gia tiệc của Tập đoàn Uyển Như là vì sao?”
“Không, không, bọn họ nhất định sẽ tới.” Hoành Thiên Giai cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Giang Hải bình tĩnh bước đi, khi đi ngang qua Hoành Thiên Giai còn va nhẹ vào vai của anh ta.
Hoành Thiên Giai lảo đảo, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Hải.
“Đừng có không biết sống chết, hiểu không?”
Đây là một lời cảnh báo, cũng đồng thời là một tối hậu thư.
Nếu Hoành Thiên Giai cứ muốn tìm chết, Giang Hải cũng không ngại yêu cầu đổi một người mới làm chủ tịch thành phố Giang Thanh.
Cho dù là Hoàng tộc, chỉ cần một câu nói của Giang Hải cũng xong chuyện.
Hoành Thiên Giai im lặng, Giang Hải từ từ rời đi.
Đám người quyền quý ở thành phố Giang Thanh cũng sững sờ ngay tại chỗ, bầu không khí rất kỳ quái, không một tiếng động, vô cùng an tĩnh.
Bọn họ cũng không ngừng thì thầm, thầm chỉ trỏ Hoành Thiên Giai.
Hoành Thiên Giai nói: “Tôi nghe nói mọi người muốn đến tham gia tiệc của tập đoàn Uyển Như, vậy thì tôi cũng không giữ lại nữa.”
Nói xong, khuôn mặt của Hoành Thiên Giai trở nên méo mó, toàn thân gần như co rúm lại, liếc mắt nhìn theo hướng Giang Hải.
Sau đó, khuôn mặt xám xịt rời đi.
Mọi người: “...”
Đi cũng không được không đi cũng không được.
Ai cũng nhìn ra trong lòng Hoành Thiên Giai lúc này là đang ôm hận.
Một người cấp dưới của Hoành Thiên Giai đứng ra thông báo: “Các vị quan khách, chủ tịch Cơ hy vọng mọi người đến tham gia tiệc của tập đoàn Uyển Như.”
Chỉ một câu nói, hiện trường đã náo động lên hẳn.
Trong cuộc đối đầu giữa Hoành Thiên Giai và Giang Hải, có thể thấy rằng Hoành Thiên Giai đã bị đánh bại hoàn toàn.
Hơn nữa, anh ta còn phải cúi đầu trước Tập đoàn Uyển Như.
Trong lòng mang theo sự hồi hộp, cuối cùng cũng có người đầu tiên bước đi về hướng hội trường bữa tiệc của Tập đoàn Uyển Như.
Ung Tiểu Ni đảo mắt, sau đó cũng bước theo.
Rất rõ ràng, mặc dù Hoành Thiên Giai là chủ tịch của thành phố Giang Thanh, nhưng sau này chắc chắn không thể là hậu thuẫn để cô ta có thể đối đầu với tập đoàn Uyển Như được nữa.
Nếu đã như vậy, chi bằng nhà họ Ung cứ an phận mà hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.
Tuy nhiên, cô ta không ngờ rằng tập đoàn Uyển Như lại không chào đón cô ta.
Trước mặt mọi người, bọn họ đưa ra một loạt bằng chứng để chứng minh rằng, nhà họ Ung ở thành phố Giang Thanh đã cố tình làm lũng đoạn thị trường, vi phạm hợp đồng.
Tập đoàn Uyển Như đã có đầy đủ bằng chứng để không chỉ hủy bỏ hợp tác vơi snhà họ Ung, rút lại quyền bán hàng, mà còn yêu cầu nhà họ Ung phải bồi thường mọi tổn thất.
Tình hình không thể cứu vãn, sụp đổ hoàn toàn.
Nếu nhà họ Ung bồi thường thì bọn họ chỉ còn cách phá sản.
Ung Tiểu Ni gần như ngã quỵ xuống đất, ngay sau đó, như bắt được một sợi rơm cứu mạng, vội vàng đuổi theo Hoành Thiên Giai.
Hoành Thiên Giai đã rời đi, điện thoại cũng không bắt máy, cô ta có tìm đến cửa Hoành Thiên Giai cũng không thèm gặp.
Ung Tiểu Ni biết mình đã bị bỏ rơi.
Mọi hậu quả, chỉ có mình nhà họ Ung gánh chịu.
Ngay lập tức, Ung Tiểu Ni gọi ngay cho Cố Thượng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của Cố Thượng.
Có điều, thứ mà Cố Thượng đưa cho cô ta lại là một tờ thỏa thuận ly hôn.
Cố Thượng chuẩn bị đưa Cố Hạo Dân trở lại thành phố Giang Tư, Cố Uyển Như đã hứa với anh ta, có thể sắp xếp cho Cố Hạo Dân đến một viện dưỡng lão thuộc tập đoàn Uyển Như để an dưỡng tuổi già.
Cố Thượng cảm động đến rơi nước mắt, Cố Hạo Dân thì cũng không ngừng rơi lệ.
Thật không ngờ, bọn họ đối xử với tập đoàn Uyển Như như vậy, nhưng Cố Uyển Như vẫn có thể lấy đức báo oán.
Bên trong hội trường, không khí vô cùng náo nhiệt.
Người bận rộn nhất vẫn là Cố Uyển Như.
Mọi người chào đón lẫn nhau, trên khuôn mặt đều hiện lên nụ cười niềm nở, tất cả bọn họ đều muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tập đoàn Uyển Như.
Vào lúc này, ai mà không nhận ra Tập đoàn Uyển Như sẽ lên như diều gặp gió.
Thỏa thuận hợp tác trước đó với Tập đoàn Uyển Như phải cố gắng chớp lấy thời cơ.
Tại hội trường, Thôi Hiệu và những người khác đã tuyên bố công khai rằng bọn họ sẽ hợp tác với Tập đoàn Uyển Như.
Mấy ông lớn đến từ phía Bắc cũng đã thông báo công khai bọn họ sẽ cùng nhau thành lập một công ty mới, để không chỉ hợp tác với những dự án của tập đoàn Uyển Như mà còn đào sâu hơn vào các dự án phái sinh.
Điều quan trọng nhất chính là các dự án này không từ chối nguồn tiền của các gia tộc ở thành phố Giang Thanh, hoàn toàn giống như có tiền thì mọi người sẽ cùng kiếm vậy.
Giang Hải giống như con ma đói, ăn uống ngấu nghiến, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Ngay cả nhân viên của Tập đoàn Uyển Như cũng có chút xấu hổ.
Giang Hải cái gì cũng tốt, chỉ có điều tướng ăn thật sự không thể cảm nổi.
Bọn họ không hề biết rằng, sau năm năm kể từ khi bước chân ra khỏi thể giới ngầm, thứ mà Giang Hải xem là quý giá nhất, chính là đồ ăn.
Nghe thấy câu nói của Thôi Hiệu, Giang Hải cươi chế nhạo, bọn cáo già này thật là giỏi tính toán.
Đầu tư chung, nghe có vẻ rất hay, nhưng thực chất mỗi người bỏ ra một ít tiền, coi như cho nhân vật lớn đó một chút thể diện mà thôi..