Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 196: 196: Nguy Cơ Lại Tìm Đến






Phía Bắc, Nhà họ Triệu.
Sau khi nghỉ ngơi, chấn thương của Húc Thiết đã bình phục hơn một nửa, nhưng có chuyện khiến ông ta phải cau mày.
Từ khi Cao Ngọc và Tôn Trạch đến thành phố Giang Tư thì không thấy có tin tức gì.
Tuy nhiên, thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông đột nhiên lại truyền tin đến, nói rằng Giang Hải của thành phố Giang Tư dường như đã thống nhất quản lý thế giới ngầm.
Đám người Cao Ngọc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đây là không xem nhà họ Triệu ra gì sao?
Ông ta lập tức gọi ngay một người tới, đây là đệ tử yêu thích của Húc Thiết, đồng thời cũng là con nuôi của ông ta, Du Chính Chí.
Ngay cả ở phía Bắc, Du Chính Chí cũng khá nổi tiếng, anh ta thực sự là đệ tử chân truyền của Húc Thiết.
“Chính Chí, con đến thành phố Giang Tư xem đám Cao Ngọc rốt cuộc đang làm cái quái gì.”
“Căn cứ theo định vị xe của bọn họ, có lẽ là đang ở phía Tây của thành phố Giang Tư.”
Du Chính Chí gật đầu rồi rời đi ngay lập tức.
Chuyện này Húc Thiết cũng không quá để tâm.
Thành phố Giang Tư chỉ là một nơi nhỏ, lẽ nào lại có cao thủ sao?
Ngay cả khi có Giang Hải, thì nó cũng chỉ là một cái chuồng gà ta, chui ra một con gà trống to hơn một chút mà thôi.
Giang gia, trên đời này, lại dám có kẻ xưng “gia” sao?
Ngay lúc này, tại tập đoàn Uyển Như.
Một số giám đốc điều hành đang họp, bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng.
Ở thành phố Giang Thanh, Hoành Thiên Giai không ngừng gây rắc rối, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động bình thường của công ty.
Không chỉ vậy, ở thành phố Giang Thanh, còn nổi lên việc một số người ngăn cản sản phẩm của Tập đoàn Uyển Như chiếm lĩnh thị trường.
Những người này đều là những người bị tập đoàn Uyển Như từ chối khi ngỏ ý muốn hợp tác.
Một số người là vì dở trò xảo quyệt trên hợp đồng.
Cũng có người muốn gian lận lừa đảo.
Còn có vài kẻ thực lực không đủ.
Nhìn thấy tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, chiếm hết thị phần của bọn họ, cho nên cay mắt, sinh ra oán hận.
Chỉ dựa vào nỗ lực của các đối tác ở các thành phố Giang Thanh, thì rõ ràng là không thể giải quyết được.
Các đối tác này phải tìm đến Tập đoàn Uyển Như, suy cho cùng thì dự án cũng là do hai bên hợp tác, nếu thua lỗ thì Tập đoàn Uyển Như cũng sẽ là bên chịu tổn thất nhiều nhất.

Cạnh tranh thì ở đâu cũng có, nhất là, sự cạnh tranh ngày nay còn kéo theo sự kế thừa và sự sinh tồn của rất nhiều người.
Cạnh tranh lành mạnh cũng là động lực để phát triển, mỗi doanh nghiệp muốn phát triển lớn mạnh, đều phải giẫm lên đối thủ để bước tiếp.
Vấn đề là có một số phương pháp lại vượt ra ngoài phạm vi cạnh tranh thương mại.
Mà những vấn đề này lại đồng thời xuất hiện ở thành phố Giang Thanh, khiến Cố Uyển Như phải đặc biệt chú tâm.
“Ung Tiểu Ni?”
Cố Uyển Như hơi ngạc nhiên khi nghe cái tên này.
Hiện nay, nhà họ Sài và Tập đoàn Uyển Như đã hợp tác làm ăn.

Ung Tiểu Ni lại làm như vậy thì cô ta cũng phải chịu tổn thất.
“Cố tổng, vấn đề này rất phức tạp.”
“Nhà họ Sài gần đây có vẻ như đã nhận được một khoản hỗ trợ, các quỹ thanh khoản cũng rất dồi dào.

Đặc biệt là đã dùng một số thủ đoạn, xem ra đã có người đứng đằng sau chỉ đạo.”
“Mấy hôm trước nhà họ Sài đã có một đơn hàng lớn, kho xưởng của chúng tôi đã cố gắng tăng ca để kịp hoàn thành.”
“Nhưng hai hôm trước, ở thành phố Giang Thanh đột nhiên xuất hiện tình trạng bất ổn về giá cả, một số người không biết bằng cách nào đã nhập được lô hàng có giá thấp hơn so với sản phẩm của chúng ta.”
Cố Uyển Như cau mày: “Không tìm thấy nguồn xuất hàng là ở đâu sao?”
“Mã đã được thay đổi, chúng ta không thể phân biệt được.” Một vị giám đốc điều hành gãi đầu, không nói nên lời.
“Chúng tôi biết chắc đó là hàng hóa của nhà họ Sài, nhưng mà lại không có chứng cứ.”
Cố Uyển Như lạnh lùng nói: “Hóa ra, nhà họ Sài không đến để hợp tác, mà là để lấn áp chúng ta, thậm chí còn muốn tiêu diệt chúng ta.”
“Nếu như bây giờ các kênh bán hàng xảy ra vấn đề, thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ công ty.”
“Cố Tổng, đây chỉ là vấn đề nhỏ, bây giờ thị trường ở thành phố Giang Thanh đang rất hỗn loạn.

Nhà họ Sài yêu cầu chúng ta đền bù, căn cứ theo hợp đồng, chúng ta phải thanh toán cho bọn họ một số tiền vi phạm không hề nhỏ.”
Cố Uyển Như lúc này có chút hối hận, không ngờ rằng lúc đầu nhân từ với Nhà họ Sài, kết cục lại ảnh hưởng lớn đến bản thân.
Cuộc họp căng thẳng kết thúc mà không đưa ra được giải pháp nào tốt.
Cố Uyển Như trở lại văn phòng, cau mày, sắc mặt khó coi.

Giang Hải vừa nhìn điện thoại vừa cười, bốc trái cây ăn một cách vô tư.
“Vợ à, rất ngọt, em có muốn nếm thử không?” Giang Hải đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như không thèm để tâm đến, đến nước nào rồi mà Giang Hải lại có thể bày ra bộ dạng thờ ơ đến như vậy chứ?
Một tập đoàn lớn như vậy, một mình cô đứng ra gánh ván thật sự đã làm khó cô rồi.
“Anh tự mình ăn đi, nghẹn chết anh!”Cố Uyển Như hừ lạnh một tiếng, hít sâu một hơi.
“Chắc là mấy hôm tới, em phải đến thành phố Giang Thanh một chuyến.”
Cố Uyển Như đột ngột nói.
“Đi làm gì?”
Giang Hải cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói.
“Đều tại em.” Cố Uyển Như nói: “Ngay từ đầu, chúng ta không nên cho nhà họ Sài cơ hội, bây giờ, bọn họi lại quay sang đâm sau lưng chúng ta.”
Giang Hải nghe xong cũng không quá quan tâm đến mấy lời này của Cố Uyển Như.
Gần đây, trên bản tin có đưa tin một việc, Giang Hải cho rằng thật nực cười, nhưng đó lại là sự thật.
Một công ty Internet lớn đã bị một số người dùng con dấu giả để lừa đảo.

Cho đến vài năm sau, công ty đó mới phát hiện ra, đã đưa chuyện này ra pháp luật giải quyết, gây ra một trận sóng gió không hề nhỏ.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi những chuyện này lại xảy ra trong quá trình phát triển của tập đoàn Uyển Như.

Suy cho cùng, không một ai mong muốn để người khác vượt mặt mình.
“Nếu chuyện này không được xử lý dứt điểm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn Uyển Như.

Đây là một kẽ hở lớn, nếu bây giờ không sớm bù lấp vào, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Uyển Như nhận thức được mối nguy, cho nên phải đích thân đến thành phố Giang Thanh một chuyến, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giang Hải nói: “Chuyện này, em đã thảo luận qua với Lan Kiều chưa?”
Lan Kiều là một tài nữ ở thành phố Giang Tư, không chỉ có dung mạo khuynh thành, mà còn có tài năng được ví ngang với Gia Cát.
Tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, Lan Kiều cũng bớt quan tâm đến công việc hơn, mỗi ngày đều ăn uống vui chơi, đi spa hoặc đi mua sắm, sống một cuộc sống vô cùng hưởng thụ và thảnh thơi.

Lan Kiều cũng biết, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với Giang Hải, nếu đã như vậy, Lan gia chỉ cần nắm quyền sở hữu cổ phần trong tập đoàn Uyển Như, rồi đợi ăn hoa hồng là đủ rồi.
Cố Uyển Như vỗ trán: “Ừm, nếu anh không nhắc đến em suýt nữa thì quên mất cô ấy.”
Cố Uyển Như cười hớn hở, đột nhiên ôm lấy Giang Hải, hôn lên má anh một cái.
Giang Hải sững sờ, đây là lần đầu tiên có người hôn lên mặt anh.
“Không phải như anh nghĩ...!ý em là...!em chỉ là...!em, em mặc kệ anh luôn...” Cố Uyển Như cũng choáng váng, hai má lập tức ửng hồng, đẩy Giang Hải ra, nói chuyện cũng có chút ngập ngừng.
Giang Hải đưa tay sờ mặt rồi tự cười tủm tỉm, có vẻ như Cố Uyển Như đã sẵn sàng đón nhận mình.
Muốn rèn sắt khi còn đang nóng, nhưng Cố Uyển Như lại chạy mất.
Sau khi nhận được thông báo, Lan Kiều đã đến từ sớm.
Đặt một đống đồ vừa mua lên bàn rồi chia sẻ cùng với Cố Uyển Như như dâng lên báu vật.
Cố Uyển Như gạt sang một bên rồi đi vào chuyện chính.
Lan Kiều sửng sốt một lúc, sau đó mới cười niềm nở.

“Tôi còn tưởng có chuyện gì cơ, chỉ có thế thôi sao?”
Cố Uyển Như chớp mắt, “Lan Kiều, cô không nhìn thấy tính nghiêm trọng của vấn đề sao? Nếu các khu vực khác cũng làm theo, toàn bộ thị trường sẽ rối tung lên.

Kênh bán hàng mà tập đoàn Tiêu Dao vừa mới thành lập cũng sẽ bị phá hủy.”
Không một đại lý nào khi nhìn thấy giá cả trên thị trường hỗn loạn mà vẫn giương mắt làm ngơ được.
Điều này liên quan đến lợi ích của mọi mắt xích trong kênh.
Rất nhiều sản phẩm không phải chết vì chất lượng, mà là chết vì doanh số bán hàng.
“Công ty phải trả tiền bồi thường cho nhà họ Sài, điều này là chắc chắn rồi.” Lan Kiều khép lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Chúng ta đã không phòng bị tốt, để bọn họ lợi dụng sơ hở, cũng coi như là xui xẻo.”
“Cô cứ nói thẳng giải pháp để giải quyết chuyện này đi.” Cố Tiêu Dao háo hức hỏi.
Lan Kiều nói: “Thay đổi bao bì sản phẩm, bao bì của mỗi nơi đều có những điểm khác biệt, thông qua điểm này có thể phân biệt được số lô của sản phẩm.”
Cố Uyển Như lắc đầu: “Tôi đã nghĩ tới, nếu bên kia thực sự muốn chơi chúng ta, bọn họ có thể thay đổi nhãn hiệu cho sản phẩm.

Sản phẩm là thật, nhưng nhãn hiệu thì không có thật hay giả.”
Lan Kiều nói: “Cô khẳng định là nhà họ Sài đã đụng tay đụng chân đúng không?”
Cố Uyển Như gật đầu.

“Vậy thì chúng ta sẽ thay đổi mà không nói cho bọn họ biết.


Trong hợp đồng có thỏa thuận rõ ràng nếu như hàng hóa bị sai sót, bọn họ sẽ bồi thường thiệt hại đã thanh lý.

Hơn nữa, cũng sẽ phải bồi thường một khoản lớn dựa trên tổn thất thị trường.”
Làm như vậy rất đơn giản, khi những vỏ chai được làm ra, làm chúng móp hoặc nhô ra một vài điểm nào đó, rồi dùng những vỏ chai này để cung ứng cho nhà họ Sài là được rồi.
Nếu hàng hóa trên thị trường bất ổn về giá cả, mà lý do là vì nhà họ Sài, vậy thì chúng ta đã có chứng cứ vô cùng thuyết phục rồi.
Cố Uyển Như hiểu ý, vỗ tay không ngớt: "Cách này rất khả thi, không những có thể đòi bồi thường, mà còn có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng dựa trên những chứng cứ vô cùng thuyết phục.”
Lan Kiều lấy ra một cái áo: “Nào, thử xem chiếc váy này như thế nào?”
Cố Uyển Như không có hứng thú, cau mày: “Tôi còn phải đi thành phố Giang Thanh một chuyến, tìm hiểu tình hình cụ thể, hơn nữa còn có rất nhiều vấn đề cần giải quyết nữa.”
Bây giờ ở tỉnh Hải Đông, bất kể là thế lực trong sáng hay ngoài tối đều rất hỗn loạn.
Nhất là thế giới ngầm, ngoại lực, nội lực, những người luôn miệng nói mình không nằm trong thế giới ngầm, nhưng vẫn nhúng tay vào ngành công nghiệp xám, tóm lại rất lộn xộn.
Giang Hải đã lên tiếng đe dọa sẽ có hành động chống lại những người này, nhưng cho đến nay, vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.
Dần dần, nhiều người cũng chẳng coi Giang Hải ra gì.
Đối với một số người, càng hỗn loạn thì cơ hội càng lớn.
Điều mà nhà họ Sài mong muốn chính là một cơ hội như vậy.
Hoành Thiên Giai và nhà họ Hòa ở phía Bắc đã cung cấp rất nhiều tiền, chỉ cần họ làm tốt, Tập đoàn Uyển Như sẽ khó thoát ra khỏi vũng lầy này.
Bọn họ không ngờ rằng Lan Kiều chỉ bằng một phương pháp đơn giản, đã giải quyết xong vấn đề.
Tất nhiên, hàng hóa đóng chai chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng với phần nhỏ này cũng đủ để Tập đoàn Uyển Như cắt đứt mối quan hệ hợp tác với nhà họ Sài.
Thành phố Giang Thanh.
Trong nhà họ Sài rộn rã tiếng cười và hương chè tràn ngập.
“Anh Hòa, đợi đến khi chuyện này kết thúc, nhà họ Sài sẽ tiếp bước nhà họ Hòa cùng nhau lớn mạnh hơn.”
Hòa Tiến mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
Ung Tiểu Ni này thực sự coi mình là nhân vật lớn sao? Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Cô ta không biết tự lượng sức mình đang ở đâu hay sao?
Ngược lại mà nói, nhà họ Sài còn không có tư cách để làm con chó theo đuôi cho nhà họ Hòa, còn muốn cùng nhau làm nên việc lớn, nếu không phải vì muốn đối phó với Tập đoàn Uyển Như, chuyện này nhà họ Sài được phép nhúng tay vào hay sao?
Uyển Thuần đến thành phố Giang Tư để tiếp cận Giang Hải cũng đã được một khoảng thời gian rồi, những vẫn không có chút tiến triển nào cả.
Thậm chí, Hoành Thiên Giai còn đang nghi ngờ rằng Uyển Thuần này đã bị Giang Hải cho ăn bùa mê thuốc lú, trở thành vợ lẽ của anh ta, bỏ qua những chuyện mà bọn họ đã bàn bạc với nhau rồi.
Hòa Tiến không thể đợi thêm được nữa, anh ta đã ở tỉnh Hải Đông được một thời gian rồi, anh ta muốn có được công nghệ của tập đoàn Uyển Như, nhưng ánh ta vẫn không thể làm gì cả.
Nhà họ Hòa ở phía Bắc vốn đã mất kiên nhẫn và bắt đầu nghi ngờ năng lực của Hòa Tiến.
Vì vậy, Hòa Tiến đã thương lượng với Hoành Thiên Giai, lợi dụng nhà họ Sài để chống lại Tập đoàn Uyển Như.
Chỉ cần mạng lưới bán hàng của Tập đoàn Tiêu Dao bị phá hủy, một lượng lớn sản phẩm bị tồn đọng, chuỗi vốn bị gãy, nhất định sẽ phải quỳ gối cầu xin sự hợp tác của anh ta..