Nói thật, Giang Hải thật sự không phải là người có văn hóa, chín tuổi đã trở thành trẻ mồ côi rồi, cũng không được đi học nhiều.
Khi để hình dung về một người con gái xinh đẹp thì chỉ biết nói:Quào.
Trừ cái đó ra thì có mổ bụng ra cũng không biết nói ra từ ngữ nào miêu tả thích hợp cả.
Nhưng, người con gái mà Giang Hải này thật sự là quá rung động rồi.
Thậm chí, còn rất thẳng thắn...
Là một người đàn ông khi nhìn phụ nữ, sẽ như con sói đói đang nhìn con mồi ngon mắt, người phụ nữa này, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khơi dậy cảm xúc của đàn ông.
Không phải là rung động về mặt tình cảm, mà là khao khát dục vọng chiếm hữu mãnh liệt phát ra từ tận đáy lòng.
Cũng chẳng trách Kim Thâu nói bản thân luôn nhìn thẳng vào cô ta, nhưng mà anh ta cũng không ngốc, cũng biết kiềm chế.
Mĩ nhân thì Giang Hải đã gặp nhiều rồi, người phụ nữ như thế này, duy chỉ có người nổi tiếng quyến rũ trong thế giới ngầm mới có thể so sánh được.
Thậm chí, nhìn thấy người phụ nữ này, hai huyệt nhâm đốc của Giang Hải giống như được đả thông vậy.
Trong chốc lát này, thế mà lại nhớ lại câu nói miêu tả về nữ thần Hà Lạc.
Bờ vai thon thả ngọc ngà, vòng eo thắt đáy lưng ong, cổ cao kiêu hãnh, dáng người thanh mảnh, lả lướt thướt tha, nụ cười xinh đẹp...
Mắt phượng mày ngài, lông mày lá liễu, môi hồng răng trắng, ánh mắt trong như những vì sao, cực kì xinh đẹp.
Thế nhân, cũng chỉ khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp khiến chúng sinh nghiêng ngả thì mới biết được, U Minh vì sao lại chiến tranh với các chư hầu.
Chỉ cần gặp những người con gái như thế này thì mới biết được vì sao đế vương không lên triều sớm.
Nhưng mà, ánh mắt của Giang Hải cũng chỉ chứa sự kinh ngạc mà thôi, cũng chỉ duy trì mấy giây rồi trở lại bình tĩnh như cũ.
Truyền trừa của Đế vương, tâm pháp cố thủ trên linh đài, bất cứ lúc nào, thần trí cũng cần duy trì sự bình tĩnh, yêu ma quỷ quái không thể quấy rầy tinh thần.
Mà mùi hương thơm nhạt nhạt này khi xâm nhập vào mũi của Giang Hải thì đột nhiêu anh hiểu ra, hương thơm toát ra trên người của người phụ nữa này đang là một loại mùi cơ thể.
Mà, người phụ nữ này, thể chất trời sinh quyến rũ.
Trong truyền thuyết có nói, cũng nhất định là loại yêu tinh hại nước hại dân kia.
Giang Hải đẩy cửa bước vào, Cố Uyển Như và người phụ nữ kia đồng thời đưa mắt nhìn sang.
Cố Uyển Như liếc nhìn oán trách, có khách đang ở đây mà Giang Hải cũng không biết gõ cửa.
Mà người phụ nữ kia khi nhìn thấy Giang Hải thì ánh mắt lóe lên, dường như có cảm giác ngạc nhiên dị thường.
Người này chính là mục tiêu của cô ta, một người đàn ông tên là Giang Hải.
Mà, người đàn ông này, tại khoảnh khắc nhìn thấy bản thân mình thế nhưng lại chỉ thất thần trong một thời gian ngắn mà thôi, sau đó, ánh mắt lại trở nên trong suốt hơn, như một hồ nước phẳng lặng.
Nhìn thấy mình mà vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh cao độ như thế, Giang Hải vẫn là người đầu tiên.
Người phụ nữ không thất vọng đối với sự xinh đẹp của bản thân, mà ngược lại thì lại sinh ra hứng thú với Giang Hải.
Chậm rãi đứng dậy, bước về phía Giang Hải, giơ đôi tay xinh đẹp như ngọc ra.
“Xin chào, tôi là Bộ Trần.”
Bộ Trần.
Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần...
Lạc Thần...
Nghe thì rất chi là bình thường, nhưng mà lại cực kì tốt đẹp, người phụ nữ này cũng thích hợp với cái tên này.
Cố Uyển Như cũng đứng dậy nói: “Em giới thiệu một chút, đây là chủ tịch Bộ Trần.”
“Còn đây là chồng của tôi… Giang Hải.”
Trước đây, khi giới thiệu Giang Hải thì Cố Uyển Như đa phần là chỉ nói tên thôi, mà sẽ không giới thiệu anh là chồng.
Đây là lần đầu tiên, chữ chồng vang lên, thậm chí lại trịnh trọng có lực như thế.
Sự xuất hiện của Bộ Trần khiến Cố Uyển Như cảm thấy, có một loại nguy cơ không rõ tự dưng sinh ra, dường như là thứ quý giá nhất của bản thân mình sẽ bị người khác cướp đi mất.
Da thịt mềm mại, trắng không tì vết, mềm mại không xương...
Nhưng mà, Giang Hải lại không hề cảm thấy gì cả, chỉ chạm vào một cái rồi thôi.
Sau khi chào hỏi sơ sơ, rất chi là khách sáo cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cái cô Bộ Trần này đương nhiên là một người khéo léo, tài giỏi, là một người đàn bà rất bí ẩn.
Bộ Trần không dừng lại lâu, tiến hành đàm phán với Cố Uyển Như một cách bình thường.
Trời về tối, trên đường về nhà, Kim Thâu đang lái xe mà vẫn còn rất chi là hưng phấn, chia sẻ với Giang Hải mấy câu về quá trình mà anh ta đưa Bộ Trần về khách sạn.
“Cô ta nói những gì?” Giang Hải hỏi.
“Hỏi về anh nha, anh Giang, làm sao mà tôi cứ cảm thấy cô em tiên nữ xinh đẹp này thích anh thế nhỉ.”
“Hì hì, bà chủ, tôi đang nói linh tinh đó....”
Nhìn vào gương chiếu hậu, thấy sắc mặt Cố Uyển Như đã sa sầm xuống nên Kim Thâu lập tức sửa miệng lại.
Giang Hải hỏi: “Cô ta tới để bàn về dự án nào thế?”
Cố Uyển Như nói: “Công ty của Bộ Trần có thực lực rất lớn, phạm vi muốn mở rộng cũng nhiều, bên phía chúng ta ít nhất có bốn dự án công nghệ thích hợp để hợp tác với cô ta.”
“Em thấy thế nào?”
Cố Uyển Như cáu kỉnh nỏi: “Hình như anh rất mong đợi chúng ta sẽ hợp tác với cô ta thì phải.”
“Sao cũng được.” Giang Hải nói: “Giờ chúng ta có kĩ thuật, rất nhiều người muốn hợp tác làm ăn, cô ta chẳng qua chỉ là một lựa chọn mà thôi.”
Sau khi xuống xe, Giang Hải lập tức gửi cho Thất Hồn một tin nhắn, bảo anh ta điều tra Bộ Trần.
Buổi tối, sau khi tắm xong, thì thấy tin nhắn của Thất Hồn đã gửi tới rồi, mà quá khứ của Bộ Trần cũng bị điều ra rõ ràng trong tài liệu này, không sót một thứ gì.
Giang Hải nhíu mày, hình như là mình bị cô ta nhắm vào rồi thì phải.
Cố Uyển Như còn có chút không vui, cụ thể là vì sao thì cô cũng không rõ, nhìn thấy Giang Hải thì cứ thấy có loại cảm giác không nói ra lời.
Điều khiến Giang Hải bất ngờ là, Bộ Trần hoàn toàn không muốn gặp mặt anh, mà ngược lại còn có chút muốn tránh mặt Giang Hải, điều này khiến Giang Hải cảm thấy kì lạ, lẽ nào mình đã nghĩ sai rồi sao, cô ta thực tế là tới để tìm kiếm hợp tác ư?
Đêm tĩnh mịch và khắc khoải.
Giang Hải từ từ lật người, dựa sát vào người Cố Uyển Như.
“Vợ ơi?”
“Hả?”
“Anh thấy hơi lạnh.”
“Nếu chăn mỏng thì anh có thể đổi cái chăn bông.”
Giang Hải muốn nói là lạnh ở trong tim đây này.
Ngủ cùng nhau lâu như thế rồi, có phải là nên có chút tiến triển không nhỉ, cứ hữu danh vô thực thế này, thì trong lòng Giang Hải khó chấp nhận cứ như là bị mèo cào ấy.
“Anh có thể ôm em không? Người em rất ấm áp.”
Giang Hải cười đen tối, thấy Cố Uyển Như không có phản ứng gì thì mặt dày tiến về phía trước, cơ thể của hai người cũng dán sát vào nhau.
“Vợ ơi, em nói xem, chúng ta nên sinh con vào lúc nào thì hợp lý?”
Cố Uyển Như: “....”
“Hay là, đẩy lịch trình này lên trước đi?”
Cố Uyển Như: “....”
Thở dài một tiếng trong lòng, Giang Hải thật sự là muốn làm bá vương cưỡng ép cô ấy, trong lòng cứ như đang bốc hỏa.
Trong lòng nghĩ như thế, nên tay cũng có chút động tĩnh rồi.
Cố Uyển Như nắm chặt lấy tay của Giang Hải, nắm chặt lấy tay Giang Hải: “Không, anh không được chạm vào em....”
“Vì sao?”
Giang Hải thật sự rất vội vàng, nên chỉ chọn những từ ngắn gọn rõ ý nói là được rồi.
Được hay không được, nói một lời thôi, cứ dày vò thế này thì ai mà chịu được chứ.
“Không được....!chính là không được...!anh...!không phải là anh nói sẽ đợi trong lòng em chấp nhận hay sao?”
Cố Uyển Như không động đậy, cái tay giữ chặt Giang Hải cũng thả lỏng ra.
Giang Hải cũng không tiếp tục nữa, cứ như thế nhẹ nhàng ôm lấy cô, trời dần về đêm, Giang Hải cũng không hề ngủ.
Cố Uyển Như cũng không ngủ, cả người cô vẫn luôn căng cứng lên như thế, dường như là vẫn luôn đang phòng bị, lo lắng Giang Hải lúc nào cũng có thể bộc phát thú tính vậy.
“Mình nên chấp nhận anh ấy....”
Trong lòng Cố Uyển Như thì nghĩ như vậy.
Trên thế giới này, sợ là sẽ không có người đàn ông thứ hai vì cô mà làm nhiều thứ như vậy nữa.
Cảm động không?
Cảm động chứ.
Nhưng mà, cô lại có chút không dám động đậy, trong lòng thì lo lắng muốn chết, bị Giang Hải ôm lấy, đã là sự chấp nhận cực hạn của cô lúc này rồi.
Cô có yêu Giang Hải không?
Cố Uyển Như biết, bản thân đã thích anh rồi, cũng không biết thích từ lúc nào, nhưng không có Giang Hải ở bên cạnh mình thì Cố Uyển Như vẫn luôn cảm thấy trống rỗng trong tim.
Khi Giang Hải ở bên cạnh thì Cố Uyển Như cảm thấy ngọt ngào, mặc dù có lúc muốn làm phiền anh, nhưng mà cái loại phiền phức đó không phải là chán ghét mà chính là việc muốn trêu chọc anh, muốn bắt nạt anh.
Đồng thời, trên thế giới này, cũng chẳng có người đàn ông nào sẵn sàng chấp nhận được sự thất thường của Cố Uyển Như.
Véo véo da thịt mềm mại trên eo của Giang Hải, Cố Uyển Như có thể nhìn thấy được ở đuôi mắt của Giang Hải còn lưu lại một tia sáng hạnh phúc.
Ngày hôm sao, hai người đều mệt mỏi.
Ăn sáng một cách rất chi là máy móc.
“Chồng ơi.”
“Hả?”
“Em bây giờ chỉ là chưa chuẩn bị tốt thôi....”
“Anh đợi em chuẩn bị tốt.”
Cười toe toét, Giang Hải biết được khoảng cách tới thành công không xa nữa rồi, Cố Uyển Như ở nhà thường không gọi anh là chồng, mặc dù cha mẹ vợ đều không ở bên cạnh.
“Đợi em chuẩn bị tốt rồi, anh sẽ để em có được anh.”
Sắc mặt của Cố Uyển Như lập tức đỏ lên, cáu kỉnh liếc mắt nhìn Giang Hải.
Phía trước là Kim Thâu đang lái xe, thằng nhóc này, khuôn mặt rất là gian, chắc chắn là nghe được cái gì rồi.
Cái tên ngốc này, cứ nói trực tiếp ra như thế à, không cần mặt mũi nữa à.
Hung hăng nhéo Giang Hải một cái, tiến lại gần rồi dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Anh, sao lại nói thẳng ra như thế chứ, phía trước còn đang có người mà, không ngại à.”
Không phải là Giang Hải không đau, mà là đang cố nhịn.
Làm ra vẻ không sao cả nói: “Anh dễ lắm, chỉ cần một lần là có thể có được anh luôn.”
Cố Uyển Như chẳng nói gì, giận tới mức dậm chân luôn, đầu cũng quay sang dựa vào cửa sổ.
Giang Hải chết tiệt, Giang Hải thối, càng nói càng không biết ngại, thật là không biết xấu hổ.
Giang Hải cười hì hì nói: “Vợ ơi, em lúc giận dỗi, cũng thật là xinh đẹp, anh lại càng muốn em có được anh.”
Giang Hải thấy rất vui vẻ, cô vợ của anh thật sự là quá ngây thơ rồi.
Đừng nói là mộ người phữ ba mươi tuổi trong công ty đã từng kết hôn, mà kể cả là những cô gái hai mươi mấy tuổi thôi, cũng có thể nói đùa với Giang Hải những lời nói có thể khiến người khác kinh ngạc rớt cả hàm.
Những người đã từng kết hôn rồi thì nói chuyện lại càng táo bạo hơn, trong khi nói chuyện lại còn chia sẻ thông tin về những đồ chơi bằng điện để mạnh mẽ cỡ nào, rồi làm như thế nào để đặt hàng được những thứ đó.
Tới công ty, Kim Thâu rất chi là hứng thú đi tới vị trí của chính mình, cách Giang Hải xa một chút.
Tần Hiên từng cảnh cáo anh ta rồi, lái xe cho ông chủ thì cần phải làm mình như là một người điếc, nghe thấy gì cũng coi như là chưa từng nghe thấy, cho dù trong lòng thế nào thì bên ngoài cũng phải bất động như núi.
Kim Thâu vừa được ăn phải một bữa ‘cơm chó’, đã cố gắng nhịn lâu lắm rồi, suýt chút nữa thì đã cười lớn thành tiếng rồi.
Sau khi ngồi vào bàn làm việc, Cố Uyển Như nói: “Chồng à, đợi khi em chuẩn bị được rồi thì em sẽ nói với anh.”
“Em cũng sẽ....”
Cố cũng muốn cố gắng thuyết phục bản thân mình, cố gắng sớm có thể chấp nhận.
Chuyện kia, thực sự là là ai cũng đều nên trải qua, làm chuyện yêu với người yêu của mình, cũng chính là một loại hạnh phúc.
Lời còn chưa nói hết nhưng Cố Uyển Như đã xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.
Giang Hải suýt chút nữa thì không nhịn được mà cười thành tiếng, cái cô gái ngốc nghếch ngọt ngào này, cả đường đi mặt cứ lạnh như tiền lẽ nào là đang suy nghĩ tới chuyện này ư?
Nhưng mà, hình như, có thể là, chắc hẳn, đại khái là Cố Uyển Như đã yêu mình rồi.
Đột nhiên, Giang Hải thấy cực kì mong đợi, đợi một ngày Cố Uyển Như tiếp nhận tình yêu của mình.
Bộ Trần lại tới tìm Cố Uyển Như để bàn chuyện hơp tác, người đàn bà này dường như chuyện gì cũng tự mình giải quyết hết.
Mà để ngang hàng bàn bạc với nhau nên Cố Tien Dao cũng cần đích thân đàm phán chi tiết với cô ta.
Cái mà bọn họ bàn bạc tới đều tương đối chi tiết, nhưng thực tế đều là phương hướng hợp tác mở rộng.
Còn chi tiết hơn thì Cố Uyển Như để cho người cấp dưới của mình thương lượng với thư kí của Bộ Trần.
Buổi trưa, Cố Uyển Như giữ Bộ Trần ở lại ăn cơm nhưng lại bị từ chối, nói không muốn quấy rầy thế giới hai người của cô và Giang Hải.
Lúc này Bộ Trần mới đề xuất, người đưa đón cô ta có thể đổi thành Giang Hải hay không, lái xe của Cố Uyển Như thật sự là có chút...
Có chút háo sắc ư? Ai nhìn thấy dáng vẻ của Bộ Trần mà lại không háo sắc chứ? Biểu cảm của Kim Thâu không thể bình thường được, nhưng có thể lái xe một cách bình an thực sự là quá khó rồi.
Nhất là trên người Bộ Trần lúc nào cũng toát ra hương thơm nhàn nhạt, giống như là một viên thuốc màu xanh lục nhỏ như con kiến ấy, chỉ cần là giống đực thì đều muốn đứng dậy ngửi ngửi như một chú cún..