Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 182: 182: Ức Hiếp






Cô gái này nghệ danh là Hồng Ngọc, cô ta là người do Cơ Tử Ý phái tới.
Nếu không phải vì số tiền thù lao kia, thì cô ta sẽ không bao giờ nói chuyện với loại người dưới đáy xã hội như Giang Hải.
Đàn ông dù sao cũng chỉ là đàn ông mà thôi, ai mà lại chê thịt chứ.

Cơ Tử Ý phái một cô nàng xinh đẹp như Hồng Ngọc sà vào lòng Giang Hải.
Anh ta nghĩ là Giang Hải sẽ không nhịn nổi.
Nếu như xảy ra chuyện gì, thì đúng lúc có thể nhân cơ hội này trà trộn vào tập đoàn Uyển Như, hoặc có thể mượn thân phận của Giang Hải để lấy được một ít tin tức.
Việc điều tra đàn ông thì Hồng Ngọc chính là cao thủ, hơn nữa anh ta cũng rất tin tưởng cô ta.
Vào thời khắc mấu chốt của đàn ông, cô nàng chỉ cần không cho anh ta động vào thì lúc ấy để được thỏa mãn, anh ta sẽ không do dự gì mà trả lời tất cả những gì cô ấy muốn biết.
Loại tình huống này Hồng Ngọc đã trải qua nhiều lần rồi, và lần nào cũng thành công.
Nhưng điều khiến cho Hồng Ngọc không thể ngờ được chính là, Giang Hải lại không thèm nhìn cô ta, trực tiếp đi lướt qua cô ta.
Gương mặt Hồng Ngọc tức giận phừng phừng.
Cô ta quyến rũ động lòng người như vậy mà anh không nhìn thấy, anh bị mù sao?
Anh không chỉ có không nịnh nọt lấy lòng cô ta, mà còn trực tiếp đi lướt qua cô ta.
Trước mặt những ông trùm, Hồng Ngọc chẳng qua chỉ là đồ chơi, chỉ là con chim hoàng yến để bọn họ có thể tùy ý sắp xếp.
Nhưng, ở trước mặt tên nghèo hèn như Giang Hải thì cô ta chính là một nữ vương cao cao tại thượng, Giang Hải có thể nói với cô ta mấy câu đã là phúc phận mà anh tu tám kiếp rồi.
Nhưng vẻ mặt này của Hồng Ngọc rất nhanh đã khôi phục như bình thường, chốc lát đã trở lại dáng vẻ quyến rũ như ban đầu.
Cô ta vẫn nhớ mục đích tiếp cận Giang Hải là gì.
Mặc dù, Giang Hải khiến cô ta khó chịu, nhưng cô ta vẫn phải giả vờ là thích anh.
Cô ta vươn bàn tay mềm mại trắng như tuyết ra giữ chặt cánh tay của Giang Hải, tay kia thì nhẹ nhàng đặt trên bả vai của anh.
Giang Hải bị kéo nên buộc phải dừng bước.
Hồng Ngọc hơi cúi đầu, thẹn thùng, cắn cắn đôi môi đỏ mọng: "Anh gì ơi, đừng đi vội như vậy mà, tôi không phải là kiểu phụ nữ như anh nghĩ, chỉ là… chỉ là đi bộ mệt quá, mà lại hơi nhiều đồ cho nên tôi xách không hết nên mới nhờ anh giúp mà thôi.”
"Chẳng lẽ......!Chẳng lẽ anh không muốn kết bạn với tôi sao?”
Nói xong, Hồng Ngọc tới gần Giang Hải, thân hình mềm mại như gần như xa dựa vào Giang Hải.
Loại hấp dẫn như vậy đúng là quá có cưỡng rồi.
Cô ta đang dụ dỗ Giang Hải nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nó là thấp hèn.
Nếu là một người đàn ông bình thường lúc này nhất định sẽ muốn gần thêm 1 chút, gần thêm 1 chút nữa...…
Nhưng Giang Hải lại rất phản cảm với loại hành động này, chỉ cảm thấy loạn đàn bà này rất dơ bẩn.

Không chỉ thân thể dơ bẩn, mà linh hồn cũng rất dơ bẩn.
Giang Hải khẽ nhíu mày, khẽ hất bả vai một cái.
Lập tức, cánh tay đặt lên vai của anh bị hất ra.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Giang Hải cũng bị gạt ra.
"Không muốn!"
Câu trả lời rất đơn giản, trực tiếp, rõ ràng.
Lúc này, giọng nói của Giang Hải lạnh như băng.
Tuy anh không có thành kiến gì với việc bán mình của Hồng Ngọc, vì việc thuận mua vừa bán là một việc rất bình thường.
Nhưng nếu cô gái không biết xấu hổ này vẫn còn quấy rầy anh, thì Giang Hải sẽ không khách sáo nữa.
"Anh......"
Sắc mặt Hồng Ngọc trở nên có chút khó coi, hơn nữa lời nói của Giang Hải khiến cô ta rất khó xử.
Cô ta đã chủ động đến thế rồi mà Giang Hải vẫn cự tuyệt.
Hơn nữa anh còn cự tuyệt rất tuyệt tình, giống như anh chẳng có chút cảm tình nào với cô ta, không những thế lại còn có chút chán ghét.
Tuy rằng biểu hiện của cô ta đều là giả vờ bày ra vẻ mặt thẹn thùng quyến rũ, nhưng Giang Hải lại cự tuyệt, điều này làm cô ta cảm thấy bị coi thường.
Vốn dĩ loại đàn ông như Giang Hải, chỉ cần cô ta giở chút thủ đoạn nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay lập tức bổ nhào vào cô ta ngay lập tức.
Nhưng sự thật lại giáng cho cô ta một cái tát như trời giáng.
"Ôi ôi......"
Hồng Ngọc yêu kiều hơi ngã về phía Giang Hải, nhìn như cô ta đang sắp ngã vậy.
Giang Hải quay đầu lại, Hồng Ngọc đang hoảng hốt ngã tới.
Hồng Ngọc hừ lạnh trong lòng, nếu là người cô ta đã nhắm tới thì làm sao mà thoát được, để xem anh sẽ tỏ ra thanh cao được đến lúc nào.
Có lẽ anh ta chỉ có vẻ bề ngoài lạnh lùng như vậy thôi, thật ra trong lòng sớm đã vui như mở hội rồi.
Đến khi khoảng cách giữa Hồng Ngọc và Giang Hải chỉ có nửa mét, thì cô ta phát hiện, khóe miệng của Giang Hải khẽ nhếch lên, thản nhiên mỉm cười.
Cùng lúc đó tay của Giang Hải vươn ra cực nhanh.
Đúng vậy, theo động tác ngã tới của Hồng Ngọc, nếu Giang Hải không đỡ thì chắc chắn cô ta sẽ ngã sấp mặt trước mặt mọi người.
Mà, xuất phát từ bản năng thì thường là ai cũng sẽ giúp đỡ cô ta.
Hồng Ngọc rất thông minh, cô ta ưỡn ngực ra, cố tình nhằm dùng về phía tay của Giang Hải.
Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn Giang Hải sẽ chạm vào nơi mềm mại của cô ta.
Cho dù Giang Hải có thanh cao, thì khi đã chạm vào chỗ nhạy cảm như vậy sẽ nhất định phải tìm cách xin lỗi cô ta.

Lúc đó cô ta sẽ có lý do để bắt anh phải xách đồ hộ mình, tiếp theo, hai người có thể sẽ phát sinh thêm chuyện nữa, đến lúc đó còn phải xem Giang Hải còn có thể giữ mình được nữa hay không.
Cho dù Giang Hải vẫn giả vờ, thì Hồng Ngọc cũng có thể lấy lý do muốn cảm ơn mà mời Giang Hải về phòng.
Cô ta đã tính đến bước Giang Hải không có lý do gì để thoát được.
Nhưng Hồng Ngọc lại không thể ngờ được, tay của Giang Hải lúc gần chạm vào cô ta đã nhanh chóng rụt lại.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Hồng Ngọc không kịp trở tay.
Mặt cô ta đang lao thẳng xuống đất.
Mà Giang Hải lại về lùi về phía sau từng bước một.
"A......"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, may mà cái mũi thẳng tắp của cô ta không bị vẹo mất, nhưng lại làm Giang Hải hơi bực bội.
Nếu như tay của Giang Hải không làm động tác giả như chuẩn bị đỡ cô ta, thì Hồng Ngọc cũng sẽ không ngã sấp xuống.
Người trong trung tâm thương mại đi tới đi lui, rất nhiều người trông thấy cảnh tượng này.
Một đám người vẻ mặt rất kì lạ.

Bởi vì bị té ngã trên đất mà quần áo của Hồng Ngọc bị xộc xệch, cảnh xuân hiện ra.
Cô ta vô cùng tức giận, đau đớn trên người cô ta còn có thể chịu đựng, nhưng những nhục nhã Giang Hải gây ra thì cô ta lại không thể nhịn được.
Sắc mặt cô ta đã không còn thẹn thùng động lòng người, mà đã trở nên rất dữ tợn.
Cô ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn nụ cười hờ hững của Giang Hải.
“Anh……..”
Mắt của Hồng Ngọc lấp tức đảo qua đảo lại, vẻ mặt gian trá.
"A......"
Một tiếng hét chói tai vang lên, nguyên cả tầng này của trung tâm thương mại đều có thể nghe được.
"Lưu manh......!đồ sàm sỡ......"
Giọng nói của Hồng Ngọc vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhất là đây lại là khu đồ của nữ, phụ nữ đi lại rất nhiều.

Mọi người đều nhìn về phía Giang Hải, ai cũng cho rằng Hồng Ngọc chính là người bị hại.
Trông Giang Hải bình thường như vậy.


Mà Hồng Ngọc lại xinh đẹp như vậy.
Chuyện một cô gái bị sàm sỡ, thì quần các bà các chị ở đây nhất định sẽ không bỏ qua, nên hấp dẫn rất nhiều người qua đường.
"Mọi người mau đến mà xem, anh ta là đồ lưu manh......"
Cô ta đứng lên, sửa sang lại quần áo, khiến cho làn da tuyết trắng của cô ta bị lộ ra ngoài, cho mọi người thưởng thức.
"Anh Giang?"
"Sao lại là anh?”
"Hai người......"
Lúc này, một tiếng nói vang lên.
Thúy Họa đúng lúc đang đi dạo phố cùng mấy chị em khác trong giờ nghỉ, không ngờ lại gặp Giang Hải, càng không ngờ, Giang Hải lại đang bị gọi là lưu manh.
Từ trước đến nay, hình tượng của Giang Hải ở tập đoàn Uyển Như vô cùng tốt, nên Thúy Họa hơi ngạc nhiên, sao Giang Hải có thể làm những việc như vậy chứ.
"Thúy Họa, cô biết anh ta sao?"
"Anh ấy……anh ấy chính là chồng của sếp chúng ta.”
"Hả?"
"Ông chồng ‘hờ’ của Cố tổng á?”
"Sao lại là anh ta được?"
Ở thành phố Giang Tư có rất nhiều họ Cố, nhưng nếu nói Cố tổng thì nhất định là đang nói về Cố Uyển Như.
Hiện giờ, cô chính là nữ tổng tài xinh đẹp, giàu có, nổi tiếng của thành phố Giang Tư.
Mọi người xung quanh bắt đầu dùng ánh mắt xem thường nhìn anh.
Chồng của Cố Uyển Như mà lại sàm sỡ phụ nữ giữa ban ngày ban mặt, đúng là cầm thú mà.
Dù sao Cố Uyển Như cũng rất xinh đẹp, hơn nữa lại là người phụ nữ thành đạt nổi tiếng ở thành phố Giang Tư, sao lại phải gả cho loại đàn ông thối tha như vậy chứ?
Thúy Họa nhìn về phía Hồng Ngọc, vẻ mặt của cô ấy trầm xuống.
Anh không nhận mình làm, cô ấy có nên tin tưởng Giang Hải hay không đây.
Nhưng cô gái này đúng là rất đẹp, so với Cố Uyển Như thì đúng là mỗi người một vẻ, mỗi người có một nét đẹp riêng.
Nhất là hiện tại một nửa bộ ngực của Hồng Ngọc lại còn đang lộ ra bên ngoài.
Trong trường hợp như vậy, nếu là ai thì cũng đều nghĩ Giang Hải đã làm gì đó.
Xung quanh mọi người lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
Mặc kệ chuyện là như thế nào, Giang Hải đừng mong có thể rửa sạch cái tội này.
Gương mặt Hồng Ngọc rất uất ức, cố gắng gượng dậy, co quắp ngồi ở dưới đất, ôm mặt không ngừng khóc lớn.
Giang Hải vẫn cứ đứng yên tại chỗ, trên mặt không hề có một gợn sóng, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình.
"Kêu đủ chưa?"
Giọng của anh bình thản vang lên.
Giang Hải cao cao tại thượng, dùng ánh mắt ngạo nghễ liếc cô ta.

Ở trong mắt Giang Hải, cô ta chỉ là một con kiến, động tay vào còn ngại bẩn.
Tuy không biết mục đích của cô ta là gì, nhưng dù là gì thì Giang Hải cũng chẳng thèm để ý.
Hồng Ngọc hơi sửng sốt, khóc thút thít buông tay ra, sửa lại quần áo đang hỗn độn của mình: "Anh không thấy xấu hổ sao? Lại còn bình thản như vậy, giống như tôi đang đổ oan cho anh vậy.”
"Lúc nãy…..

lúc nãy anh...”
"Hu hu hu......"
Biểu hiện của Giang Hải quá bình tĩnh, người bình thường đối mặt với tình huống này, cho dù biết mình không làm gì nhưng vẫn phải bối rối mới đúng.
Ít nhất anh cũng phải cật lực giải thích quan hệ của 2 người, chứng minh sự trong sạch của chính mình.
Nhưng Giang Hải lại không như vậy, anh chẳng làm gì cả, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cứ thanh cao như vậy.
Sợ hãi, tức giận, căm phẫn....
Giang Hải không có thái độ gì, bình tĩnh như nước, không hề gợn sóng.
"Sao tôi phải cảm thấy xấu hổ vì cô?"
Giang Hải cười nhạo: "Trung tâm thương mại này là của nhà tôi.

Cô cút ngay cho tôi.”
Giọng nói của Giang Hải lạnh như băng, nếu như cô gái này cứ tiếp tục náo loạn như vậy thì anh sẽ gọi Tần Hiên đưa cô ta đi.
Bọn Kim Thâu chắc là rất thích được ‘giao lưu thân thiện’với Hồng Ngọc.
Chỉ cần dạy dỗ cô ta 1 vài lần thì chắc chắn Hồng Ngọc sẽ phải nói ra lý do cô ta làm như vậy.
Hơn nữa Kim Thâu cũng rất vui vẻ mà dạy dỗ cô ta.
"Anh......!hu hu hu......!Ỷ thế ức hiếp người khác….”
"Giang Hải, tập đoàn Uyển Như thì có gì mà hơn người chứ, anh chẳng qua cũng chỉ là chồng ‘hờ’ thôi, anh có thể một tay che trời chắc?”
"Việc anh sàm sỡ tôi sẽ không xong như vậy đâu?”
"Mọi người xem xem, người của tập đoàn Uyển Như chính là loại thái độ này......"
Hồng Ngọc khóc lớn hơn.
"Đúng vậy......!làm con gái nhà người ta ra nông nỗi như vậy mà không giải thích một câu, lại còn đuổi người ta đi.”
"Đúng là không phải là người mà, may đây là ở trung tâm thương mại, chứ ở chỗ khác chắc cô gái này đã bị hãm hại rồi.”
"Đừng nói nữa, bị người ta nghe thấy bây giờ."
"Tôi cứ nói đấy, anh ta làm gì được tôi chứ?”
"Hiện tại anh ta sẽ không làm gì bà, nhưng bà quên công ty của con bà đang hợp tác với tập đoàn Uyển Như à?"
Người vừa rồi vẫn còn vênh váo ngay lập tức im miệng, không dám nói gì cả, lùi dần về phía sau, núp sau đám người..