Hôm nay trong Mộng Hồi Cốc, một buổi sáng tinh mơ tự nhiên lộ ra chút không khí bất thường.
"Thiên tài vi lượng", có một nam nhân cao gầy , mệt mỏi đi từ bên ngoài vào.(không biết edit câu đầu thế nào,mọi người thông củm nha)
Lí Vũ Dương nhanh chóng cùng bọn trẻ hỏi thăm tên người này,hắn tên là Vũ Minh, là một trong số cao thủ có đạo hạnh của Hồ Tộc, hắn theo lời của Cốc Chủ đi thăm dò tình hình bên ngoài, mỗi lần trở lại cũng sẽ có chuyện quan trọng bẩm báo. Cho nên hôm nay trong cốc có mặt của Đại lão, một buổi sáng tinh mơ nàng liền đi tới đại đường.
Đại đường nghe nói là Thánh Địa của Hồ Tộc, nàng không được bước vào , nàng chỉ là trái lo phải nghĩ, cho là mình sớm muộn gì cũng gả cho Nham Phong,vậy nơi này chính là nhà của nàng, không có đạo lý nào nàng ở trong nhà lại có cấm địa không được vào.
Cuối cùng nàng quyết định, buông lỏng bản thân, người vừa đến, nàng dáo dác nhìn ở nơi cửa chính.
Vũ Minh đứng ở trên đại đường, hắn chắp tay hướng đến Liễu Nham Phong đang ngồi đối diện ở trong nội đường, cung kính mở miệng, "Các vụ án mất tích gần kinh thành có chút kỳ lạ, triều đình tương đối coi trọng với tin này, nhưng theo kết quả thuộc hạ dò xét được, chuyện này không đơn thuần như vậy."
Liễu Nham Phong nhàn nhạt hỏi: "Không đơn thuần là sao?"
“Liên tiếp các vụ án mất tích đều có chung một điểm, chính là gần các địa phương mất tích có da lông, hương dã nên tin đồn nổi lên khắp nơi. Một số nơi nói là do hầu tinh làm, nơi khác nói rằng do. . . . . . hồ yêu."
Như Ý mở miệng nói :"Chẳng lẽ năm đó có tộc nhân may mắn sống sót, đang ẩn cư ở kinh thành sao?"
"Điểm này cũng không phải không có khả năng." Vũ Minh đồng ý gật đầu, "Bên ngoài có thể nói lòng người hoang mang, mấy ngày trước, trong kinh thành còn không thấy một cháu gái của tướng quân,việc quý tộc mất tích quan hệ trọng đại, cho nên triều đình bắt buộc phái người đi điều tra, thậm chí không tiếc kinh phí. Nghe nói, còn nhân cơ hội này Trảm Yêu Trừ Ma, cho nên không ngại phóng hỏa đốt rừng, buộc quỷ quái trong rừng chạy ra, một lưới bắt hết."
Phóng hỏa đốt rừng? Liễu Nham Phong nghe được câu này, ánh mắt trầm xuống."Triều đình phái người nào đi tra án?"
"Cùng Trác." Vũ Minh trả lời rõ ràng.
Nghe đến cái tên này, Liễu Nham Phong vẻ mặt thoáng chốc lạnh lùng. Cái tên này giống như dùng đao đâm ở trong tim hắn, năm đó chính Cùng Trác dẫn đầu, phái người giết mẹ hắn và tộc nhân của hắn.
Có lẽ thời điểm khiến Cùng Trác hối hận là năm đó không có nhổ cỏ tận gốc.
Vụ mất tích lần này liên quan đến nhiều đại nhân sống ở gần kinh thành, Kinh Thành là địa phương phồn hoa giàu có nhất, nhưng đối với Liễu Nham Phong mà nói, đấy là chỗ ở không có tình người.
Năm đó, cha hắn trước khi rời đi có nói nhất định sẽ trở lại tìm mẹ con hắn, nào biết cha một đi không trở lại, hắn và mẹ đợi đến mỏi mắt nhưng cuối cùng lại là đội quân của Cùng Trác xuất hiện.
Từ lúc đó trở đi, cha đẻ và hắn như hai người xa lạ, mà đối với một người phụ tình, hắn không còn tình cảm, cũng không muốn nhắc lại.
"Ta tự mình vào kinh một chuyến." Hắn trầm mặc nói.
Đối với quyết định của cốc chủ, trưởng lão cũng không phản bác, chỉ là khó nén kinh ngạc."Cốc chủ, chuyện này có thể bàn bạc kỹ hơn, công lực của Cùng Trác không nhỏ, chỉ sợ ngài sẽ bị thương."
"Hắn có thể làm tổn thương ta đến mức nào?" Liễu Nham Phong không đem hắn ta đặt ở trong mắt, "Cho dù gặp nhau ở kinh thành, hắn chỉ là quốc sư, nhưng ta là cẩn vương phủ, chính xác là Quận mã gia, nói về lễ hắn còn phải kính ta ba phần. Huống chi, mặc dù mẹ ta là công chúa Tộc hồ, nhưng ta không có nửa phần pháp lực, không khác người phàm là mấy, nếu ta xuất hiện ở kinh thành, hắn cũng không thấy kỳ lạ. Cho nên, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý, không có ai thích hợp hơn ta!"
Trưởng lão lặp lại lời nói của cốc chủ, không thể không thừa nhận cốc chủ là người thích hợp nhất để vào kinh thành, cuối cùng, ông khẽ thở dài, không thuyết phục cốc chủ nữa.
"Cốc chủ, thuộc hạ còn có một chuyện cần bẩm báo." Vũ Minh tiếp tục nói."Năm đó người diệt Hồ tộc của chúng ta là người đạo sỹ đó, hình như đang ở biên cương. Hơn nữa hình như còn làm bạn với một mệnh quan triều đình."
Mọi người nghe thấy mấy câu nói này trên đại đường, lập tức bàn luận xôn xao, ánh mắt của Nham Phong cũng thoáng qua một tia lạnh lẽo.
"Đối với người này , Cốc chủ tính toán xử trí như thế nào?" Vũ Minh hỏi thẳng.
Hắn nhẹ nhàng hạ lệnh, "Trưởng lão, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lý, phái người bắt hắn, đem hắn về mộng hồi cốc, chờ ta xử lý mấy vụ mất tích rồi sẽ trở lại giải quyết."
"Vâng" trưởng lão gật đầu, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đang kích động, đã nhiều năm như vậy, bọn họ rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích .
Lúc này, khóe mắt của Nham Phong nhìn thấy bóng dáng nhàn nhạt của Vũ Dương ?
Đại đường là Thánh Địa Hồ Tộc , nếu nàng bị phát hiện sẽ gây sóng to gió lớn, nhưng nàng đã là thê tử tương lai của hắn . . . . . . Hắn hạ tròng mắt trấn tĩnh, tự nhiên ngồi ở đường thượng, lạnh nhạt cất giọng, "Nương tử, chớ lén lút ở bên ngoài, vào đi."
Hắn biết mình đang đi một nước cờ hiểm, nhưng hắn phải đánh cuộc, hắn không muốn lựa chọn trốn tránh, cũng hy vọng có thể khiến tộc nhân chấp nhận thê tử người phàm này.
Đại đường vì một câu nói của Liễu Nham Phong trong nháy mắt yên lặng như tờ giấy, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía ngoài cửa.
Lí Vũ Dương lúng túng cười một tiếng, đành đi ra.
"Lớn mật!" Một trưởng lão khác ngồi gần Như Ý cất tiếng đầu tiên, nổi giận nói: "Nơi này đâu phải là địa phương ngươi có thể đến!"
Lí Vũ Dương nháy mắt vô tội, ngây thơ, "Không thể tới là vì lý do gì không thể tới? tướng công ta ở đây, chẳng lẽ ta tới đây tìm hắn cũng không được?"
"Nơi này là Thánh Địa Hồ Tộc !" Như Ý cả giận nói. Thật là một cô gái người phàm ngu dốt !
"Ta biết rõ, nhưng ta là thê tử xuất giá của Cốc chủ , cũng coi là người một nhà với các người, cho nên mặc dù các người không yêu thích ta, cũng phải tiếp nhận ta trở thành một phần tử của các người ?"
Câu nói ngây thơ của nàng khiến cho Như Ý sửng sốt."đầu óc ngươi không bình thường sao?"
"Như Ý cô nương, ngươi nói câu này làm tổn thương lòng tự trọng của ta, ta đương nhiên bình thường rồi,không bình thường thì sao sống chết đều muốn gả cho cốc chủ của các người.”
Liễu Nham Phong chống cằm, nhìn hai gò má nàng nhợt nhạt, một dũng khí mười phần bộ dáng, một ánh mắt quật cường, hắn không mở miệng giúp. Hắn tin tưởng chính nàng có thể xử lý chuyện này.
"Ngươi ——" Như Ý tức giận đi đến đến trước mặt nàng, muốn đuổi nàng đi ra ngoài.
"Đừng đẩy ta, ta sẽ ngã nhào ."
Lí Vũ Dương vội vàng bắt tay Như Ý , nhưng đối phương lại liên tục muốn hất ra.
Nhưng nàng không định buông tay , nàng đứng thẳng người, nghiêm nghị nói "Ngươi nghĩ gì mà nói ta với đám người đó không thể hợp lại thành một, bởi vì ta yêu nam nhân đang ngồi ở đây, mặc dù ta không cùng loại với các người,nhưng ta cũng không quan tâm, ta sẽ thương người hắn để ý, đồng thời, nếu các người thương hắn, cũng nên tiếp nhận người mà hắn yêu thương.”
Như Ý kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lí Vũ Dương, bởi vì nàng ta to gan dám nói những lời này.
"Ngươi không sợ bị người khác ghét à?" Như Ý đột nhiên rút tay mình về, to tiếng : "Ai biết ngươi có giữ tâm tư này không,hiện tại cha ngươi lại là Cẩn Vương Gia."
"Không sai, phụ vương ta là Cẩn Vương Gia, nhưng các ngươi cũng đừng quên, năm đó ông mặc dù phụng mệnh vây quét Hồ Tộc, nhưng cuối cùng cũng giơ cao đánh khẽ."
Lời của Vũ Dương làm người khác không cách nào phản bác.
"Chuyện này chúng ta đã đề cập rồi." Như Ý không vui cãi lại, "Đó là bởi vì Cẩn Vương Gia rất sợ chết!"
"Ngươi hiểu về phụ thân ta bao nhiêu?" Lí Vũ Dương rốt cuộc không khách khí trừng mắt với Như Ý. "Tại sao ngươi nói ẩu ở đây ? Nếu như ngươi nhất định muốn đắc tội với ta, nhưng ít nhất phải lấy ra chứng cớ, để cho ta tâm phục khẩu phục."
"Cái này.... là ngươi cưỡng từ đoạt lý!"
Lí Vũ Dương yên lặng , hơi nghiêng đầu, nhạy cảm phát hiện ánh mắt mọi người đều tràn đầy ý căm ghét. Nếu nàng có ý muốn cùng Liễu Nham Phong đi suốt cuộc đời này, thì ở đằng trước bất luận là rậm rạm chông gai hoặc đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông vào nó.
Ngẩng đầu nhìn Liễu Nham Phong, thấy hắn gật nhẹ đầu đối với mình, tin tưởng mặc kệ có chuyện gì hắn cũng che chở cho nàng . Cảm giác thoải mái này khiến nàng mỉm cười, nhất thời cảm thấy dũng khí tăng lên gấp bội.
Nàng hất cằm lên, nhìn bốn phía nói: "Vậy ta cũng có thể nói các người muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm không vấn đề để nói? Căn bản không làm rõ ràng đã đưa ra kết luận! Chuyện năm đó không có quan hệ với ta? Giết người thân các người không phải là phụ vương ta, càng không phải là ta, muốn báo thù cũng phải làm rõ đối tượng."
"Quận chúa, cho dù có Cốc chủ, ngươi nói chuyện cũng phải nghĩ lại." Trưởng lão thản nhiên nói."Lời lẽ của ngươi, chẳng lẽ không sợ chọc giận chúng ta sao?"
"Trưởng lão, Vũ Dương chỉ nói thẳng, ta tin tưởng tướng công nhà ta, mà hắn tin tưởng mọi người là người hiểu rõ lý lẽ. Nếu các người nhất định muốn hạ độc đối với ta, thì đành phải nói là ta và tướng công không cùng nhận thức, không thể làm gì khác hơn là phải chấp nhận."
Lời nói của nàng,khiến trưởng lão phải bật cười.
Như Ý mặc dù không có biện pháp thích nàng, nhưng lời nói của nàng không phải là không có căn cứ, huống chi, mình không hề sợ thái độ thản nhiên của nàng,thái độ này khiến mình bội phục từ đáy lòng, nàng đành đi theo, không phản bác lại được.
Thấy không có người tiếp lời, ánh mắt Lí Vũ Dương nhìn bốn phía, phát hiện mỗi người đều có vị trí ngồi, còn nàng phải đứng.
"Nơi này ta ngồi được không?" Nàng tìm được một chỗ trống, hỏi Vũ Minh đang ngồi bên cạnh.
Vũ Minh nhìn nàng và sửng sốt. Mặc dù hắn vừa mới trở về cốc nhưng đối với sự tích của quận chúa Vũ Dương, đã sơm nghe thấy, hơn nữa tin đồn còn có nhiều phiên bản bất đồng.
Hắn nhìn về phía Cốc chủ, thấy Cốc chủ gật nhẹ đầu xuống.
"Phu nhân, xin mời." Hắn lập tức mở miệng.
Một tiếng "Phu nhân" này làm cho Lí Vũ Dương tươi cười rạng rỡ, nàng liền không khách khí ngồi xuống."Vừa rồi các người nói chuyện gì vậy?”
Thái độ hào phóng của nàng giống như đã từ lâu nàng là một phần tử của bọn họ, bốn phía lại lâm vào cảnh trầm mặc, đột nhiên mọi người không biết chung sống cùng quận chúa như thế nào.
"Nương tử vừa ở bên ngoài, chẳng lẽ không nghe thấy sao?" Liễu Nham Phong cố nén nụ cười trên mặt.
Lí Vũ Dương ngẩng đầu nhìn ghế đá chính hắn đang ngồi, khẽ mỉm cười, hạ hai mi mắt, đoan trang hiền thục cúi đầu nói: "Thiếp nghe được toàn bộ."
"Hả? Vậy cô nương có cao kiến gì không?"
"Cao kiến là không có, chỉ là nhìn một cái cũng biết chuyện này có điều cổ quái." Nàng thẳng thắn nói, "Thiếu nữ vô cớ mất tích, cùng lúc gần đó lại phát hiện có bộ lông, lòng người bàng hoàng ,nghĩ đến yêu quái tác quái. . . . . . Tướng công hoài nghi có lẽ là do tộc nhân may mắn sống sót gây nên, nhưng thiếp lại lo là người khác bày kế nhằm muốn dẫn xà xuất động."
Liễu Nham Phong nhíu lông mày "Ý của nàng là. . . . . ."
"Muốn tra là nhất định phải tra, nhưng là thay vì chàng ra mặt, không bằng do thiếp ra mặt."
"Nàng! ?" Lời của nàng làm hắn bất ngờ.
"Vâng, chàng là con rể của Cẩn vương gia, nhưng thiếp là hòn ngọc quý trên tay ông, dù sao thiếp muốn thay chàng điều tra việc Huyết Hải Thâm Cừu năm đó, vuốt mặt phải nể mũi , có phụ vương thiếp ở đây, quốc sư dù có ba đầu sáu tay cũng không dám động đến thiếp." Nàng cười ngọt ngào với hắn , cố ý đề nghị trước mặt mọi người , tin tưởng hắn không phản đối nữa.
Sắc mặt hắn trầm xuống, "Đừng quên, Cẩn Vương Gia bây giờ không có ở trong phủ, mà nàng cũng chưa từng đến kinh thành lần nào.”
Lời nói là không có lỗi, nhưng nếu muốn nàng trơ mắt nhìn hắn một mình lên đường, thậm chí tự mình dính thân vào nguy hiểm, nàng làm không được.
"Tướng công. . . . . . thiếp tự có phương pháp của mình." Hai tròng mắt sáng của nàng nhìn khuôn mặt cương trực của hắn, một thân áo trắng , xem ra hắn có một loại mị lực siêu phàm ."Chúng ta là vợ chồng, có khó khăn phải cùng nhau trải qua,thiếp không thể đứng ngoài được. Chàng coi trọng ai thì thiếp cũng vậy, nếu như cuộc đời này chàng không cách nào bỏ qua thù hận thì đó cũng chính là thù hận của thiếp. Thân phận của thiếp sẽ là trợ lực cho chàng, nhưng phải xem chàng đứng ở góc độ nào để đánh giá."
Nàng không làm ra vẻ ta đây hơn người, nhưng nàng thật lòng đem mọi ngươì thành người một nhà, vì vậy có lời gì liền nói thẳng, không cùng loài thì sao? Chỉ cần một lòng lương thiện, thì có thể lấy tâm hợp lại với nhau.
Lời nói của nàng vang vọng trên đại đường, làm bốn phương rơi vào yên tĩnh.
Nhìn nàng bộ dáng tỉnh táo, Liễu Nham Phong mặc dù tức giận vì nàng tự tiện quyết định dính thân vào nguy hiểm, hắn hơi thu lại tròng mắt, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia nhu tình.
Lời nói chân thật của Lí Vũ Dương đã đả động đến tất cả mọi người, vẻ đẹp của nàng là trời sanh, nhưng đắn đo biện pháp phân tích tiến lui thì không phải ai cũng có thể làm được giống như nàng.
"Tướng công." mắt nàng sáng ngời,hướng về hắn nói "Nếu chàng gật đầu, thiếp có thể lập tức xuất cốc."
"Chuyện này. . . . . . để sau nói tiếp."
Đáy mắt Vũ Dương thoáng qua tia không hài lòng. Nàng sớm biết tướng công sẽ không cho nàng dính vào nguy hiểm, nhưng vì có mọi người ở đây, nàng là một thể tử tốt, nên tự nhiên không nói gì. Nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẽ buông tha.
Nàng có thể cảm nhận được mọi người ở đây đã thay đổi ánh mắt với nàng, chỉ cần nàng tiếp tục thật tâm, lấy tâm đối đãi, sớm muộn gì bọn họ sẽ tiếp nhận nàng.
Nhưng vấn đề đầu tiên là —— nàng phải nghĩa cách giải quyết tướng công trước.
Vũ Dương đi chân không đến Hoa Gian, trong miệng còn ngâm nga khúc hát, vóc dáng nhỏ nhắn của nàng, từ xa nhìn lại, còn tưởng rằng là tiểu nha đầu.
Liễu Nham Phong đứng cách đó không xa nhìn bóng dáng của nàng.
Nàng quay đầu, nhờ vào ánh trăng nên thấy được hắn, lập tức đi đến phía hắn, khi hắn không để ý thì ôm lấy hắn, còn dùng sức hôn gò má của hắn mấy cái.
Hắn bị động tác bất thình lình của nàng làm cho sửng sốt, cuối cùng cười khẽ một tiếng. Tay của hắn nắm lấy tay của nàng, "Tay của nàng lạnh như vậy, như thế nào lại không vào trong nhà nghỉ ngơi.”
"Thiếp đang đợi chàng." Nàng vui lòng ở trong ngực hắn.
Ôm giai nhân vào trong ngực, ngực Nham Phong khẽ động, cằm khẽ tựa vào đỉnh đầu của nàng.
"Nơi này thật là đẹp." Nàng tựa sát vào hắn, ôn nhu mở miệng.
Ánh trăng làm say lòng người, trong không khí nổi lên mùi thơm của Thanh Phong, làm người ta quên mất phiền não, hiện tại yên tĩnh như thế này giống như chỉ có hai người bọn họ, sống như thế này thì còn cần gì nữa.
"Nàng có thể vĩnh viễn đợi ở chỗ này."
"Có thật thế không?" Nàng cúi đầu, không động não cũng biết vấn đề nằm giữa hai người.
"Có thể." Tay của hắn nắm chặt nàng, "Bảo nàng bước vào Thánh Địa Hồ Tộc , nàng sợ sao?"
"Sợ chết." Nàng khẽ vuốt ve lồng ngực của hắn, nửa đùa nửa thật nói, "Thiếp chỉ sợ ngay cả chân cũng đứng không vững !"
Nghe nàng nói quá sự thật, hắn không khỏi lắc đầu bật cười. Nàng đúng thật là sẽ sợ sao.
"Chỉ là chàng yên tâm." nàng kiên quyết nói, "Chỉ vì chàng, đầm rồng hang hổ thiếp đều nhảy vào."
Nàng nâng cao giọng điệu , hắn nhẹ nhàng véo cái mũi của nàng. Điều hắn lo nhất, chính là vấn đề nàng làm việc nghĩa không chùn bước .
Tay của nàng quấn lên cổ của hắn, "Chàng đem chuyện của thiếp cho trưởng lão sao?"
Ngày mai trời vừa sáng, hắn muốn vào kinh ngay, hơn nữa đây là quyết định của hắn, mặc kệ nàng nói gì, đều không thể thay đổi ý định của hắn.
"Lúc ta không ở trong cốc, trưởng lão sẽ thay ta chăm sóc nàng."
"Ừ." Nàng cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn nghi ngờ liếc nàng một cái."Nàng không muốn nói gì sao?" Điều này không giống nàng chút nào.
"Có gì để nói chứ?" Nàng tựa như oán hận nhìn hắn."những lời nói của thiếp, chàng sẽ nghe sao?”
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của nàng, hắn không khỏi thở dài ở trong lòng."Vũ Dương, ta là vì sức khỏe của nàng."
"Thiếp hiểu, tất cả là vì thiếp nhưng thiếp phải tán thành mới được chứ?" Nàng thực tế bày tỏ, "Nếu vì tốt cho thiếp thì một chút ý tốt sao thiếp lại không cảm thấy, thật đúng là không có mấy tác dụng.”
Tất cả đều là ngụy biện, Liễu Nham Phong không muốn nghe nữa nên đi xuống, nhưng rõ ràng là nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Nham Phong." Nàng chợt nghĩ đến một vấn đề, ngữ điệu liền chuyển thành nghiêm túc, "Trên tay thiếp có Phong thư hòa ly của phụ vương.” (thư thỏa thuận ly dị từ 2 bên).
Nghe được lời này, hắn sửng sốt.
"Thật ra trước cái đêm phụ vương đem Linh di đi có tới tìm thiếp, ông lo lắng mẫu thân về phủ sẽ gây khó khăn cho thiếp và Nặc, cho nên ông đưa thư này cho thiếp để phòng ngừa, mục đích là để trói buộc mẫu thân, nếu như hiện tại thiếp dùng thư này, mẫu thân có lẽ sẽ có thể trợ giúp chúng ta."
Điều này ở ngoài dự đoán và suy nghĩ của Nham Phong, Cẩn Vương Gia Lí Nhạc thật sự muốn hòa hợp cùng Đại Vương Phi rõ ràng là muốn đối địch với Cùng Trác.
Hắn cười , biết nàng thành tâm muốn giúp hắn, nhưng có tâm ý này của nàng là đủ rồi, "Chuyện không dễ dàng như nàng tưởng , ta không cho là Đại Vương phi sẽ lựa chọn đứng chung tuyến với chúng ta đâu."
Dù sao có Đại Vương phi cho nên mới có cục diện ngày hôm nay, tất cả bởi vì có thanh thế to lớn như mặt trời của biểu ca bà ta, cho nên nếu thật sự muốn bà lựa chọn, bà sẽ chọn bạc tình đối với nàng, với thứ vương phi Lí Nhạc, còn có thế lực to lớn của biểu ca Cùng Trác không biết là to lớn như thế nào.
"Thiếp biết nhưng thiếp muốn giúp chàng." Nàng nói nghiêm túc.
"Ta hiểu, nhưng nàng vẫn là nữ nhân."
"Vậy thì như thế nào? sợ thiếp sẽ kéo chân chàng sao, thêm gánh nặng cho chàng sao? Thiếp sẽ không, từ nhỏ thiếp đã cùng phụ vương đi tập cưỡi ngựa bắn cung, không nhu nhược như chàng tưởng đâu. Huống chi thiếp cũng không yên lòng khi chàng chỉ mang theo Vũ Minh và Thôi Mão xuất cốc."
"Hai người bọn họ đều là cao thủ."
"Thiếp biết." Nàng vừa tức giận vừa lo lắng giẫm chân một cái, "Nhưng thiếp cũng không kém bọn họ!"
Hắn dở khóc dở cười nhìn động tác tức giận cuả nàng.
"Đừng cười!" Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Mặc dù thiếp thích chàng cười nhưng không cho cười vào lúc này, giống như là đang giễu cợt thiếp, thật khiến cho thiếp không thoải mái."
"Ta không phải giễu cợt nàng, " hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Chỉ là cảm động nàng một lòng vì ta."
"Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thành thân, hơn nữa nữ nhân cũng không phải là nam nhân,nam nhân có thể tam thê tứ thiếp. Nhưng chàng là tương lai duy nhất của thiếp, thiếp không vì chàng thì vì ai.”
Hắn động tâm."Ta thề với trời đất, cả đời này chỉ lấy một mình Vũ Dương.”
Nghe lời thề của hắn, mặt của nàng bởi vì vui sướng xấu hổ mà ửng đỏ , "Lúc này chàng cũng biết nói lời dễ nghe!"
Nhìn mặt nàng hồng hồng thẹn thùng, hắn không nhịn được cúi đầu hôn nàng, chỉ là còn chưa chạm vào môi của nàng, tay của nàng liền ngăn ở trước ngực hắn.
"Muốn thiếp tin tưởng lời thề của chàng thì được thôi, chỉ là chàng phải đồng ý với thiếp một chuyện."
Hắn nhướng mày, đợi nàng mở miệng.
"Thiếp có thể không cùng chàng vào kinh, chỉ là chàng phải cho thiếp cùng Như Ý đi Miêu Cương, đi giúp chàng bắt người hại mẹ chàng năm đó.”
Chuyện này càng không thể! Liễu Nham Phong lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ má nàng, muốn nàng chết tâm tư này.
Nàng hơi giận,nũng nịu kéo tay áo hắn, "Cái này không được, cái khác cũng không được. . . . . . Lấy không được ở đâu mà nhiều như vậy ? Mặc kệ ,hai con đường cho chàng chọn một cái!"
Hắn lắc đầu.
Nàng đưa tay đem mặt của hắn hướng đưa về trước mặt của mình, bốn mắt nhìn nhau,nàng lộ ra vẻ mặt van xin ."Cầu xin chàng. . . . . . Van cầu chàng."
Nhìn tròng mắt của nàng tỏa sáng, hắn không thể không để ý tới nàng, mặc dù có ép nàng ở trong cốc, nhưng hắn biết rõ nàng không có nhu nhược như bề ngoài , nàng có một trái tim cố chấp, biết tính tình của nàng, nếu không đồng ý, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội, len lén xuất cốc, đến lúc đó, nàng một thân một mình ở bên ngoài, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm, sẽ làm tình huống trở nên khó giải quyết.
"Nếu cho nàng đi theo, nàng sẽ nghe theo mọi việc sao?"
Vừa nghe đến những lời này, cặp mắt nàng lập tức sáng như sao."Thiếp tuyệt đối nghe theo tướng công phân phó." Nàng đoan trang nói."Chàng rõ ràng nhất, thiếp là người không muốn cho chàng khổ sở nhất trên khắp thiên hạ này"
Tốt nhất như thế! Hắn bất đắc dĩ cười khổ, vươn tay ôm nàng, yêu thương hôn nàng.
Nàng nhu thuận ngẩng đầu lên, đáp lại nụ hôn của hắn.
Nữ nhân luôn là người khiến hắn khổ sở nhất, chung quy đều làm việc khiến hắn nhức đầu.
Haizzz!nàng thật lợi hại, hình như mỗi lần hắn đều là người thỏa hiệp.