Chàng Rể Đào Hoa

Chương 631




Chương 631

Đây là cháu trai Tần Thanh Phong của mình, chính là người trẻ tài giỏi kiệt xuất nhất Tần Môn, vậy mà lại không đánh nổi một thanh niên ngoại giới, còn bị thanh niên ngoại giới bắt nạt sao?

Lục Phiến Môn đều là những gia đình ẩn, tồn tại vài trăm năm.

Bọn họ đều trú trong động, rất ít khi tiếp xúc với người ngoại giới, cho dù có tiếp xúc với người ngoại giới thì họ cũng không khai báo về gia thế của mình mà tỏ ra thấp kém, đây cũng là lý do họ không nhận ra võ đạo giới trung xuất sắc Trần Hoàng Thiên. Cũng chưa nghe nói qua về Lục Phiến Môn.

Chính vì Lục Phiến Môn có địa vị thấp, nên dần bị lãng quên, ngoại trừ võ giả thế hệ trước, võ giả trẻ tuổi rất ít người biết đến.

Mà Lục Phiến Môn chủ yếu là võ giả ở trong động, lấy tu luyện võ công là chính, nên dù là người già hay trẻ, sức lực đều mạnh hơn võ giả bên ngoài, dù là cùng tuổi thì võ giả ngoại giới cơ bản cũng không phải là đối thủ của võ giả Lục Phiến Môn.

Huống chi võ đạo ngoại giới ngày một xuống dốc, Lục Phiến Môn vẫn luôn kéo dài võ đạo cổ xưa, gọi tắt là cổ võ, dù cùng cảnh giới võ giả, nhưng Lục Phiến Môn so với võ giả ngoại giới đều mạnh hơn một ít.

Nhưng nhìn qua Trần Hoàng Thiên cũng chỉ lớn hơn Tần Thanh Phong vài tuổi, lại có thể bắt nạt Tần Thanh Phong, Tần Thanh Phong không sợ mới là lạ.

“Hai người qua đó xem thử.” Ông Tần chỉ vào hai người đàn ông.

Hai người đàn ông lập tức đi qua.

Chu Đại Trần liền châm ngòi thổi gió một hồi.

Hai người đàn ông vừa nghe xong, sắc mặt đã lạnh tanh, quát: “Quỳ xuống xin lỗi cậu chủ nhanh!”

Trần Hoàng Thiên buông tay: “Tôi không làm gì sai, sao lại phải xin lỗi?”

“Anh ra tay với cậu chủ chính là sai lầm nghiêm trọng rồi!” Chu Đại Trần tự tin mười phần nói, cao thủ Tần Môn ra tay, anh ta còn sợ cái rắm gì nữa.

“Anh còn không quỳ?” Một người đàn ông lạnh lùng nói.

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Tôi đâu có làm gì sai, sao phải quỳ chứ.”

Hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, không nói hai lời, một người bắt lấy một bên ba vai Trần Hoàng Thiên, muốn ấn người anh quỳ xuống.

Kết quả vừa mới ra tay, liền hoảng hốt phát hiện ra, Trần Hoàng Thiên giống như một pho tượng, bọn họ dùng sức thế nào cũng không thể khiến anh nhúc nhích.

Shh!

Hai anh em Tần Thanh Lam và Tần Thanh Phong hít hà một hơi.

Hai người đàn ông cũng rất khiếp sợ, liếc nhìn nhau, hai người đều muốn dùng chân đá đầu gối Trần Hoàng Thiên từ phía sau, khiến anh phải quỳ xuống.

Nhưng thật không ngờ, Trần Hoàng Thiên vẫn bất động như núi.

Thật sự là khiến bọn họ sợ hãi muốn chết.

Ngay cả ông Tần cũng hơi nhíu mày lại, trong mắt lập lòe ánh nhìn không thể tin được.

Lúc này Trần Hoàng Thiên mở miệng nói: “Bây giờ tôi không ra tay, các anh lại muốn ấn tôi đá tôi, tổng kết lại vẫn là tôi không sai, vậy cho các anh xin lỗi tôi được chứ?”

Mọi người không còn gì để nói.

Tần Thanh Lam hiếu kỳ hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, sao lại lợi hại như vậy?”

Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi chỉ là một võ giả, cũng là một người làm ăn buôn bán, thực lực còn kém, tài sản cũng đủ dùng, tôi muốn thay chân nhà họ Chu ở tài phiệt Tần Môn, giúp Tần Môn mọi người lấy được Sâm hoàng đế, không biết có được hay không?”

“Cái này…”