Chàng Rể Đào Hoa

Chương 614




Chương 614

Nhưng cô cũng rất muốn quay trở về, vì cô sợ sau khi sinh em bé cô sẽ không sống được nữa, đến lúc con lớn lên sẽ không biết cha ruột là ai, rồi lại nhận giặc làm cha, đó là điều là cô cảm thấy lo sợ nhất.

Cho nên hiện tại cô rất bối rối, luôn phân vân không biết nên đi hay nên ở, mà cho dù có đi hay không cô cũng cảm thấy bất an, luôn cảm giác như trời sắp sập xuống đến nơi.

Nhưng cô cũng biết rằng nếu lần này cô không phối hợp với Dương Chí Văn để trốn thoát, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ không dừng lại ở đó, sẽ tìm nhiều cách để giải cứu cô, và có thể một ngày anh sẽ đột nhập vào trụ sở chính của nhóm Thiên Sát này.

Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, cuối cùng cô quyết định đánh liều với Dương Chí Văn.

Không còn cách nào khác, bây giờ không đi cũng có chuyện, mà đi cũng sẽ có chuyện, thôi thì đánh liều một lần xem sao.

Vì vậy, để diễn xuất được chân thật hơn, cô đã chui vào ngăn mát của tủ lạnh.

Ngồi trong đó suốt gần năm phút đồng hồ, cô đã bị lạnh cóng, may mà cô đã từng luyện tập ở núi Nga Mi, nên thể chất của cô đã khỏe hơn trước rất nhiều, nếu không cô sẽ chết cóng trong đó mất.

Nhưng cho dù là vậy đi nữa, cô cũng bị lạnh đến toàn thân run rẩy, sau đó cô mặc áo khoác bông rồi đến gần cửa sổ và hét lên một cách yếu ớt: “Cứu tôi với, hãy đưa tôi đến bệnh viện, tôi lạnh quá, giúp tôi với. ”

Dương Chí Văn đang tám chuyện phiếm với đám người đứng canh tại cửa Hàn Môn, nghe được tiếng của Dương Ninh Vân, anh liền vội vàng nói: “Nghe này, hình như có người kêu cứu.”

Những người của Hàn Môn cũng lắng nghe một cách cẩn thận, và một người trong Hàn Môn ngay lập tức thốt lên:

“Không hay rồi, là người phụ nữ của minh chủ đang kêu cứu đấy, hãy mau chóng qua đó xem sao!”

Ngay sau đó, một vài người của Hàn Môn đã chạy lên lầu, và cho dù Dương Chí Văn đang rất căng thẳng, anh ta cũng đi theo.

Trong vòng nửa phút, cửa được mở ra, vài người cùng Dương Chí Văn chạy vào phòng.

“Cô Dương, cô có chuyện gì vậy?” Có người hỏi.

Dịch Ninh Vân run rẩy nói: “Lạnh quá, tôi đột nhiên trở nên lạnh như vậy, hãy mau đưa tôi đi bệnh viện, tôi không thể có chuyện được, tôi phải bảo vệ đứa con của mình nữa, nhanh lên!”

Dương Chí Văn nói: “Bây giờ đang là mùa hè mà, có lạnh đến thế không?”

Vừa nói anh vừa nắm lấy tay Dương Ninh Vân.

“Chết tiệt!”

Anh ta bật người lên, nhìn đám người Hàn Môn và hét lên: “Tay cô ấy lạnh quá, lạnh hơn cả tay của người chết, các người chạm vào xem.”

Người của Hàn Môn không tin, tay người sống sao có thể lạnh hơn tay người chết được.

Vừa chạm vào, có một người trong số họ đã hét lên: “Trời ơi, tay cô Dương lạnh thật, không lẽ là do bệnh cô ấy lại tái phát sao?”

Một số người khác cũng chạm vào tay cô, và tất cả đều bị sốc.

“Đưa tôi đến bệnh viện, nhanh lên!”

Dương Ninh Vân thúc giục.

Mấy người Hàn Môn nhìn nhau, đều không biết có nên đưa Dương Ninh Vân đến bệnh viện hay không, bởi vì Hàn Tử Minh đã ra lệnh không được phép rời khỏi biệt thự nếu không có lệnh của anh ta, nếu không bọn lính canh như họ sẽ phải chết, họ có thể không sợ hãi sao?

“Còn đứng đó làm gì nữa, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nếu cô ấy chết thì minh chủ cũng không tha cho các cậu đâu.” Dương Chí Văn thúc giục.