Chàng Rể Đào Hoa

Chương 599




Chương 599

Mà Dương Chí Văn có địa vị ở bên cạnh Hàn Tử Minh, thì cũng có cơ hội tiếp cận Dương Ninh Vân, cũng có hy vọng cứu Dương Ninh Vân khỏi nhóm Thiên Sát.

Đương nhiên, Dương Chí Văn có được sự tín nhiệm của Hàn Tử Minh chỉ là bước đầu tiên cứu Dương Ninh Vân ra, bước mấu chốt nhất là muốn dẫn Hàn Tử Minh ra khỏi nhóm Thiên Sát, nếu không dẫn Hàn Tử Minh ra khỏi, như vậy thì mọi thứ đều là vô ích.

Vẫn còn hai mươi ngày cho Trần Hoàng Thiên, chỉ cần trong vòng hai mươi ngày này có thể dẫn dụ Hàn Tử Minh ra, cho Dương Chí Văn có cơ hội cứu Dương Ninh Vân là được.

Cho nên kế tiếp, anh phải nghĩ ra một cách chắc chắn để dẫn dụ Hàn Tử Minh, sau đó sẽ nghiên cứu chế tạo kháng thể chống lại nọc độc của nhóm Thiên Sát, tuy nhiên bác sĩ Tôn đang trong quá trình nghiên cứu kháng thể này ở bệnh viện.

Nếu có thể nghiên cứu thành công, cứu Dương Ninh Vân ra, thì sau đó là phái người đi phá huỷ tổng bộ nhóm Thiên Sát.

Đây là một tổ chức rất khủng bố, nếu không tiêu diệt và để bọn họ làm với Hàn Tử Minh, thì nó sẽ rất nguy hiểm đối với anh hay là đối với Phật Gia Đường.

“Xem ra tôi phải nhờ mọi người giúp đỡ và cùng nhau ngẫm lại, xem xem có thể nghĩ ra cách hay để dẫn con rắn ra khỏi cái hang hay không.”

Với ý tưởng này, đã gọi điện thoại cho tổng quản đại nội, thiên sư Trương, Trương Chân Nhân, sư thái Mạc Ngôn, để cho bọn họ đều động não suy nghĩ, hỗ trợ mình ngẫm lại xem có biện pháp tốt dẫn dụ Hàn Tử Minh hay không.

Những người này giống như anh, đều vô cùng hy vọng Hàn Tử Minh chết.

Nhiệm vụ được giao, Trần Hoàng Thiên cũng không nhàn rỗi, mặc dù anh đã đạt đến cấp tu pháp Thần Cảnh Mãn Cấp trong võ đạo, nhưng còn chưa tới Thần Cảnh Mãn Cấp ở phương diện pháp đạo, cho nên phải xem lại pháp đạo, nếu Hàn Tử Minh bị dẫn dụ ra, dù không đánh lại thì cũng không trở nên thất bại thảm hại.

Dù sao Hàn Tử Minh đã sử dụng chất kích thích, không biết đã mạnh đến mức nào, lo trước khỏi hoạ vẫn hơn.

Ba ngày sau.

Hàn Tử Minh đến Đông Quan, thành công lấy nhân sâm nghìn năm dưới giường Dương Chí Văn về.

“Thế nào, minh chủ, là hàng thật hay hàng giả?” Dương Chí Văn hỏi.

Hàn Tử Minh bẻ gãy một nhánh nhân sâm, bỏ vào trong miệng nhai một lúc, sau đó hai mắt sáng lên ánh vàng, hưng phấn nói: “Hàng thật, đây là một gốc cây nhân sâm nghìn năm nguyên chất, Chí Văn, anh đã lập công lớn!”

“Thật vậy sao?”

Dương Chí Văn kích động tựa như hít thuốc lắc.

“Tôi còn có thể lừa anh à?”

Hàn Tử Minh vui vẻ vỗ vỗ bả vai Dương Chí Văn: “Chí Văn, trước đây là tôi đa nghi, để cho anh chịu oan ức, tuy nhóc con anh rất chó, nhưng quả thực trung thành đối với chủ nhân, có được bảo bối tốt như vậy mà anh không len lén bán lấy tiền còn giữ lại tặng chủ nhân của anh, chỉ bằng điểm này, từ hôm nay trở đi, anh chính là phụ tá đắc lực của Hàn Tử Minh tôi, anh có thể tự do đi lại trong mỗi một góc của nhóm Thiên Sát!”

“Hu hu hu…”

Dương Chí Văn vui vẻ khóc hu hu hu, ôm bắp đùi Hàn Tử Minh nói: “Có thể được minh chủ thưởng thức, coi trọng tôi như thế, thì chịu nhiều oan ức hơn nữa tôi thấy cũng đáng giá, về sau tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, tranh thủ làm một con chó chủ nhân thích nhất, giải quyết các vấn đề cho chủ nhân.”