Chàng Rể Đào Hoa

Chương 572




Chương 572

Lý Nam Cương trả lời: “Những người có địa vị ở Hàn Môn đều đã đến đông đủ.”

“Tốt lắm.”

Tổng quản bật cười. Nói rằng: “Tổ chức đại hội võ đạo hoà bình lần này với mục đích hi vọng từ nay về sau mọi người đều có thể chung sống hoà bình, đừng đánh giết lẫn nhau nữa, và cũng đừng ỷ mạnh hiếp yếu nữa.”

“Nhất là Hàn Môn, gần đây đã làm ra rất nhiều việc khiến cho người người oán trách, là cưỡng hành chiếm đoạt, hành động có thể nói là làm người ta vô cùng tức giận.”

“Vì vậy tôi hi vọng sau đại hội võ đạo hoà bình lần này sẽ không có những chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa. Tài sản của một số gia tộc mà bị Hàn Môn cưỡng hành chiếm đoạt sẽ được Hàn Môn trả lại cho họ.”

Lý Nam Cương cảm thấy không ổn nên lập tức đứng dậy nói: “Tổng quản. Ông đây là có ý gì, không phải đã nói trước là đại hội võ đạo hoà bình này sẽ giúp Hàn Môn chúng tôi thống trị giới võ đạo, để chúng tôi duy trì hoà bình của giới võ đạo khiến cho giới võ đạo về sau sẽ không còn có tranh chấp nữa sao, tại sao ông lại nói như vậy, như thể đang tổ chức hội chỉ trích Hàn Môn chúng tôi và muốn giải thể Hàn Môn chúng tôi vậy, rốt cuộc ông là có ý gì chứ?”

Tổng quản bật cười ha hả và nói: “Bởi vì hành vi của các người đã khiến cho người người căm ghét rồi.”

“Vớ vẩn!” Lý Nam Cương nói: “Bất cứ ai nương nhờ vào Hàn Môn chúng tôi đều không có bất kỳ phàn nàn nào, ai đấy đều sống sung sướng, làm sao lại khiến cho người người căm ghét chứ?”

“Trần Hạo Dân, ông nói xem, kể từ khi nương nhờ vào Hàn Môn chúng tôi, nhà họ Trần các ông có phải còn sống tốt hơn cả khi Trần Hoàng Thiên ở đây. Càng có địa vị trên xã hội này không?”

Bác cả đứng dậy và cười nói: “Đúng vậy, Hàn Môn thế lực hùng hậu, sau khi nương nhờ vào Hàn Môn. Đương nhiên là có địa vị hơn khi Trần Hoàng Thiên ở đây, lời nói cũng có trọng lượng hơn, công việc kinh doanh cũng tốt hơn trước.”

Lý Nam Cương đắc chí nói: “Các ông đã nghe thấy chưa? Đây chính là tiếng nói thực sự của người đã nương nhờ vào Hàn Môn chúng tôi, những người vẫn còn đang do dự có nên nương nhờ vào Hàn Môn hay không. Thì các người còn do dự gì nữa, đã có bao nhiêu người gia nhập vào Hàn Môn rồi, không gia nhập vào Hàn Môn thì sĩ diện cái thá gì cũng không có.”

“Không phải tôi khoác lác hù doạ các người, cho dù chưởng môn của bốn môn phái lớn như Long Hổ, Võ Đang, Nga Mi, Dược Vương Cốc liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Hàn minh chủ.”

“Vì vậy, chỉ có Hàn Môn chúng tôi mới có thể duy trì được hoà bình của giới võ đạo, và cũng chỉ có gia nhập vào Hàn Môn thì các người mới không bị ức hiếp, theo như tôi thấy thì toàn bộ gia nhập hết vào Hàn Môn được rồi, Hàn Môn chúng tôi sẽ thiết lập một giới võ đạo đồng thịnh vượng, dẫn dắt tất cả môn phái, dòng dõi ngày càng trở nên lớn mạnh và hùng hậu!”

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay như sấm rền.

Đều là những người đã gia nhập vào Hàn Môn đang vỗ tay.

“Ha ha.”

Tổng quản cười và nói: “Lý Nam Cương, cậu suy nghĩ nhiều rồi, Hàn Môn sau đại hội võ đạo hoà bình lần này thì sẽ phải diệt vong, tan rã rồi.”

Lý Nam Cương khi nghe thấy vậy thì liền tức giận nói: “Ai dám tiêu diệt Hàn Môn chúng tôi, muốn chết phải không?”

Một giọng nói khí phách đáp lại lời của anh ta:

“Tôi muốn tiêu diệt Hàn Môn!”

“Cái gì!”

Nghe tin ai đó đồn rằng Hàn Môn sẽ bị tiêu diệt, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xung quanh, không biết là ai nói.

“Khốn kiếp!”