Chàng Rể Đào Hoa

Chương 567




Chương 567

Rất lâu không có ôm con trai, lần này Trần Hoàng Thiên phải ôm lâu một chút, ở cùng với con và mẹ của con chơi cùng với nhau sau đó nói: “Anh đưa con trai sang ngủ với Tuấn Vũ, trong khoảng thời gian này em cũng đã phải vất vả nhiều rồi, anh nhất định phải bù đắp lại cho em mới được.”

Phương Thanh Vân nghe thấy vậy thì gương mặt lại trở nên hồng hồng.

Từ sau khi được Trần Hoàng Thiên và ông cụ Trần cứu thì số lần mà Trần Hoàng Thiên chạm vào cô ấy thì có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù là lúc trước có thường xuyên ngủ chung với cô ấy trên một chiếc giường lớn nhưng rất ít khi đụng vào cô ấy mà cô ấy cũng không dám chủ động.

Mà bây giờ Trần Hoàng Thiên lại nói muốn bù đắp cho cô ấy, cô ấy cũng hiểu được những gì mà Trần Hoàng Thiên nói, mà cô ấy cũng rất muốn được như vậy.

Rất nhanh sau đó Trần Hoàng Thiên đã đưa Cẩm Niên ôm đến phòng của bà Ngô, đặt cậu bé lên giường của Tuấn Vũ, nói với bà Ngô: “Hai đứa nhỏ này và cả chú Lưu nữa, vất vả cho bà Ngô rồi.”

“Không vất vả không vất vả.” Bà Ngô lắc đầu cười nói: “Chú Lưu của cậu cũng không còn chuyện gì đáng ngại cả, không cần tôi phải chăm sóc gì, còn hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, không làm khó tôi, tôi hò hét thì bọn chúng cũng sẽ đi ngủ, cậu ba cứ vui vẻ ở bên cạnh với Phương Thanh Vân đi, từ khi biết tin cậu gặp chuyện không may thì từ lần đó đến nay, cô ấy cũng chịu nhiều cực khổ, ít nhất cũng gầy đi mười cân, hãy chăm sóc an ủi cô ấy thật tốt.”

“Chắc chắn rồi.”

Trần Hoàng Thiên mỉm cười, rời khỏi căn phòng của bà Ngô.

Trở lại căn phòng, nằm ở trên giường, Trần Hoàng Thiên ôm Phương Thanh Vân vào trong lòng.

“Gầy đến nỗi còn mỗi xương sườn thế này, trên mặt đều là vết thâm quầng, em chịu khổ nhiều rồi Thanh Vân.”

Trần Hoàng Thiên đau lòng nói.

Lúc này Phương Thanh Vân lắc đầu: “Không khổ, vì con của chúng ta, cái gì em cũng nguyện ý làm, em chỉ mong con chúng ta sống tốt.”

“Lúc cậu ba chưa trở lại, em vẫn chờ đợi trong lo lắng, sợ hãi bản thân sẽ không bảo vệ được con, hiện tại thì cậu ba cũng đã trở về, em cảm thấy rất yên tâm, con của chúng ta cũng an toàn.”

Nói đến đây, cô ấy không nhịn được mà chảy ra hai hàng nước mắt hạnh phúc.

Trần Hoàng Thiên lau nước mắt cho cô ấy: “Từ giờ trở đi, không nên gọi anh là cậu ba nữa, chỉ cần gọi thẳng tên anh là được, khoảng cách giữa anh và em không còn là chủ tớ nữa, mà cứ coi như là vợ chồng là được rồi.”

Người phụ nữ này, vì con của anh, vì những người mà anh quan tâm, đã bỏ ra rất nhiều thứ, mặc dù trong lòng của anh chỉ có Dương Ninh Vân nhưng cũng không thể không để lại một chỗ cho cô ấy.

Huống chi cô ấy đối với anh là thật lòng, so với Dương Ninh Vân đối với anh còn thật lòng hơn, điểm này không thể phủ nhận được.

Ít nhất là tại thời điểm ở nhà họ trần, khi anh giống như một con chó thì cô ấy cũng không vứt bỏ anh, từ đầu đến cuối cũng không ghét bỏ anh, mà Dương Ninh Vân thì hoàn toàn ngược lại, khi anh còn là kẻ vô dụng bước vào nhà họ Dương thì cô vô cùng ghét bỏ anh.

Nhưng thứ tình cảm này lại luôn kỳ diệu như vậy, khi không chiếm được một người thì hết lần này đến lần khác giống như một con chó nhỏ thè lưỡi ra liếm bằng được, trong đầu óc và trong lòng luôn là hình ảnh người mà mình không chiếm được ấy, ngược lại là phụ tấm lòng của người tốt với mình.

Thông qua chuyện này, anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuộc đời ngắn ngủi, phải biết quý trọng những người bên cạnh, không nên lạnh lùng với người tốt với mình, để rồi phải khiến cho cả cô ấy và anh ân hận cả cuộc đời.

Đương nhiên chuyện này không phải là do anh thương hại cô ấy, mà là anh cho rằng cô ấy xứng đáng với tình yêu của anh.