Chàng Rể Đào Hoa

Chương 543




“Không bao giờ có được, anh sẽ không bao giờ có được trái tim của tôi.

Dương Ninh Vân lắc đầu, rơi nước mắt, cười rất bi thảm nói: “Trước đây là tôi ngu ngốc, hoặc nên nói là trước đây tôi tiếp xúc với quá ít người, đối với câu lòng người nham hiểm vẫn không thấu hiểu được, thế nên mới bị vẻ giả tạo của anh làm mờ hai mắt, khiến cho tôi càng ngày càng lún sâu vào con đường tội lỗi này mà không cách nào vùng vẫy ra được, cũng khiến cho bản thân trở nên bẩn thỉu đến mức có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không cách nào rửa sạch nổi” “Tôi bị anh hại cho thê thảm đến như thế này, đã có lúc nào tôi nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, tôi sẽ sống đau khổ như thế này” “Cũng bởi vì sự lừa gạt của anh khiến cho cha tôi chết thảm, tuy rằng đã được Trần Hoàng Thiên cứu sống, nhưng điều đó cũng không cách nào thay đổi được sự thật là tôi đã hại cha của mình, hơn nữa tôi còn coi anh, kẻ thù giết cha mình thành ân nhân của mình nữa, Trần Hoàng Thiên ba lần bảy lượt khuyện tôi nên tránh xa anh ra, tôi thì lại còn vì tin tưởng anh mà chửi mắng anh ấy nổi cáu với anh ấy, làm tan nát cõi lòng của anh ấy nữa. “Điều quan trọng nhất là, Trần Hoàng Thiên rõ ràng là có cơ hội để giết chết anh, còn tôi thì lại ngu xuẩn đến mức đi cứu tên ác ma như anh nữa, khiến cho càng ngày càng có nhiều người chết trong tay anh, bao gồm thầy của tôi, cũng bị anh đầu độc mà giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào.” “Tôi là người phụ nữ tội lỗi tày trời nhất trên đời này, kể cả tôi có làm nhiều hơn nữa thì cũng không đủ bù đắp được những tội lỗi mà tôi đã phạm phải, còn tất cả, tất cả những điều này thì đều là nhờ anh ban cho tôi. “Tôi căm hận anh, hận là không thể ăn tươi nuốt sống anh, khiến cho anh muôn đời muôn kiếp không bao giờ trở lại được!” “Thế nên anh muốn có được trái tim tôi, tôi có đem trái tim mình cho chó ăn thì cũng sẽ không bao giờ để cho tên ác ma như anh có được, anh đã khiến cho tôi quá căm phẫn rồi!”

Nói đến đây, cô ấy cầm cái gối ném về phía Hàn Tử

Minh và quát lên: “Cút! Anh cút đi cho tôi! Cút!”

Hàn Tử Minh cũng không hề tức giận, cười nói: “Tục ngữ có câu rất hay, đấy là lâu ngày thì sẽ thấy được chân tình, đợi sau khi vết thương của em khỏi xong thì hàng ngày tôi sẽ cùng em mây mưa một trận, đến lâu ngày rồi thì tôi không tin là em sẽ không giao trái tim mình cho tôi” “Kể cả là không trao trái tim em cho tôi thì kỳ thực cũng chẳng có vấn đề gì, thứ tôi muốn có là con người của em kìa, còn về có thể chiếm được trái tim của em hay không thì kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì mấy, tôi cũng biết là sẽ rất khó để có được trái tim em “Đương nhiên, tôi cũng vẫn hy vọng sau khi nỗ lực thì sẽ có được trái tim của em, nếu được như vậy thì tôi có thể nằm lấy tay em, hai chúng ta sẽ cùng đứng trên đỉnh cao cúi xuống nhìn thế giới phồn hoa này” “Lúc tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, lúc say thì gối đầu lên chân người đẹp, đây là ước mơ từ bé của tôi, tôi đã dùng thực lực của mình để nắm được quyền thiên hạ lúc tỉnh rồi, còn về chuyện lúc say được gối đầu lên chân người đẹp thì chỉ còn mỗi việc chiếm được trái tim của em nữa thôi, hy vọng là tôi sẽ làm được”

Nói xong, anh ta đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài. “Anh sẽ không làm được đâu!”

Dương Ninh Vân phẫn nộ gào lên: “Tôi đã đem lần đầu tiên của mình trao cho Trần Hoàng Thiên rồi, anh ấy mới là người đàn ông của tôi, ngoại trừ anh ấy ra, không ai có thể có được trái tim của tôi hết, anh thì càng là không thể nào!” “Lẽ nào anh lại còn muốn chiếm lấy người đàn bà của kẻ thù mình ư?”

Nói đến đây, cô ấy cười ha hả: “Ông nội anh mà biết được anh đi chiếm đoạt người đàn bà của kẻ thù mình, ông ta chắc sẽ biến thành lệ quỷ cũng sẽ từ chín suối mà bò lên bóp chết anh mất!”

Hàn Tử Minh đột ngột quay người lại, lao về phía Dương Ninh Vân, túm lấy cổ áo của cô ấy lôi dậy, hắn học hỏi: “Em cho thắng đó lúc nào, em đã là ni cô rồi cơ mà, đang muốn lừa tôi phải không?” “Ha ha ha.”

Dương Ninh Vân cười sáng sặc: “Đừng có mà tự lừa minh như thế chứ, Hàn Tử Minh, tôi lừa anh làm gì? Tôi là ní có không sai, nhưng mà tôi dù sao vẫn là phụ nữ, tôi lẽ nào lại đi giữ trinh tiết của mình đến già sao?” “Thế nên tội phạm giới rồi, tôi đã trao cho anh ấy, câu trả lời như thế này anh đã hài lòng chưa? Vẫn còn muốn chiếm lấy người đàn bà của Trần Hoàng Thiên nữa không?” “Em…”

Hàn Tử Minh tức giận đến nỗi các mạch máu đều nổi cộm hết lên, vẻ mặt hung tợn đến cùng cực, bóp lấy cổ của Dương Ninh Vân, anh ta đã muốn bóp chết cô ấy luôn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn buông tay ra. “Ha ha ha.”

Anh ta bỗng bật cười, cười rất dữ tợn: “Từ nhỏ tôi đã thích Tào Tháo rồi, hy vọng sau này lớn lên cũng sẽ giống như ông ta, có thể làm được chuyện lớn đến kinh thiên động địa, hơn nữa Tào Tháo cũng là người thích đi chiếm đoạt đàn bà của người khác nữa, thế nên tôi cũng không ngại chuyện này “Còn về ông nội của tôi, tôi sẽ đốt nhang để giải thích cho ông ấy hiểu, ông nội của tôi sẽ không trách tôi đâu, em muốn dùng chuyện này để chọc giận tôi, đừng có hòng” “Đương nhiên, em cũng đừng nghĩ đến việc tự sát hoặc tự hủy dung mạo của mình khiến cho tôi ghê tởm, tôi đã nhận được tin, nhà họ Lý của Triều Hải rất muốn giết người của nhà họ Trần, mẹ em thì càng hận là không giết được cha của cô.” “Em mà dám tự sát hoặc là tự hủy dung mạo khiến cho tôi thấy kinh tởm, tôi sẽ đưa bọn họ đến nhà họ Trần giết hết đám người đó, để cho đích thân mẹ cô giết chết cha em!”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, phẫn nộ gào lên: “Anh là con ác quỷ, ác quỷ” “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh cười lớn: “Thế nên em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, như thế thì tâm trạng tôi mới được vui vẻ, tôi sẽ không để cho bọn họ cắt đứt nỗi niềm nhớ nhung và hy vọng của em, em mà khiến cho tôi không vui, tôi tức giận thì hậu quả em sẽ không tưởng tượng ra được đâu”

Nói xong, rầm một tiếng, Hàn Tử Minh đóng sầm cửa lại bỏ đi. “Hu hu hu…”

Dương Ninh Vân ôm lấy cái gối bật khóc nức nở. Còn nói đến Trần Hoàng Thiên.

Sau khi hôn mê ba ngày ba đêm thì lúc này, Trần Hoàng Thiên cũng đã dần dần tỉnh mở mắt được ra.

Anh ấy đưa mắt nhìn quanh, thấy mình nằm trong một căn phòng dột nát, trên người đắp một chiếc chăn da dê, xung quanh không hề nhìn thấy bất cứ đồ vật hiện đại gì, kể cả đến cái cốc thì cũng là ống tre. “Mình xuyên không về thời cổ đại rồi sao?”

Trần Hoàng Thiên ngồi bật dậy, trước đây anh thích đọc mấy tiểu thuyết xuyên không, giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, vô cùng giống với miêu tả trong tiểu thuyết.

Anh thấy vô cùng kinh ngạc.

Muốn dậy đi xuống khỏi giường thì phát hiện ra khắp người đều đau ê ẩm, đặc biệt là ở trước ngực, đau đến mức khiến anh ấy bị ho sặc sụa.

Nhưng mà anh vẫn vật lộn xuống khỏi giường, dựa vào tường đi ra khỏi phòng, đi xuống dưới tầng một, ra đến cửa thì nhìn thấy một ông cụ đang nhàn hạ nằm phơi nắng trên một cái ghế dựa, còn có một con chó nằm bò bên cạnh. “Gấu gấu gấu!”

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đi ra, con chó đang nằm trên đất đứng bật dậy, hướng về phía anh sủa vài tiếng. “Cái con chó chết tiệt này, không biết là lão già này đang ngủ à, lại còn sủa mãi không ngừng, xem lão già này có đánh chết mày không này.”

Ông cụ bực bội ngồi dậy. “O!”

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đứng ở trước mắt, ông ấy toét miệng cười: “Tỉnh dậy từ lúc nào vậy?” “Vừa mới tỉnh.” Trần Hoàng Thiên mỉm cười trả lời. “Ngồi, ngồi, ngồi đi.

Ông cụ quan tâm nói: “Cậu cứ ngồi đây trước, tôi đi giết con dê cho cậu tẩm bổ, tiện thể chúng ta nói chuyện. Nửa tiếng đồng hồ sau.

Bên ngoài căn nhà gỗ được đốt một đống lửa, một con dê con được nướng trên đống lửa, ông cụ lúc này mới hỏi: “Cậu là ai? Tại sao lại chạy đến đây?” “ẶC.”

Trần Hoàng Thiên gãi đầu nói: “Tôi là người của đất nước Lam Hoa thế kỷ thứ hai mươi mốt, bị người ta đẩy xuống vực, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi, xin hỏi ông cụ đây là thời đại nào thế ạ?”

Ông cụ cười ha hả: “Đây cũng là đất nước Lam Hoa của thế kỷ thứ hai mươi mốt, chỉ có điều ở đây là trong Động Thiên” “Động Thiên?”

Trần Hoàng Thiên cau mày lại.

Ông cụ liền giải thích cho anh ấy một hồi, anh ấy mới có hiểu rõ hơn về Động Thiên.“Là ai đã đánh cậu rơi xuống đây?” Ông cụ hỏi. Trần Hoàng Thiên nói: “Là một người tên là Hàn Tử

Minh” “Hàn Tử Minh?” Ông cụ cau mày lại: “Có lai lịch thế nào?” Trần Hoàng Thiên nói: “Hàn Bình Minh ông có biết không?” “Biết chứ, biết chứ.” Ông cụ gật đầu: “Là một kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi, vậy thì cái tên Hàn Tử Minh thì có quan hệ gì với ông ta?”

Trần Hoàng Thiên bèn đem chuyện của Hàn Bình Minh và Hàn tử Bình nói cho ông cụ nghe. “Cái gì? Cháu nội của Hàn Bình Minh đã có thực lực Thần Cảnh đại viên mãn rồi sao?”

Ông cụ bị tin này khiến cho rất kinh ngạc.

Nhưng cũng rất nhanh ông ta đã túm lấy tay của Trần

Hoàng Thiên nói gấp gáp: “Vậy Mạc Ngôn thì sao? Hàn Tử

Minh chạy đến núi Nga Mi hành hung, có ra tay với Mạc

Ngôn không, Mạc Ngôn, bà ấy có an toàn không?”a