Chàng Rể Đào Hoa

Chương 539




“Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh nhẹ nhàng vui vẻ cười to lên. “Rốt cuộc cũng đợi đến ngày hôm nay, tôi rốt cuộc cũng đã đợi đến ngày hôm nay, tôi đã tự tay đâm chết tên Trần Hoàng Thiên, ông nội, ông có nhìn thấy không, một quyền đánh cho tên Trần Hoàng Thiên này rơi xuống vách núi, ông nội có nhìn thấy không?”

Anh ta tựa như một kẻ điên, ngửa đầu lên trời hét to một trận.

Mặc dù anh ta không khẳng định được Trần Hoàng Thiên có chết hay không, nhưng anh ta biết rằng một quyền này anh ta đã sử dụng ra lực đạo rất lớn, hơn nữa Trần Hoàng Thiên lại không có dư lực đánh lại vào tay, trực tiếp bị đánh đến hộc máu, thậm chí anh ta cũng nghe thấy âm thanh xương sườn bị đánh nát.

Cho nên Trần Hoàng Thiên cho dù không chết cũng còn lại không đến nửa cái mạng, mà rơi xuống từ khoảng cách cao như vậy, gần như đều có thể đập chết rồi.

Bởi vậy, vào thời khắc này, nội tâm của anh ta vô cùng kích động, vô cùng sục sôi, vô cùng vui sướng, vô cùng hưng phấn.

Anh ta cảm thấy từ nhỏ đến lớn, tâm tình đều chưa bao giờ vui mừng đến như vậy.

Cái loại cảm giác chính tay đâm kẻ thù này đối với cậu ta mà nói thoải mái hơn ngàn lần so với bất cứ thứ gì! “Súc sinh, anh chính là tên súc sinh!” Dương Ninh Vân khóc không thành tiếng, hai tay vung vẩy, đánh vào Hàn Tử Minh, vừa đánh vừa chửi: “Thả tôi ra, tên súc sinh nhà anh, anh thả tôi ra, anh nhất định sẽ chết không yên ổn, nhất định…

Giờ khắc này, nội tâm cô đau đớn đến cực điểm!

Đồng thời cũng tự hận bản thân đến chết, nếu như trước đó không phải do cô ngăn cản Trần Hoàng Thiên, Hàn Tử Minh sớm bị Trần Hoàng Thiên đánh chết cũng sẽ không dẫn đến một loạt sự tình, cô của cô sư thái Mạc Ngôn, hai vị chưởng môn cũng sẽ không vì thế mà trúng độc, Trần Hoàng Thiên càng sẽ không bị Hàn Tử Minh đánh rơi xuống vách núi.

Một quyền kia nặng thế nào cô rất rõ ràng, đánh sập hết vào lồng ngực của Trần Hoàng Thiên, hơn nữa lại rơi từ độ cao như vậy xuống, còn dưới đả kích của quyền mạnh mà tăng thêm tốc độ rơi xuống dưới, một khi đập vào bên trên một tảng đá, bên kia liền thịt nát xương tan

Cho nên cô cảm thấy chính mình đã hại Trần Hoàng Thiên thảm rồi.

Cảm giác tự trách trong lòng mãnh liệt thế nào, chỉ có bản thân cô rõ nhất. “Thả cô ra cô không sợ ngã chết sao?” Hàn Tử Minh cười hỏi.

Dương Ninh Vân phẫn nộ gào thét: “Anh để tôi ngã chết! Cầu xin anh để tôi ngã chết!” “Ha ha!” Hàn Tử Minh cười nói: “Cô muốn chết chung một chỗ với anh ta, cùng anh ta lên đường, tôi lại không để cho hai người cùng chết, không để hai người cùng lên đường, tôi phải khiến cho cô trở thành nô lệ của tôi, trở thành người phụ nữ của tôi!” “Hu hu hu…”

Dương Ninh Vân tuyệt vọng khóc lớn: “Tôi đã thành ra như vậy rồi, tại sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Không sợ tôi buồn nôn chết anh sao?” “Không sao.” Hàn Tử Minh nói: “Tôi sẽ mời bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho cô, để da của cô trở nên sáng bóng, khôi phục sự nhẵn bóng sáng long lanh như ban đầu, nếu như vậy, cô vẫn là một mỹ nhân, vẫn là người phụ nữ mà Hàn Tử Minh tôi yêu thích nhất. “Thế nhưng tôi nhìn thấy anh là buồn nôn, chỉ muốn chết đi!” Dương Ninh Vân nói. Hàn Tử Minh cười ha ha: “Đó là vì cô vẫn chưa đủ hiểu rõ về tôi, Trần Hoàng Thiên so với tôi, đến cọng tóc của tôi cũng không bằng, tôi sẽ khiến cô thích tôi, sẽ khiến cô yêu tôi, sẽ khiến cô chủ động vì tôi mà hiến thân.

Dương Ninh Vân phát điên lên nói: “Không đâu! Tôi vĩnh viễn sẽ không như vậy! Tôi hận anh! Tôi hận không thể chém anh ngàn đao vạn quả!” “Ha ha!”

Hàn Tử Minh cũng không tức giận, nói: “Bây giờ cô hận tôi mãnh liệt như thế nào, về sau cô liền yêu tôi mãnh liệt như thế, không có người phụ nữ nào mà anh hùng không chinh phục được, mà tôi đây thì lại hoàn toàn xứng đáng là anh hùng!”

Nói xong, anh ta ôm Dương Ninh Vân, lao xuống phía dưới núi.

Anh ta muốn xem xem Trần Hoàng Thiên rốt cuộc đã chết hay chưa, nếu như chưa chết thì lại đánh tiếp, chính tay tiến lên đường.

Rất nhanh, anh ta liền ôm Dương Ninh Vân xuống đến chân núi.

Chỉ thấy dưới chân núi cây cối rậm rạp, cỏ hoang mọc thành bụi, có lợn rừng chạy loạn lên, có đàn sói gầm gào, có hổ báo thành từng đàn.

Bọn họ vừa xuống, liền có hổ báo sài lang từ bốn phương tám hướng nhào tới, ít nhất cũng phải tới hai mươi ba mươi con.

Thấy thế, trái tim Dương Ninh Vân đột nhiên nảy lên, cũng không kêu la nữa.

Nhiều dã thú như vậy, có khi nào… Cô quả thực không dám nghĩ tiếp nữa!

Chỉ có nước mắt đang nói rằng cô đang lo lắng cho Trần Hoàng Thiên. “Đi!”

Hàn Tử Minh hét to lên một tiếng, dọa cho đám sài lang hổ báo nhanh chóng chạy mất.

Mà sau đó, Hàn Tử Minh tụ khí thành kiếm, chém vào những cây cỏ cao đến đầu người, muốn xem xem có thể tìm thấy thi thể Trần Hoàng Thiên hay không.

Kết quả tìm một lúc lâu, lần tìm hết xung quanh phạm vi một cây số cũng không tìm được được thi thể của Trần Hoàng Thiên. “Anh ta bị mình đánh không chết cũng tàn phế, bay thì nhất định không bay lên được rồi, theo lý mà nói thì không chạy được bao xa, vậy mà lại không tìm được, không phải là bị hổ báo ăn rồi chứ?”

Hàn Tử Minh tự mình lẩm bẩm. “Nhiều sài lang hổ báo như vậy, chỉ một lúc là có thể gặm hết hài cốt của Trần Hoàng Thiên, nếu như đã không tìm thấy, vậy thì chắc chắn là bị ăn sạch rồi”

Ngữ khí của cậu ta tràn ngập sự kiên định. “Trần Hoàng Thiên…

Dương Ninh Vân tan nát cõi lòng mà khóc lên. “Khóc đi, khóc đến nước mắt cạn khô, sau đó liền quên anh ta, sau này tôi sẽ cưng chiều em”

Dương Ninh Vân đột nhiên không khóc nữa, nhìn Hàn Tử Minh, trong mắt tràn ngập oán hận nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cho rằng như vậy liền ngăn cản được quyết tâm cùng Trần Hoàng Thiên lên đường của tôi sao?” “Không ngăn cản được, anh không ngăn cản được, tôi chính là dù cắn lưỡi tự sát cũng phải cùng Trần Hoàng Thiên lên đường, không làm nô lệ của anh!”

Lời nói vừa dứt, miệng cô đột nhiên ngậm lại, rất nhanh máu tươi liền chảy ra từ hai bên miệng. “Đừng mà!”

Hàn Tử Minh sợ xanh mặt, một tay nắm lấy miệng của cô, giận dữ nói với cô: “Cô tưởng muốn chết dễ dàng thế à, cô nhớ kĩ cho tôi, nếu như cô không nghe lời tôi, một lòng muốn chết, vậy được thôi, bây giờ tôi liền đến thủ đô, giết sạch trên dưới nhà họ Trần, lấy con trai của Trần Hoàng Thiên làm cầu để đá, chém chết bố cô, để toàn bộ bọn họ cùng cô và Trần Hoàng Thiên lên đường!”

Nói xong, anh ta thả tay ra, quát: “Tự sát đi, cô tự sát đi!” “Hu hu hu…”

Dương Ninh Vân tuyệt vọng ngồi xuống đất khóc lên, bởi vị đầu lưỡi bị chính cô cắn có chút nghiêm trọng, miệng toàn là máu, mồm miệng hàm hồ nói: “Anh chính là một tên ác ma, ác ma tàn nhẫn nhất trên đời này.” “Đúng vậy!”

Hàn Tử Minh cười gắn nói: “Tôi chính là ác ma, bị cô và Trần Hoàng Thiên bức thành ác ma, nếu như cô sớm đi theo tôi thì làm sao đến mức ép tôi đối xử với cô mất đi nhân tính như vậy?” “Tôi cảnh cáo cô, bắt đầu từ bây giờ, nếu như cô dám không nghe lời tôi, tôi tuyệt đối có thể giết sạch nhà họ Trần, chém chết bố cô!”

Ngữ khí của anh ta vô cùng kiên định.

Dương Ninh Vân cũng biết Hàn Tử Minh không nói đùa với cô, liền khóc lóc nói: “Vậy nếu như tôi nghe lời anh, có phải anh sẽ bỏ qua cho bọn họ không?”

Hàn Tử Minh gật gật đầu: “Trần Hoàng Thiên chết rồi, oán khí của tôi cũng tiêu tán rồi, người nhà họ Trần trong mắt tôi đều là sâu kiến, giết hay không giết đối với tôi mà nói một chút cũng không quan trọng, nhưng nếu như em bức tôi phải tức giận, vậy thì tôi sẽ giết sạch bọn họ!”

Anh ta muốn dùng điều này để áp chế Dương Ninh Vân.

Nếu không thì anh ta sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Trần, ít nhất là con trai của Trần Hoàng Thiên anh ta quả quyết sẽ không bỏ qua.

Nhưng để có thứ có thể chế áp chế được Dương Ninh

Vân cũng không đi tạo sát nghiệt kia nữa.

Dương Ninh Vân đột nhiên cười thảm.

Dù sao chính mình cũng là người sắp chết rồi, trước khi chết có thể cứu được một đám người cũng có thể cứu rỗi một chút những tội nghiệt cô đã phạm phải.

Thế là thuận theo nói: “Được, tôi nghe theo anh, chỉ cần anh tha cho bọn họ, cái gì tôi cũng nghe theo anh.” “Ha ha!”

Hàn Tử Minh thoải mái cười to.

Sau đó mang theo Dương Ninh Vân rời đi.