Chàng Rể Đào Hoa

Chương 530




Sau khi nghe những lời của Lý Nam Cương, Lý Tùng Châu rơi vào trầm tư.

Phải nói rằng thực lực của ba phái Nga Mi, Võ Đang,

Long Hổ Tông đều bị suy giảm rất nhiều, chính là thời điểm tốt nhất cho sự trỗi dậy của phái Thiên Sơn, nếu không nắm bắt cơ hội, nếu độc của chưởng môn Trương và Mạc Ngôn sư thái được giải, hoặc Trương chân nhân lắp được cánh tay phù hợp, danh hiệu số một của phái Thiên Sơn sẽ bị đè xuống. Tới thời điểm đó, muốn phát triển lớn mạnh hơn cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.

Mà để phát triển môn phái không gì khác ngoài việc thu hút thêm nhiều cao thủ gia nhập môn phái này, chỉ khi môn phái có thêm nhiều cao thủ thì sức mạnh toàn diện của môn phái này mới tăng lên được. Nhưng muốn thu hút cao thủ gia nhập môn phái thì không chỉ thực lực của chính môn phái phải mạnh mà tài nguyên tu luyện cũng phải dồi dào.

Mà tài nguyên tu luyện đều dựa vào tiền, không có tiền sẽ không có tài nguyên tu luyện, không có tài nguyên tu luyện thì không thể thu hút cao thủ tham gia.

Vì vậy, để phát triển một môn phái, tiền là điều đầu tiên cần phải có, không có tiền, mọi thứ đều là lời nói suông.

Tài nguyên tu luyện tiêu tốn rất nhiều tiền, mua một lô dược liệu có tuổi đời hơn mười năm cũng phải tốn rất nhiều tiền, huống chi là dược liệu hơn trăm tuổi, hơn nghìn năm tuổi.

Vì vậy, đằng sau mỗi môn phái đều phải có một liên minh hỗ trợ, và nhà họ Lý là liên minh đứng sau Phái Thiên Sơn.

Tuy nhiên, than mấy năm nay quả thực không kiếm ra tiền, nhưng việc tiêu xài quỹ của phái Thiên Sơn ngày càng tăng, nếu có thể lấy được Tập đoàn Cửu Đỉnh và Hội sở hoàng gia Entertainment của Trần Hoàng Thiên, vậy thì có thể bỏ ra rất nhiều tiền để mua tài nguyên, từ đó có thể sử dụng tài nguyên để thu hút thêm nhiều cao thủ tham gia phái Thiên Sơn.

Nghĩ về điều này, Lý Tùng Châu nói: “Có thể thử cách của con, nhưng con phải đảm bảo rằng gia đình chúng ta sẽ không bị tra ra, con đã giết Trần Long Vũ, chúng ta đã kết thù với gia tộc Rothschild này rồi, có thể giết chết Trần Hoàng Thiên là tốt nhất, nếu như không giết được, cũng không thể để anh ta biết rồi kết thêm một mối thù nữa.

Lý Nam Cương vỗ mạnh lên lồng ngực: “Ông nội cứ yên tâm đi, lần này con sẽ cẩn thận, làm chuyện này thật gọn gàng sạch sẽ, chắc chắn sẽ không để lộ ra.

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi.

Sau cuộc điện thoại, anh ta cười nói: “Con đã cho người đi thu mua đồ đệ của Long Hổ Tông và Võ Đang dưới chân núi Nga Mi rồi, mỗi môn phái đều mua hai người, trả một phần tiền trước, đợi khi làm xong chuyện này rồi trả nốt nửa còn lại, thì sẽ giết bọn họ diệt khẩu, ai mà biết được người đứng đằng sau giở trò.” “Ha ha ha!”

Nghe những gì Lý Nam Cương nói, Lý Tùng Châu cùng một số trưởng lão của phái Thiên Sơn đều sung sướng bật cười. “Đại trưởng lão, cháu của ông thật thông minh, nhà họ Lý đã có nó bày mưu tính kế, cho nên ông không phải lo lằng sau này làm ăn không phát đạt rồi.” “Nhị trưởng lão nói đúng, nhà họ Lý có người như vậy, nhất định sẽ thịnh vượng phát đạt, phái Thiên Sơn có nhà họ Lý cung cấp tiền bạc, nhất định càng ngày càng phát triển đi lên!” “Ha ha!”

Mọi người phá lên cười sảng khoái.

Lý Nam Cương lại được khen ngợi tới sung sướng, suýt chút thì chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa. “Ông nội, các vị trưởng lão, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chờ Trần Viễn Khải đến chưa?” Lý Nam Cương hỏi.

Lý Tùng Châu gật đầu: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ ông ta rơi vào bẫy, chúng ta liền một lưới bắt gọn bọn họ!”

Lý Nam Cương cười đắc ý: “Lúc đó giữ lại cái mạng của Trần Viễn Khải, còn vòi được một chút đô la từ bên gia tộc Rothschild, chắc hẳn rất có giá trị, nghìn tỷ đô la là chuyện bình thường, không cần phải lo lắng về tiền để mua tài nguyên rồi. ” “Ha ha!”

Mọi người lại bật cười to. Thời gian trôi qua từng phút.

Khoảng tám giờ tối.

Âm một tiếng vang lớn, cửa nhà họ Lý bị đập vỡ, Trần Viễn Khải dẫn đầu một nhóm người vào nhà họ Lý. “Tới rồi tới rồi! Trần Viễn Khải tới rồi!”

Lý Nam Cương liền hét lên khi thấy Trần Viễn Khải thông qua camera giám sát.

Ngay sau đó, Lý Tùng Châu dẫn theo mấy trưởng lão của phái Thiên Sơn chạy ra khỏi đại sảnh, đi ra bên ngoài.

Một lúc sau, Trần Viễn Khải dẫn một nhóm người nước ngoài xuất hiện trước mặt bọn họ. “Người tới có phải là Trần Viễn Khải không?” Lý Tùng Châu trầm giọng hỏi.

Trần Viễn Khải dừng lại bước chân. “Đúng vậy, tôi chính là Trần Viễn Khải.

Vừa nói, ông ta vừa liếc mắt sang chỗ khác, chỉ tay về phía Lý Nam Cương rồi giận dữ nói: “Cái đồ chó chết này nhà ông, con trai tôi không có ân oán gì với nó, nó lại sát hại con trai tôi một cách dã man chỉ vì tiền, tôi đến Lam Hoa lần này chỉ vì để trả thù con trai của tôi, chỉ cần ông giao nó cho tôi, tôi sẽ không so đo với nhà họ Lý các ông, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Lý Tùng Châu cười một cái quy dị: “Ông muốn xử lý cháu trai tôi như thế nào?” “Chặt đứt đầu chó của nó, chôn theo con trai của tôi!”

Trần Viễn Khải gắn từng chữ.

Lý Tùng Châu mỉm cười: “Nếu tôi không giao cháu trai của mình cho ông thì sao?” “Vậy thì đừng trách tôi giết cả nhà họ Lý của ông!” “Ha ha ha!”

Lý Tùng Châu và những người khác không thể nhịn được cười.

Lý Nam Cương lập tức nhảy ra, khiêu khích nói: “Tôi giết chết con trai ông thì đã làm sao? Nếu như ông có giỏi, thì ông liền tới giết tôi đi, không có năng lực gì liền tới nhà họ Lý diễu võ dương oai, cho rằng nhà họ Lý chúng tôi sợ ông hay sao, có gan thì cho người lên hết đi!”

Trần Viễn Khải bị hắn khiêu khích đến mức lập tức phát điên, liền hét lớn lên: “Giết cho tôi!” “Vâng!”

Hơn chục người nước ngoài lập tức xông lên.

Ngay khi họ chạy đến cách Lý Nam Cương chưa đầy ba mét.

Đột nhiên!

Ầm một tiếng.

Một trận pháp được mở ra.

Trong phút chốc, ngọn lửa bùng lên, con rắn lửa kinh hoàng lao lên cao hơn mười mét, mười mấy người ngoại quốc lập tức bị ngọn lửa hừng hực bao vây. “Ha ha ha!”

Nhìn thấy tất cả những người nước ngoài đều đã trúng kế, nhà họ Lý tràn ngập trong tiếng cười. “Này này này…

Trần Viễn Khải sửng sốt, lùi lại từng bước, hét lên: “Lawrence, Deere, các người mau lao ra khỏi biển lửa!” “”Ha ha!”

Lại có một tràng cười nữa. “Trần Viễn Khải, đừng la hét nữa, ông có gào rách cổ thì họ cũng không thoát ra được đâu. Lý Nam Cương đi vòng qua biển lửa đến chỗ Trần Viễn Khải, đắc ý nói: “Ông nội tôi đã bày Ly Hỏa Trận trước khi các ông tới đây. Những người nước ngoài này sao mà hiểu được cửa sống ở đâu, sao biết cách phá trận thế nào được? ” “Cho nên, bọn họ nhất định phải chết!”

Lời vừa dứt.

Binh bich!

Trần Viễn Khải đột nhiên ngồi sụp xuống đất, giống như cha chết mẹ chết.

Lúc này mới biết mình đã bất cẩn quá rồi!

Hối hận vì đã không nghe lời khuyên can của Trần Hoàng Thiên.

Nhưng hối hận thì đã quá muộn! “Con mẹ nó!”

Lý Nam Cương tiến lên, điên cuồng đạp Trần Viễn Khải vài phát, dù sao Trần Viễn Khải cũng là người thường, bị đạp tới mức cong như con tôm, khóe miệng tràn ra tia máu. “Gọi cho gia tộc Rothschild, bảo bọn họ gọi gửi cho ông 1000 tỷ đô la để đổi lấy mạng chó của ông, nếu không tôi sẽ chém chết ông!” Lý Nam Cương đe dọa.

Trần Viễn Khải gầm gừ hét lên: “Giết tao đi, mày giết tạo đi, đừng có lấy tao ra để đe dọa gia tộc của tao!” “Con mẹ mày!”

Lý Nam Cương đạp mạnh một phát, đá cho Trần Viễn

Khải ngất đi.

Sau đó, anh ta gọi vào một số điện thoại.

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Nhà họ Trần. “Hu hu hu…”

Trần Khả Di, người chuẩn bị ra sân bay để trở về gia tộc Rothschild, đột nhiên bật khóc thảm thiết. “Làm sao vậy?” Trần Hoàng Thiên không khỏi dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ là cô không nỡ rời khỏi nhà chính nhà họ Trần à?”.

Bình bịch!

Cô ấy quỳ xuống trước mặt Trần Hoàng Thiên. “Anh Trần Hoàng Thiên, anh cứu bố em với, ông ấy bị trúng kế rồi!”