Chàng Rể Đào Hoa

Chương 519




Trần Long Vũ ngây ra.

Cả người anh ta ngây ngốc như một bức tượng. Vốn dĩ anh ta muốn phá tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment, sau đó dùng giá thấp mua lại sản nghiệp của hai tập đoàn lớn này.

Kết quả không ngờ rằng, bị Trần Hoàng Thiên chơi một vố, trực tiếp tạo nên tổn thất hàng triệu tỷ cho gia tộc

Rothschild.

Nếu không bù đắp thiệt hại cho chuyện lần này, nó sẽ không phải chỉ là chuyện tổn thất mấy triệu tỷ, mà còn dẫn đến việc bố anh ta bị trưởng tộc thu hồi vị trí người thừa kế.

Điều này đối với anh ta và bố anh ta, là một tổn thất cực kỳ lớn. “Anh, sao vậy anh?” Trần Tĩnh Dĩ vội vàng hỏi.

Trần Long Vũ vô lực nói: “Trận đấu giữa anh và Trần Hoàng Thiên lại thất bại rồi, bị Trần Hoàng Thiên chơi một vố, trực tiếp khiến cả gia tộc phải gánh khoản nợ hàng nghìn tỷ, ba vô cùng tức giận, kêu anh lập tức đến tìm Trần Hoàng Thiên giải quyết chuyện này” “Chuyện này nếu không phải quyết được, tư cách người thừa kế của ba cũng có thể sẽ không còn. “Sao cơ!”

Trần Khả Di nghe xong thì sợ hãi, nhảy dựng lên. “Vậy phải làm sao đây anh, Trần Hoàng Thiên sẽ hòa giải với chúng ta chứ?”

Dương Chí Văn nói: “Với sự hiểu biết của tôi về Trần Hoàng Thiên, anh ta nhất định không chịu hòa giải, nếu cậu chủ muốn đi hòa giải với anh ta, phải dùng thủ đoạn mới được. “Thủ đoạn gì?” Trần Long Vũ hỏi.

Dương Chí Văn làm một động tác cứa cổ, nói: “Trực tiếp giết anh ta, anh ta vừa chết, người của nhà họ Trần cũng toàn một đám bù nhìn, lúc đó chúng ta muốn họ làm thế nào thì họ sẽ phải làm như thế. Không những có thể khôi phục được tổn thất, còn có thể kiếm được một nón. Trưởng tộc mà vui, vị trí người thừa kế của ba cậu cũng được ổn thỏa.

Trần Long Vũ gật đầu, như có chút suy tư: “Xem ra chỉ đành làm như vậy.

Vậy là, anh ta đứng dậy: “Anier, cậu dẫn theo tất cả người, cùng tôi đến nhà họ Trần “Vâng, thưa cậu chủ.”

Lúc đó, tại nhà họ Trần.

Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đang đi dạo trong vườn. “Em thật sự muốn quay về núi Nga Mi sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Dương Ninh Vân gật đầu: “Chị Thanh Tâm gọi điện cho em, Võ Đang và Long Hổ Tông, mỗi ngày đều cho người đến núi Nga Mi gây náo loạn. Thầy em trúng độc bị hôn mê, cái gì cũng đến lượt bà ấy phải gánh, bà ấy sắp không chịu nổi nữa rồi. “Tất cả chuyện này đều là vì em, em nhất định phải quay lại đối mặt với người của Võ Đang và Long Hổ Tông, không thể khiến chị Thanh Tâm phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này được.

Trần Hoàng Thiên lập tức cầm lấy hai tay Dương Ninh Vân: “Như vậy anh càng không thể để em trở về, bọn họ sẽ chĩa đầu mũi giáo về phía em. Anh sợ họ sẽ đánh em. Em cứ ở lại đây trước đi, chờ Tôn thần y nghiên cứu ra thuốc giải, giải được được cho sư thái và giáo chủ Trương, đến lúc đó em muốn về, anh sẽ đưa em về, được không?”

Dương Ninh Vân cười lắc lắc đầu: “Mọi chuyện đều là do em, em không thể chạy trốn, nhất định phải đối diện.” “Vậy anh và em cùng đi đối mặt, dù sao cũng là vì cứu gia đình anh, mới khiến cho thầy em gọi chưởng môn hai phái đó đến, anh không thể để em một mình gánh hậu quả, như vậy quá không công bằng.” Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nói.

Dương Ninh Vân cười nói: “Em là vì cứu ba em, không phải là cứu cả nhà anh, anh không cần gánh vác hậu quả, em tự mình gánh lấy là được rồi. Anh chỉ cần cần chăm sóc tốt cho ba em, cho gia đình này là được rồi”

Nói rồi, cô thoát khỏi tầm tay của Trần Hoàng Thiên. “Không”

Trần Hoàng Thiên ôm Dương Ninh Vân vào lòng: “Anh nhất định phải cùng em đối mặt, em không cho anh đi anh cũng đi, em không thể cản được anh, hơn nữa anh cũng sợ em bị bắt nạt, anh sẽ bảo vệ em, không để em bị chịu ủy khuất. Dương Ninh Vân không giãy giụa nữa, hốc mắt có hơi đỏ lên.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên đột nhiên hỏi: “Ninh Vân, cơ thể em sao lại lạnh lẽo như thế, có phải bị bệnh không?” Dương Ninh Vân nghe vậy, lập tức thoát khỏi vòng tay của Trần Hoàng Thiên, hoảng hốt nói: “Không… em không bị bệnh.” “Không thể nào.”

Trần Hoàng Thiên khẳng định: “Cơ thể em lạnh lẽo như vậy, nhất định là bị bệnh, để anh xem xem”

Nói rồi, anh nắm lấy tay Dương Ninh Vân.

Dương Ninh Vân lập tức hất bỏ tay Trần Hoàng Thiên, nói: “Em thật sự không bị bệnh, em đến tháng, nên cơ thể mới hơi lạnh, đợi vài ngày nữa sẽ đỡ hơn”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy, mới dẹp bỏ ý nghĩ Dương Ninh Vân bị bệnh.

Cũng chính vào lúc này, một tiếng động lớn vang lên.

Tiếp theo đó, có một tiếng kinh hoàng vang lên. “Không gay rồi, Trần Long Vũ dẫn theo người đến đập phá nhà họ Trần chúng ta.

Sắc mặt Trần Hoàng Thiên lạnh lẽo, dẫn theo Dương Ninh Vân, trở lại phòng khách nhà họ Trần.

Rất nhanh, Trần Long Vũ đã dẫn theo đoàn người đi vào phòng khách. “Trần Hoàng Thiên, con mẹ nó anh dám chơi tôi, anh muốn chết à?” Trần Long Vũ tức giận nói.

Trần Hoàng Thiên bình tĩnh nói: “Là anh chơi tôi trước, được chứ” Tôi điều động tiền vào tài khoản trả nợ, là anh không cho tiền chuyển vào hai tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment của tôi, vậy thì tôi chỉ đành dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, để anh cũng phải trả giá.

“Anh…Trần Long Vũ sắc mặt tối sầm.

Nhưng anh ta vẫn cố nhịn cơn giận, nói: “Tôi đã dỡ bỏ lệnh cấm đối với anh, anh lập tức điều động tiền vào trả nợ đi.”

Trần Hoàng Thiên cười lạnh nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải nghe anh?”

Trần Long Vũ tức giận, nói: “Dựa vào tính mạng của anh và cả nhà anh đều nằm trong tay tôi, tôi muốn anh làm sao thì anh phải làm vậy. Nếu anh dám không nghe lời tôi, tôi sẽ khiến nhà anh tán gia bại sản anh tin không?”

Choang!

Trần Hoàng Thiên đập chén trà trong tay xuống đất, mặt sắc lạnh nói: “Trần Long Vũ, đừng có không biết xấu hổ, nể tình chuyện ông nội anh bị ông nội tôi đẩy xuống biển, tôi không đến tính sổ với anh chuyện tập đoàn Cửu Đỉnh và Hoàng gia Entertainment, anh đừng có mà ở nhà tôi làm xằng làm bậy, không thì đừng trách tôi không khách khí!”

Anh sớm đã biết rằng Trần Long Vũ sẽ đến tìm anh, vì vậy trước tiên điều động Tả Sử quay về. Bây giờ tình hình biên giới đã tạm ổn định, điều Tả Sử về cũng không ảnh hưởng đến an nguy biên giới.

Hơn nữa, anh còn mời cả Tây Bắc Vương và Đông Bắc Vương đến nhà họ Trần làm khách.

Tả Sử là Thần Cảnh tầng 6, Tây Bắc Vương là Thần Cảnh tầng 7, Đông Bắc Vương là Thần Cảnh tầng 6, có những cao thủ này ở đây, còn sợ mấy thủ hạ bên cạnh Trần Long Vũ sao? “Anh dám nói như vậy với tôi” Trần Long Vũ không dám tín.

Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Cút đi cho tôi, nếu không đừng trách tôi không cho anh mặt mũi” “Mẹ nó.”

Trần Long Vũ nắm chặt tay thành đấm: “Đây là anh ép tôi, đừng trách tôi không khách khí!” “Lên cho tôi, giết chết Trần Hoàng Thiên” “Rõ, cậu chủ!”

Anier và những người khác bên cạnh Trần Long Vũ lập tức ông về phía Trần Hoàng Thiên. “Đúng là không biết xấu hổ”

Trần Hoàng Thiên tức giận, hét: “Tây Bắc Vương, Đông Bắc Vương, Tả Sử, dọn dẹp đống rác rưởi kia đi giúp tôi!”

Lời vừa dứt.

Tây Bắc Vương, Đông Bắc Vương, Tả Sử lập tức từ phía sau Trần Hoàng Thiên xông lên, lần lượt đánh về phía người của Trần Long Vũ.

Ầm Ầm Ầm!

Trong chớp mắt, thuộc hạ của Trần Cảnh Thiên đã bị đánh bay khỏi phòng khách nhà họ Trần. “Chuyện này.”

Trần Long Vũ kinh ngạc.

Dương Chí Văn hét lớn: “Cậu chủ, mau chạy, bọn chúng có mai phục, còn không đi thì sẽ không đi nổi nữa đâu” Nói rồi, Dương Chí Văn dẫn đầu đám người chạy ra ngoài.

Trần Hoàng Thiên nói: “Zaki, bắt Dương Chí Văn cho tôi, hôm nay tôi phải dạy dỗ tên súc sinh này một trận. “Rõ, thưa ông chủ”