Chàng Rể Đào Hoa

Chương 505




“Ha ha ha!”

Nhìn thấy nắm đấm của Trần Hoàng Thiên dần dần biến thành màu đen, nhanh chóng lan ra khắp cánh tay, những người trong Nhóm Tử Thần đều vui mừng.

Lần này bọn họ tấn công Phật Gia Đường, vốn dĩ phần thắng nắm chắc trong tay, một đường càn quét tiến lên, làm cho Phật Gia Đường thương vong nặng nề, đánh cho

Phật Gia Đường phải từng bước rút lui, khó mà chống đỡ được. Nhưng kể từ sau khi Tiểu Phật Gia Trần Hoàng Thiên đến… cục diện liền thay đổi.

Làm cho liên minh tổ chức ngoại cảnh vốn không ai địch nổi, bị đánh cho tan tác, từng bước rút lui, thương vong rất nhiều.

Giờ thì tốt rồi.

Tiểu Phật Gia đã bị trúng độc, sức mạnh nhất định bị tổn thương nghiêm trọng, cái chết chỉ là việc sớm muộn thôi.

Đến lúc đó có Hàn Tử Minh và Phạm Hầu Khải giúp đỡ, quét sạch Phật Gia Đường, không phải là chuyện dễ dàng sao? “Tiểu Phật Gia

Những người cấp cao của Phật Gia Đường đều sợ hãi. “Các anh em, cùng tôi giết hết bọn chúng, cứu Tiểu

Phật Gia ra!

Tả Sử đôi mắt đỏ hoe hét lên. “Giết!”

Những người ở Phật Gia Đường nổi điên lên lao về phía Nhóm Tử Thần. “Chuẩn bị chiến đấu!”

Công tước Wilson vội vàng hét lớn.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên quay người lại, lớn tiếng hét: “Tất cả dừng lại cho tôi, đây là mệnh lệnh, không được qua đây!”

Âm thanh vừa dứt.

Toàn bộ người của Phật Gia Đường lập tức dừng lại. “Tiểu Phật Gia, để chúng tôi liều mạng với bọn họ đi!” Tả Sử ngấn lệ hét lớn.

Trần Hoàng Thiên bực mình nói: “Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, liều mạng cái gì, tất cả không được qua đây!”

Người của Phật Gia Đường, mắt ai cũng đỏ hoe, muốn xông lên nhưng lại không dám kháng lệnh của Trần Hoàng Thiên. “Hừ.

Phạm Hầu Khải nói: “Phật Gia Đường các người, sát hại Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão của môn phải tôi ở Mỹ, món nợ này tôi vẫn nhớ, đợi Trần Hoàng Thiên chết rồi, tôi sẽ từ từ tỉnh món nợ máu này với Phật Gia Đường các người, báo thù cho Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão môn phái của tôi!”

Nói đến đây, ông ta nhìn Hàn Tử Minh: “Cậu không phải muốn báo thù cho ông nội cậu sao, hắn ta đã bị trúng độc, sức mạnh tổn hại nghiêm trọng, nhanh chóng giết chết hắn, tôi đi đối phó với người của Phật Gia Đường, báo thù cho Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão” “Vâng”

Nhìn thấy toàn bộ cánh tay của Trần Hoàng Thiên biến thành màu đỏ và đã lan đến cổ thành màu đen, Hàn Tử Minh biết độc tính đã lan đến tim của Trần Hoàng Thiên, nên hắn ta không thể phát huy hết sức mạnh được.

Vừa rồi nhìn một chưởng của Trần Hoàng Thiên đánh với Phạm Hầu Khải. Anh ta không khó để nhìn ra, sức mạnh của Trần Hoàng Thiên là Thần Cảnh tầng chín, cao hơn ta một tầng.

Bây giờ Trần Hoàng Thiên đã bị độc tính lan vào tim, Hàn Tử Minh anh ta đã trải nghiệm qua loại độc đáng sợ này, cho nên có thể phán đoán, sức mạnh của Trần Hoàng Thiên bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể phát huy được sức mạnh của tầng thứ ba thứ tư.

Hàn Tử Minh mặc dù bị thương, nhưng bị thương và trúng độc là hai chuyện khác nhau, ảnh hưởng không quá lớn, anh ta ít nhất có thể phát huy được sức mạnh Thần Cảnh tầng thứ sáu thứ bảy,

Vì vậy anh ta chẳng có gì phải sợ Trần Hoàng Thiên cả. Lúc này trong mắt anh ta, Trần Hoàng Thiên chỉ như con cá đang nằm trên thớt, để cậu thỏa sức sâu xé.

Sau đó, anh ta từng bức từng bước tiến về phía Trần Hoàng Thiên, đắc ý nói: “Trần Hoàng Thiên ơi là Trần Hoàng Thiên, có phải không ngờ rằng cũng có ngày hôm nay, mày sẽ chết trong tay tao?”

Trần Hoàng Thiên nói: “Quả thật là không ngờ đến. “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh cười điên dại nói: “Nói thật lòng, tao cũng không ngờ tao có ngày này, có thể giết mày báo thù cho ông nội, cảm giác như nằm mơ vậy.

Trần Hoàng Thiên cười: “Tao bây giờ đã trúng độc, còn rơi vào trong tay mày, tao biết ngày hôm nay tao nhất định phải chết, cho nên xin mày hãy trả con trai lại cho tao. Thằng bé đối với mày mà nói đã mất đi giá trị lợi dụng, còn tao chỉ muốn được chết cùng con trai mình, chẳng nhẽ mày không thể thỏa mãn nguyện vọng bé nhỏ này của tạo sao?”

Hàn Tử Minh nghe xong liền cười: “Được, nhất định phải thỏa mãn. Chút nguyện vọng này tao làm sao có thể không thỏa mãn mày được.

Anh ta vui mừng khôn xiết, tiện tay liền ném Cẩm Niên ra.

Thấy vậy, Trần Hoàng Thiên vui mừng, lập tức ôm lấy tiểu Cẩm Niên. “Ha ha!”

Anh vui vẻ cười.

Đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, đấm ra một đòn dữ dội, thẳng trực tiếp vào ngực của Hàn Tử Minh. “Hừ.

Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên dùng tay bị trúng độc tấn công mình, Hàn Tử Minh nói: “Dùng tay bị trúng độc, chẳng có chút sức mạnh nào, đừng nói giết chết tạo, đến một người học võ ở cảnh giới chuyển hóa đứng trước mặt mày, với cánh tay này của mày cũng đánh không chết được.” “Vì vậy mày không cần phải cố đấu tranh trước lúc chết đầu, vô dụng thôi. Tạo để cho mày đánh, mày cũng không đánh làm tạo thương được” Hàn Tử Mình hiểu rất rõ về độc này, cho nên một chút cũng không sợ, đối mặt với cú đấm của Trần Hoàng Thiên. Anh ta không né không tránh, cũng không ra tay, dự định đợi củ đầm của Trần Hoàng Thiên đánh lên ngực cậu ra rồi mới dùng tay tát chết Trần Hoàng Thiên. “Thật sao?”

Trần Hoàng Thiên nhếch mép cười: “Vậy mày thử xem xem, uy lực một quyền này của tao!”

Âm thanh vừa dứt,

Bup!

Một quyền của Trần Hoàng Thiên đấm vào ngực Hàn Tử Mình.

Phut

Hàn Tử Minh mở to hai mắt, phun ra một ngụm máu. Cả người như con diều bị đứt dây bay đi, ngã vào chiếc lều. Chiếc lều bị đổ rạp, anh ta bị ngã trên mặt đất người cong như con tôm, liên tục nôn ra máu. “Đây…

Người của Nhóm Tử Thần đều ngẩn ra.

Người của Phật Gia Đường cũng sững sờ! Trần Hoàng Thiên không phải trúng độc rồi sao, sao mà vẫn lợi hại như vậy?

Trong lúc mọi người đang ngơ ngác. Trần Hoàng Thiên nhảy lên, ném tiểu Cẩm Niên về phía Tả Sử. “Đỡ lấy!”

Tả Sử nghe thấy, liền đỡ lấy Cẩm Niên.

Phù!

Trần Hoàng Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Coi như đã cứu được con rồi. “Trần Hoàng Thiên, con mẹ nó, không phải mày đã bị trúng độc rồi sao, tại sao sức mạnh một cú đấm vẫn còn mạnh mẽ như vậy?”

Hàn Tử Minh đứng dậy, hỏi với vẻ hoài nghi.

Trần Hoàng Thiên hạ hạ cười: “Ai nói là tao trúng độc, tao…” Còn chưa nói xong. Trần Hoàng Thiên nhíu lông mày thật chặt. “Loại độc này thật lợi hại!” Trong lòng anh kinh ngạc.

Lúc anh trên đường đến biên giới, anh đã gọi điện thoại cho Tôn Hoàng Chánh, để Tôn Hoàng Chánh đi thủ đô giúp xem xem Lý tổng quản có thể cứu không, nhân tiện nghiên cứu thuốc giải.

Mấy hôm trước Tôn Hoàng Chánh gọi điện đến nói loại độc này quá lợi hại, tạm thời chưa nghiên cứu ra thuốc giải, nhưng anh ta đã nghiên cứu được một loại thuốc có thể ức chế độc tính xâm nhập vào cơ thể thông qua da, gửi một lô đến cho người của Phật Gia Đường sử dụng. Cho nên những ngày này, người của Phật Gia Đường và anh đều giống nhau, mỗi ngày tắm xong đều bôi thuốc lên trên người, để tránh lúc đánh nhau bị kẻ địch hạ độc.

Nhưng anh có thể gọi gió, thuốc độc của kẻ địch phun ra không tới được, cho nên cũng không biết thuốc của Tôn Hoành Chánh có tác dụng không.

Vừa rồi đấu quyền với Phạm Hầu Khải, thuốc độc đã dính lên tay anh, sau khi tay của anh bị chuyển sang màu đen, anh mới biết thuốc có tác dụng.

Bởi vì Tôn Hoàng Chánh đã nói, nếu bị trúng độc, nước thuốc và chất độc sẽ sinh ra phản ứng, làm cho cơ thể chuyển màu đen, nhưng đen chỉ là lớp da bên ngoài có thuốc, rửa đi là được.

Vừa lúc cánh tay bị đổi thành màu đen, anh thật sự không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của trúng độc, sức mạnh cũng không bị ảnh hưởng.

Cho nên giả vờ bị trúng độc, lừa để cứu được con trai về. Hàn Tử Minh thực sự đã ngu ngốc trúng kế. Nhưng mà bây giờ.

Anh đột nhiên cảm thấy tay phải của mình không còn chút sức lực nào, bắt đầu xuất hiện hiện tượng trúng độc rồi.

Cho nên không khó để thấy, nước thuốc không thể áp chế hoàn toàn được độc tính, nên đã bị độc tính xâm nhập vào cơ thể rồi, nó chỉ đóng vai trò trì hoãn sự xâm nhập của độc tính mà thôi. “Lần này rắc rối rồi đây!”

Trần Hoàng Thiên sắc mặt thay đổi.

Nhưng anh biết y thuật, lập tức thôi động chân nguyên, tay trái cầm vững mấy cây kim vàng, chọc lên vài huyệt đạo trên cánh tay phải.

Thấy vậy, Hàn Tử Minh hét lớn: “Chưởng môn Phạm, hình như hắn ta trúng độc rồi, đang tự châm cứu cho mình, nhanh ra tay giết chết hắn!”