Chàng Rể Đào Hoa

Chương 504




Chương 504: Trần Hoàng Thiên, anh xong đời rồi!

Một ngày sau.

Đại nội. “Tổng quản, con trai tôi bị Hàn Tử Minh bắt đi đầu rồi, có tin tức gì chưa?”

Thấy tổng quản đại nội dẫn theo Tôn Hoàng Chánh bước vào khu ký túc xá, Phương Thanh Vân vội vàng hỏi. “Theo như tình báo, Hàn Tử Minh đã chạy trốn tới Mông Quốc, đứa bé cũng đã bị anh ta mang theo đến Mông Quốc, nhưng cô hãy yên tâm, anh ta vẫn mang theo đứa trẻ, chứ không giết hết nó. Chứng tỏ đưa trẻ vẫn đang an toàn, đợi đến lúc Trần Hoàng Thiên trở về, là có thể nghĩ cách cứu đứa bé rồi.” Tổng quản đại nội nói. “Hu hu… Con trai của tôi, nó chỉ mới một tuổi, nếu đói bụng thì cũng thể nói được, chỉ biết khóc, lỡ như Hàn Tử Minh đánh nó thì phải làm sao bây giờ?”

Phương Thanh Vân lo lắng muốn chết.

Cô ấy đã không ngủ cả đêm, hai mắt đã khóc đến sưng đỏ cả lên. “Thanh Vân khoan hãy lo lắng nhiều như vậy, quan trọng nhất là chăm sóc bản thân trước, tổng quản đại nội nói đúng, nếu đứa bé bị bắt đi, như vậy tạm thời là an toàn, Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ nghĩ cách cứu đứa bé về đây.”

Tôn Hoàng Chánh an ủi nói.

Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên, sau đó cũng nhận được tin. Hôm nay cũng đến đại nội, liền dìu Phương Thanh Vân vào trong nghỉ ngơi.

Dương Thiên Mạnh nhanh chóng dẫn Tôn Hoàng Chánh chữa trị cho Miyazaki và Dương Ninh Vân. “Sao rồi Tôn thần y, tình trạng của con gái tôi thế nào rồi?” Dương Thiên Mạnh hỏi. Tôn Hoàng Chánh nói: “Cô ấy bị đánh trọng thương, lục phủ ngũ tạng bị thương tổn nghiêm trọng, tôi sẽ đẩy máu bầm ra khỏi cơ thể cô ấy, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.”

Dứt lời, Tôn Hoàng Chánh bắt đầu châm cứu cho Dương Ninh Vân.

Không bao lâu sau, Dương Ninh Vân phun ra mấy ngụm máu bầm, rồi từ từ mở mắt ra. “Tỉnh rồi! Ninh Vân cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Dương Thiên Mạnh vô cùng vui mừng. Dương Ninh Vân yếu ớt hỏi: “Ba, sư phụ của con thế nào rồi?”

Dương Thiên Mạnh nói: “Sư thái bị trúng độc nghiêm trọng. Đang rơi vào hôn mê, tôn thần y và những chuyên gia về y học đang nghiên cứu để tạo ra thuốc giải, hẳn là rất nhanh là nghiên cứu ra rồi, con không cần quá lo lắng, Tôn thần ý nói là nội lực của sư thái rất thâm hậu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng” “Vậy là tốt rồi.”

Dương Ninh Vân lúc này mới yên tâm hơn.

Nhưng rất nhanh, cô liền hoảng hốt: “Đứa trẻ thì sao? Có cứu được con trai của Trần Hoàng Thiên và Phương

Thanh Vân không?” Dương Thiên Mạnh lắc đầu: “Bị tên súc sinh Hàn Tử Minh kia mang tới nước Cổ Lai, cũng không biết muốn làm gì, thật khiến người ta lo lắng phát điên rồi.”

Dương Ninh Vân vội la lên: “Vậy Trần Hoàng Thiên đầu rồi?”

Dương Thiên Mạnh trấn an cô: “Trần Hoàng Thiên đã đi tìm rồi, con không cần quá lo lắng, phải tự chăm sóc tốt bản thân, chờ Trần Hoàng Thiên cứu đứa bé trở về.”

Sau một ngày một đêm đuổi giết, Trần Hoàng Thiên dẫn dắt huynh đệ của Phật gia Đường giết sạch một nhóm thế lực ngoại bang, giết được khoảng hơn ba ngàn người.

Rồi sau đó, anh lại nhận được tin tức, có một nhánh thế lực ở biên giới nước Hãn Phú, bị quân tinh nhuệ của nước Hãn Phú chặn lại, hai bên đang giao đấu kịch liệt, nước Hãn Phú đưa ra thỉnh cầu nhờ Phật Gia Đường cứu viện.

Vì thế, Trần Hoàng Thiên lại dẫn binh mã đánh đến nước Hãn Phú. “Giết!”

Đi vào biên giới nước Hãn Phú, Trần Hoàng Thiên mang theo mấy nghìn binh mã tham chiến. “Thật tốt quá, cuối cùng cũng chờ được các dũng sĩ mạnh mẽ của Lam Hoa đến rồi, ngày chết của tổ chức củ đêm này rốt cuộc đã đến!”

Công chúa của nước Hãn Phú vui mừng quá đỗi, hộ: “Các dũng sĩ, viện quân của chúng ta tới rồi, phối hợp với viện quân cùng tiêu diệt tổ chức cú đêm này!” “Vâng! Công chúa!”

Các dũng sĩ của nước Hãn Phú lập tức cùng những huynh đệ của Phật Gia Đường được Trần Hoàng Thiên dẫn theo tiền hậu giáp kích, toàn lực vây đánh tổ chức cú đêm. “Chạy! Chạy mau!”

Thủ lĩnh của tổ chức cú đêm hô to. “Các huynh đệ, giết sạch cho tôi! Không chừa lại bất kỳ ai!”

Trần Hoàng Thiên tức giận ra lệnh.

Bả! Bá! Bá!

Âm thanh chém người người thái rau, vang vọng khắp sa mạc không dứt. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt.

Sa mạc bị máu tươi nhiễm đỏ.

Hơn năm ngàn binh mã của tổ chức cú đêm, đều bỏ mạng ở sa mạc.

Lúc này, công chúa của nước Hãn Phú, mang theo dũng sĩ của nước Hãn Phú đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, cung kính hành lễ, dùng giọng Lam Hoa không quá rõ ràng nói: “Tôi là công chúa của nước Hãn Phú Olena, cảm ơn các dũng sĩ quả cảm của Lam Hoa đã giúp chúng tôi diệt trừ tổ chức cú đêm” “Công chúa khách sáo rồi”

Trần hoa chắp tay nói: “Nếu đã có cùng kẻ địch, thì vẫn nên cùng nhau tiêu diệt kẻ địch” “Anh nói rất đúng.

Olena cười hỏi: “Tôi thấy vừa rồi anh vô cùng dũng mãnh, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, các dũng sĩ đều rất tuân lệnh của anh, nếu tôi đoán không nhầm thì anh hãn là thiếu soái đương nhiệm Tiểu Phật Gia của Phật Gia Đường đúng không?” “Đúng vậy.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Olena giang hai tay, biểu cảm cường điệu nói: “Tôi nghe phụ vương nói. Tiểu Phật gia vừa đến biên giới, mười mấy tổ chức liền thể tiến vào biên giới Lam Hoa, tôi rất ngưỡng mộ Tiểu Phật Gia, có thể ôm Tiểu Phật Gia để biểu hiện lòng ngưỡng mộ của tôi được không?” “Chuyện này…

Trần Hoàng Thiên thoảng lộ xấu hổ. “Tiểu Phật gia. Đây là phong tục của bọn họ, không có ý khác.” Có một hộ pháp nói.

Trần Hoàng Thiên cười gật đầu: “Có thể.” “Ồ! Thật cám ơn!”

Olena ôm lấy Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên chỉ thấy một khối mềm mại chạm vào ngực mình.

Lúc này, có liên lạc viên đến báo: “Tiểu Phật gia, vừa nhận được tin của tả sứ phát tới, cách chỗ chúng ta khoảng năm trăm dặm về hướng đông bắc. Phát hiện nhóm Tử Thần, tả sứ còn nói có một người xưng là Hàn Tử Minh, nói là nếu Tiểu Phật Gia muốn cứu con trai thì mau đến, nếu không anh ta sẽ giết chết đứa bé đấy.”

Nghe nói lời này, Trần Hoàng Thiên lập tức hạ lệnh: “Toàn quân tiến đến về hướng đông bắc cách đây năm trăm dặm!” “Vâng!”

Đoàn quân hùng mạnh cuồn cuộn rời đi. *Các dũng sĩ, hãy cùng tôi đi giúp các dũng sĩ Lam

Hoa!”

Olena hô. “Vâng!”

Sau bốn tiếng đồng hồ bôn ba.

Đến khi hoàng hôn, Trần Hoàng Thiên mới đến nơi để hội hợp cùng tả hữu sứ. “Tiểu Phật gia, Hàn Tử Minh đang ở trong nhóm Tử Thần ở phía trước mặt”

Tả sử chỉ qua bên kia.

Trần Hoàng Thiên nhìn theo hướng tả sứ chỉ, liền thấy bên đó ít nhất phải có năm nghìn binh mã, nhưng cũng không nhìn thấy Hàn Tử Minh đâu. “Bảo Hàn Tử Minh ra đây gặp tôi.” Trần Hoàng Thiên hét lên bằng tiếng Anh.

Công tước Wilson đáp lại: “Cậu Hàn nói, nếu anh muốn cứu con trai thì phải lại đây, anh ấy ở trong lều của quân bọn ta chờ anh ở đó”

Olena lập tức khuyên nhủ: “Tiểu Phật gia. Đừng làm theo lời bọn họ, bọn họ muốn dụ anh mắc bẫy đấy”

Trần Hoàng Thiên đương nhiên biết, nhưng vẫn hộ lớn trả lời: “Tôi còn chưa nhìn thấy anh ta, dựa vào cái gì mà tin anh ta đang ở trong lều trại của các người?” “Tránh ra!”

Công tước Wilson hô một tiếng.

Năm ngàn người tản ra, nhường ra một con đường lớn,

Con đường dẫn thắng đến căn lều lớn nhất của đội quân Ngay lúc này, trong lều trại có một bóng người bước ra trong tay ôm một đứa bé, hô lớn về phía Trần Hoàng Thiên: “Trần Hoàng Thiên, lâu rồi mới gặp lại, con của anh quá phiền phức, suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, tôi đã sắp chịu hết nổi muốn bóp chết nó quách cho xong, nếu anh không muốn nó chết. Thì mau đến đây mang nó đi đi, nếu còn không qua đây, tôi sẽ thật sự bóp chết nó đấy.”

Dứt lời, Hàn Tử Minh nhấc bổng đứa bé lên cao. “Đưa kính viễn vọng cho tôi”

Trần Hoàng Thiên vươn tay. Một chiếc kính viễn vọng lập tức xuất hiện trên tay anh, sau đó anh liền nhìn về phía Hàn Tử Minh.

Nhìn qua một cái.

Liền xác định đúng là bé Cẩm Niên. Trần Hoàng Thiên tức giận vô cùng: “Hàn Tử Minh, con mẹ nó, anh vậy mà lại xuống tay cả với một đứa trẻ, anh có còn là người không, mau thả con trai tôi xuống!” “Được thôi.”

Hàn Tử Minh nói xong liền buông tay.

Bich!

Cẩm Niên rơi trên đất.

Bùm!

Trong cơ thể Trần Hoàng Thiên giống như có đạn hạt nhân nổ mạnh, lửa giận lập tức lan tràn khắp cơ thể anh. “Trần Hoàng Thiên, nếu anh còn không nhanh qua đây, tôi sẽ dẫm chết con trai anh đấy

Hàn Tử Minh vui sướng khi người gặp họa nói. “Mẹ nó, anh dám đối xử với con trai tôi như vậy. Tôi nhất định sẽ giết chết anh!”

Trần Hoàng Thiên phẫn nộ tới cực điểm rồi, đột nhiên thúc ngựa. “Giả!”

Anh lập tức cưỡi ngựa, lao về phía doanh trại của quân địch. “Tiểu Phật gia mau trở về đi! Đừng qua đó! Là bẫy rập! Trở về đi!”

Tả sứ và các huynh đệ của Phật Gia Đường, và cả

Olena đều gân cổ lên hô lớn.

Nhưng mà!

Trần Hoàng Thiên không hề do dự chút nào. Toàn lực cưỡi ngựa chạy đến doanh trại của quân địch. Anh không thể bỏ mặc không quan tâm đến sống chết của con trai! “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh phá lên cười khi thấy Trần Hoàng Thiên cưỡi ngựa xông đến, đồng thời hô lớn: “Mấy người của Phật gia Đường các người đều không được manh động, đều không được đến đây, nếu dám phát động tiến công, tôi liền bóp chết con trai của Tiểu Phật Gia của mấy người. Dứt lời, anh ta nhặt Cẩm Niên lên, sau đó ngồi xuống ở cửa lều trại.

Rất nhanh.

Trần Hoàng Thiên đã tiến đến bằng con đường nhóm Tử Thần nhường ra trước đó, trong chốc lát đã dừng lại trước mặt Hàn Tử Minh. “Trả con trai cho tôi!”

Trần hoa duỗi tay hô. “Xuống ngựa nói chuyện với tôi”

Hàn Tử Minh lạnh lùng nói.

Anh ta đặt bàn tay trên cổ Cẩm Niên, Trần Hoàng Thiên liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Hàn Tử Minh chỉ cần siết chặt hơn chút nữa, thì Cẩm Niên sẽ lập tức mất mạng.

Vì thế, Trần Hoàng Thiên liền leo xuống ngựa. “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

Trần hoa lạnh giọng hỏi.

Hàn Tử Minh cười lạnh nói: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn báo thù cho ông nội tôi mà thôi, quỳ gối trước mặt tôi nhận lấy cái chết, đợi sau khi tôi giết chết anh, chặt cái đầu chó của anh tế cho ông nội tôi. Tôi sẽ lập tức thả con anh ra, nếu không… Tôi liền giết con trai anh trước, rồi lại giết anh sau!”

Dứt lời, anh ta siết chặt bàn tay hơn, Cẩm Niên liền khóc không ra tiếng. “Anh buông con trai tôi ra!”

Trần Hoàng Thiên tức giận nói.

Hàn Tử Minh quát: “Quỳ xuống nói chuyện với tôi!”

Trần Hoàng Thiên nghiến răng kèn kẹt. Bản tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng vì con trai anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ gôi, quỳ trên mặt đất. “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh và nhóm Tử Thần đều phá lên cười. “Hiện giờ có thể buông con trai tôi ra chưa?”

Trần Hoàng thiên nghiến răng nghiến lợi nói. “Được. Hàn Tử Minh hơi thả lỏng bàn tay. Đứa bé lập tức khóc ré lên. “Có hối hận khi giết ông nội tôi không?”

Hàn Tử Minh lạnh giọng hỏi. “Không hối hận”

Trần Hoàng Thiên tức giận nói: “Chỉ hối hận khi lúc ấy không giết luôn cả mày!” “Mày đúng là chán sống rồi!”

Hàn Tử Minh quát: “Giết chết anh ta cho tôi!”

Vừa mới dứt lời,

Lập tức có rất nhiều người của nhóm Tử Thần bắn chất độc về phía Trần Hoàng Thiên. Đã có phòng bị trước.

Trần Hoàng Thiên lập tức niệm pháp quyết.

Lập tức gió lớn nổi lên, thổi bay tất cả chất độc. “Chưởng môn, lên đi!”

Hàn Tử Minh hô một tiếng.

Giây tiếp theo!

Phía sau anh ta xuất hiện một bóng người, nhanh như ma quỷ đánh úp về phía Trần Hoàng Thiên, tung ra một chưởng đánh về phía Trần Hoàng Thiên.

Thấy thế, Trần Hoàng Thiên liền đánh trả lại một chưởng.

Đùng!

Sau khi đánh vào bàn tay của Phạm Hầu Khải, Trần Hoàng Thiên và Phạm Hầu Khải đều lùi lại mười mét.

Ngay sau đó! “Ha ha ha!”

Hàn Tử Minh lập tức cười lớn. “Trần Hoàng Thiên ơi là Trần Hoàng Thiên, anh chết chắc rồi, trúng phải loại độc mới nhất do Thiên Sát vừa sáng chế ra, mạng của anh sắp tiêu tùng rồi, ha ha ha!”

Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên nhíu chặt mày lại.

Nhìn lại bản thân của mình.

Quả thực.

Bàn tay đã lập tức đen lại rồi. Hơn nữa, còn nhanh chóng lan ra đến cánh ta nữa.