Chàng Rể Đào Hoa

Chương 486




“Đà chủ Hàn được lắm, đã giết chết Phương Lập Tú rồi, đây chính là cao thủ đứng đầu được châu mỹ công nhận đó, cố lên!”

Cecil giơ ngón tay cái lên nói.

Hàn Tử Minh rút lại tình cảm nhớ nhung với Hàn Bình Minh, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Nếu không phải nhờ Cecil anh giúp đỡ, tiêm thuốc độc cho Phương Lập Tú, tôi còn thật sự không phải đối thủ của ông ta.”

Có vẻ như bắt đầu từ hôm nay, tôi phải so tài với anh nhiều hơn mới được, để làm tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu của tôi một chút, nếu không khi đối mặt với cao thủ tu vi cũng đẳng cấp, tôi vẫn thật sự đánh không lại bọn họ.” “Ok!”

Cecil cười vỗ vai Hàn Tử Minh; “Vết thương như thế nào?” “Chút một vào vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại” Hàn Tử Minh nói. “Đúng rồi.”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Hàn Tử Minh nói: “Thông qua thủ đoạn và quan hệ của nhóm Thiên Sát các anh, phong tỏa tin tức nhà họ Phương bị tiêu diệt, tránh cho tin tức bị lan ra ngoài, sẽ khiến cho hiệp hội Thiên Minh cùng Trần Hoàng Thiên hoài nghi là do tôi làm, đến lúc đó lại trả thù tôi, với thực lực của tôi tạm thời còn không chống cự được với bọn họ, vẫn là nên chờ chất độc tiên tiến của các anh nghiên cứu ra rồi nói sau. tốt.

Tuy rằng anh ta hận không thể báo thù càng sớm càng

Nhưng cũng biết nặng nhẹ thế nào.

Phương Lập Tủ đã bị giết, nhà họ Phương bị giết sạch, nếu như việc này bị lan truyền đến tại Trần Hoàng Thiên, tuyệt đối sẽ nghi ngờ tới anh ta, anh sẽ đào ba thước đất lên để tìm anh ta, vậy thì rất phiền toái. “Yên tâm đi, chắc chắn chúng tôi sẽ phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để chuyện này lan truyền ra ngoài.”

Cecil vỗ ngực nói.

Sau đó, một nhóm người rời đi.

Bởi vì tin tức bị phong tỏa không có lan truyền đi được. Nhà họ Phương lại là một gia tộc người Hoa khiêm tốn, không có công khai xã giao kết bè phái, ở địa phương cũng không có danh tiếng gì, hơn nữa nhà họ Phương lại ở ngoại ô, Canada lại là một quốc gia có dân cư thưa thớt, cho nên không được người ta biết tới, giống như một con kiến bị giẫm chết, hoàn toàn không một ai biết chuyện.

Cứ như vậy, mười ngày trôi qua.

Thuốc độc mới được nghiên cứu chế tạo bởi nhóm Thiên Sát cuối cùng cũng được ra mắt. Ngày hôm nay, Hàn Tử Minh được mời đến tổng đà của nhóm Thiên Sát, quan sát thử nghiệm thuốc độc mới. “Đà chủ Hàn, loại thuốc độc này được ra mắt, thì thù hận của chúng ta cũng có thể được báo rồi.”

Thủ lĩnh Blair mỉm cười.

Hàn Tử Minh cười hỏi: “Nó mạnh mẽ ra sao?”

Blair nói: “Mạnh mẽ như thế nào, đà chủ Hàn có thể tự mình trải nghiệm một chút, thử so chiêu với Cecil để xem Cecil có thể làm cho cậu bị trúng độc như thế nào” “Tất nhiên, cậu không cần phải sợ hãi mình bị trúng độc. Thuốc giải độc đã được chuẩn bị xong, nếu như cậu sợ hãi, cậu có thể để cho người ta thử nghiệm độc tính cho cậu nhìn thấy trước đã.

Dứt lời, anh ta cầm lấy một cây kim tiêm, gọi một người da trắng tới, không đâm kim vào trong cơ thể của người da trắng kia, mà thẳng thừng nhỏ hai giọt vào lòng bàn tay người da trắng. Theo thuốc độc nhỏ giọt trong lòng bàn tay người da trắng, nó giống như mực nhỏ giọt vào trong nước, bàn tay của người da trắng kia chỉ trong nháy mắt liền chuyển thành màu đen, theo cánh tay nhanh chóng khuếch tán lên. “A!”

Người da trắng kia ngã xuống mặt đất, và kêu lên tan nát cõi lòng.

Lúc này, thủ lĩnh Blair cầm một ống tiêm khác, tiêm thuốc giải vào trong cơ thể của người da trắng kia, trong nháy mắt người da trắng ngừng kêu gào khóc lóc, sau đó phun ra vài ngụm máu đen, màu đen trên tay cũng theo đó mà lui đi, khôi phục lại màu sắc ban đầu. “Có nghĩa là thuốc độc này chỉ cần người ta hơi dính vào, liền có thể thông qua lỗ chân lông mà hấp thu vào sau đó trúng độc trong nháy mắt?” Hàn Tử Minh hỏi.

Blair gật đầu: “Cậu có thể thử với Cecil một chút, anh ta không phải là đối thủ của cậu, nhưng cậu cứ đối xử với anh ta như kẻ thù của mình, xem thử anh ta sẽ làm cho cậu trúng độc như thế nào.”

Hàn Tử Minh gật đầu. “Tới đi, Cecil.”

Anh ta làm một cử chỉ tay.

Cecil nắm chặt tay lại thành nằm đấm, bóp nát một ống thuốc độc, đấm một đấm về phía Hàn Tử Minh. Hàn Tử Minh lập tức dùng một quả đấm để đón lấy.

Lúc này, Cecil chuyển từ nắm đấm thành chưởng lòng bàn tay, đánh vào nắm đấm của Hàn Tử Minh.

Âm!

Cecil lùi lại ra ngoài. “A!”

Hàn Tử Minh lập tức kêu lên thảm thiết.

Chỉ thấy nằm đấm của anh ta đã chuyển sang màu đen trong nháy mắt.

Hơn nữa, cùng với nằm đấm chuyển sang màu đen, kéo dài về phía cánh tay, anh ta có thể cảm giác rõ ràng được bàn tay này như bị cắt rời đi, đồng thời cơn đau như chui thẳng vào sâu trong linh hồn. “Cứu tôi!”

Hàn Tử Minh không chịu nổi mà kêu lên.

Lúc này Cecil xông tới, dùng một đấm đấm về phía

Hàn Tử Minh. “Không ổn rồi!”

Hàn Tử Minh lập tức thay đổi sắc mặt.

Đây chẳng lẽ là muốn chơi giả thành thật, giết chết anh ta?

Nghĩ đến đây, anh ta hoảng hốt, dùng một nằm đấm bên kia đập tới.

Âm!

Lần này Cecil vẫn bất động như núi, Hàn Tử Minh lại bị bay ra ngoài, đập vào tường, phun ra một ngụm máu đen. “Thủ lĩnh Blair, tôi là đồng minh của anh, anh không thể làm thế với tôi được, hãy tiêm thuốc giải độc cho tôi, nhanh lên!”

Hàn Tử Minh sợ hãi muốn chết kêu lên, anh ta đã không chịu nổi nữa. Cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập, có chút nghẹn lại không thở nổi, hơn nữa trong lòng đau đớn, có cảm giác hít thở không thông. “Ha ha!”

Blair cười nói: “Đà chủ Hàn đừng sợ, chỉ là thí nghiệm mà thôi, không phải muốn giết chết anh đâu”

Nói xong, Blair tiêm cho Hàn Tử Minh một mũi tiêm thuốc giải độc, Hàn Tử Minh lập tức cảm thấy thoải mái ra, nhổ mấy ngụm máu đen liền khôi phục lại như bình thường. “Thật là một loại độc tính ngang ngược, Cecil, làm sao anh có thể làm cho tôi bị trúng độc?” Trong lòng Hàn Tử Minh vẫn còn sợ hãi nói.

Cecil mỉm cười nói: “Trước khi tôi ra tay với anh, tôi đã bóp nát một ống thuốc độc nhỏ, sử dụng bàn tay bị dính độc kia tiếp xúc với tay của anh, làm cho thuốc độc dính vào tay của anh, sau đó anh bị trúng độc. “Vậy tại sao anh không bị trúng độc?” Hàn Tử Minh nghi ngờ nói. “Ha ha!”

Blair cười: “Bởi vì anh ta đã được tiêm thuốc miễn dịch rồi, nên sẽ không sợ độc tính của loại độc này” “Vậy thì nhanh nhanh tiêm cho tôi một ống đi. Sau đó cho tôi mấy ống thuốc độc, tôi muốn trở về giết Triệu Thanh Lam và Trần Hoàng Thiên báo thù cho ông nội của tôi!” Hàn Tử Minh nói.

Blair cần con dao này để giúp anh ta giết người, nên liền tiêm một ống thuốc miễn dịch cho Hàn Tử Minh, sau đó cho cậu ta một hộp thuốc độc, lại nói: “Trước hết đừng vội vàng đi, tôi đã liên lạc với một số tổ chức ở Tây Á và Nam Á, sắp tới bọn họ sẽ đến để mua thuốc độc mới đi đối phó với Phật Gia Đường. Chi cần Phật Gia Đường bị hủy diệt, chúng ta có thể đi Lam Hoa khống chế thế giới ngầm của bọn họ, kiếm được một khoản tiền lớn, chờ sau khi bọn họ ra tay rồi thì cậu hãy đi. Như vậy cậu có thể an toàn hơn một chút, nếu không tôi sợ nếu cậu bị chết ở bên kia, vậy thì tôi sẽ mất đi một đồng minh quan trọng, đánh hiệp hội Thiên Minh còn cần cậu hỗ trợ nữa. “Ha ha!”

Ba ngày sau.

Tại nhà họ Trần ở thủ đô. “Cậu ba, anh xem đi, sau khi Cẩm Niên của chúng ta hết ngây ngốc rồi, trông đáng yêu biết nhường nào. Phương Thanh Vân ôm Cẩm Niên, trên mặt vui vẻ như muốn nở hoa.

Từ sau khi Trần Hoàng Thiên đi Nga Mi đưa quả trở về, đối xử với cô ấy tốt hơn rất nhiều so với trước đây, những khi không có tu luyện, đều sẽ ngủ chung với cô ấy trên một cái giường, cũng chịu cho cô ấy một chút thoải mái, vì thế gần đây cô ấy cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. “Rất đáng yêu, đều đã biết gọi bố gọi mẹ rồi.”

Trần Hoàng Thiên sờ sờ khuôn mặt của Cẩm Niên, sau đó hỏi: “Cũng sắp được một tuổi rồi nhỉ?” “Ừm, ba ngày nữa là Cẩm Niên sẽ tròn một tuổi. Phương Thanh Vân cười gật đầu.

Trần Hoàng Thiên nói: “Vậy thì anh sẽ đi sắp xếp một chút, ba ngày sau tổ chức một bữa tiệc rượu mừng thôi nối cho Cẩm Niên.”

Nói xong, anh đi sắp xếp tiệc rượu mừng thôi nôi. Sau khi anh đã sắp xếp xong đâu vào đó, chuẩn bị về nhà thì Chu Kình Thượng gọi điện thoại tới. “Có chuyện gì vậy sư huynh?” Trần Hoàng Thiên bắt máy thì hỏi. Chu Kình Thượng vội vàng nói: “Cậu mau đi tới đại nội một chuyến, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Trần Hoàng Thiên cúp điện thoại, lập tức chuyển hướng đi đại nội.

Đi tới phòng làm việc của Chu Kình Thượng, chỉ thấy một vị trưởng lão của phật gia đường cũng ở đây.

Thấy Trần Hoàng Thiên tiến vào, vị trưởng lão kia vội vàng nói: “Tiểu Phật gia, tối hôm qua có mấy chục nghìn quân của thế lực bên ngoài, ngang nhiên bắt đầu tấn công, Lý tổng quản dẫn chúng tôi đi ngăn địch lại, bị trúng độc của kẻ địch, sinh mệnh đang nguy kịch, đã đưa về thủ đô để cấp cứu. “Hiện tại Phật Gia Đường như rắn mất đầu, cần cậu đóng giữ, xin Tiểu Phật gia nắm giữ ấn soái xuất chinh, đẩy lui quân địch ra khỏi ngàn dặm!”