Trời chiều hoàng hôn cùng ngày. Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh đến núi Nga
Mi. “Sư phụ sư phụ! Chồng của Thanh Trần dẫn theo cha của Thanh Trần đến rồi!”
Có một tiểu ni cô chạy tới bẩm báo. “Thời gian mới qua nửa năm, sao anh ta lại đến nữa rồi?”
Sư thái Mạc Ngôn nhíu mày. “Lẽ nào… người này có thực lực đánh nhau một trận phân tranh cao thấp với mình, cho nên lại đến cửa khiêu chiến?”
Nghĩ vậy, sắc mặt sư thái Mạc Ngôn trở nên ngưng trọng.
Có điều vẫn đi ra ngoài. “A di đà Phật”
Thấy Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh trước mặt đang đi tới, trên tay Trần Hoàng Thiên còn cầm một hộp quà, sư thái Mạc Ngôn cũng niệm một câu Phật hiệu, cười nói: “Đã lâu không gặp hai vị thí chủ, hôm này sao lại có thời gian rảnh lên Nga Mi vậy?”
Bà ấy biết Trần Hoàng Thiên không phải đến cướp Dương Ninh Vân.
Nếu không cũng không cần phải mang quà theo làm gì. Có lẽ là muốn đến thăm Dương Ninh Vân. “Sư thái, Ninh Vân đâu?” Dương Thiên Mạnh tiến lên hỏi.
Sư thái Mạc Ngôn thẳng thắn nói: “Đang cùng sư tỷ của cô ấy luyện kiếm ở sau núi.” “Ồ.”
Dương Thiên Mạnh gật đầu.
Trần Hoàng Thiên đưa hộp quà cho sư thái, nói: “Trong này có hai quả Mạnh Bà. Sư thái một quả Ninh Vân một quả, nhớ rõ nhất định phải cho cô ấy một quả.
Anh sợ một quả sẽ bị sư thái Mạc Ngôn ăn mất cho nên mới đưa hai quả. “Ừ!”
Hai mắt sư thái Mạc Ngôn sáng ngời, không thể tin được nói: “Trần thí chủ cũng cho bần ni một quả sao?”
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Bà cứu Ninh Vân, lại càng thêm quan tâm chăm sóc cô ấy. Để tỏ lòng biết ơn, tôi cho sư thái một quả cũng là chuyện rất bình thường. “Cảm ơn thí chủ”
Hai tay sư thái tạo thành hình chữ thập nói cảm ơn trong lòng tràn đầy áy náy.
Lần trước vì ngăn cản anh dẫn Thanh Trần rời đi mà bà ấy đã đánh anh thương tích đầy người. Nhưng anh lại không ghi hận trong lòng, còn tặng bà quả Mạnh Bà trận quý như vậy, lấy ơn báo oán, khiến cho bà ấy vô cùng cảm động.
Đồng thời, cũng khiến bà ấy càng thêm áy náy.
Vì thế, bà ấy nhận lấy hộp quà, cười hỏi: “Thanh Trần ăn quả Mạnh Bà khôi phục lại ký ức trước kia, nếu như cô ấy muốn về bên cạnh cậu thì bần ni sẽ để cho cô ấy trở về. Nếu vẫn không muốn quay về, mong rằng thí chủ không cần quá đau buồn” “Thường thường có đôi khi, lời người ta nói cũng chưa chắc là lời nói thật. Cô ấy nói không yêu anh, cũng không có nghĩa là cô ấy thật không hề yêu anh. Có lẽ cô ấy có nỗi khổ trong lòng, cô ấy có chướng ngại mà cô ấy không vượt qua được, mong rằng thí chủ cũng đừng quá miễn cưỡng” “Đợi đến một ngày khi chướng ngại trong lòng cô ấy qua đi, cô ấy có thể chủ động quay lại bên cạnh thí chủ. Khi đó, hy vọng rằng thí chủ có thể đối xử tốt với cô ấy” “Cái đó đương nhiên rồi.” Trần Hoàng Thiên cười nói: “Từ lúc quen biết sư thái đến nay, những lời sư thái nói i hôm nay mới giống như lời của cao nhân nơi cửa Phật nói ra.”
Sư thái Mạc Ngôn hổ thẹn nói: “Bần ni quả thực có lòng riêng, muốn bồi dưỡng Thanh Trần làm người nối nghiệp. Nhưng từ nửa năm ngoái sau khi cậu đau lòng rời khỏi đây, bần ni đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân làm như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai.” “Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy dường như bản thân nửa đúng nửa sai. Thanh Trần không quay về là sự thật, bần ni không cho cô ấy quay về cũng là sự thật” “Sau đó thông qua quan sát, bần ni biết Thanh Trần cô ấy không phải không hề yêu thương anh, chỉ là có nỗi khổ trong lòng. Cho nên lúc ấy bần ni bèn quyết định, nếu ngày nào đó cô ấy muốn quay về, thì nhất định sẽ không ngăn cản cô ấy. Chúng ta hãy cùng nhau chờ đến một ngày nào đó cô ấy cởi bỏ được khúc mắc.” “Được.”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu. “Có muốn đi thăm cô ấy không?” Sư thái hỏi.
Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Tôi sợ sự xuất hiện của tôi sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của cô ấy, nên thôi không đi nữa. Bố, bố có muốn đi thăm Ninh Vân không?”
Không đợi Dương Thiên Mạnh mở miệng, sư thái cười nói: “Đến thăm không nhất định phải gặp mặt, đứng từ xa nhìn mấy cái cũng là thăm rồi. Nếu đã đến đây rồi thì đi nhìn vài cái rồi quay về”
Trần Hoàng Thiên cảm thấy rất có lý bèn đồng ý.
Vì thế sư thái dẫn theo Trần Hoàng Thiên và Dương
Thiên Mạnh đi về phía sau núi. Không bao lâu, ba người đã tới sau núi.
Đứng trước một rừng trúc ở phía sau núi nhìn xem, chỉ thấy hai người Dương Ninh Vân và Thanh Tâm đang một chọi một tranh đấu.
Keng keng keng!
Tiếng kiếm va chạm vào nhau phát ra giống như tiếng chuông dễ nghe vang vọng khắp núi rừng. “Ninh Vân đã được sư thái dạy dỗ ra xuất sắc như vậy sao?”
Dương Thiên Mạnh không thể tin được vào hai mắt của mình.
Cái người bay qua bay lại, nhảy cao vài mét kia, chỗ nào giống người phụ nữ yếu ớt trong ấn tượng của ông ấy cơ chứ.
Sư thái cười nói: “Thiên phủ của Thanh Trần rất tốt. Dạy chưa tới một năm đã có thể đánh tay ngang với sư tỷ của cô ấy rồi.” “Rất tốt.
Trần Hoàng Thiên nhìn mà thấy vui vẻ tự tận đáy lòng.
Không bao lâu sau.
Dương Ninh Vân thắng hiểm Thanh Tâm. “Sư tỷ, thừa nhận rồi.”
Hai tay Dương Ninh Vân ôm quyền, nhoẻn miệng cười.
Trong mắt Trần Hoàng Thiên nhìn thấy nụ cười này, khóe miệng cũng theo đó dần dần cong lên. “Đây là nụ cười hồn nhiên ban sơ nhất của cô ấy, không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực phức tạp nào bên trong cả. Xem ra cô ấy ở đây thật sự rất vui vẻ. Ở bên cạnh tôi cô ấy chưa từng có nụ cười như vậy”
Trần Hoàng Thiên chua xót cười nói. “Đúng vậy.
Dương Thiên Mạnh gật đầu: “Đây mới chính là con bé thật sự.”
Sau đó nhìn thấy Dương Ninh Vân và Thanh Tâm cùng ngồi bên nhau. Hai người vừa ăn lương khô vừa kể chuyện cười.
Thăm khoảng nửa tiếng đồng hồ, Dương Ninh Vân và Thanh Tâm phải về chùa ăn cơm. Trần Hoàng Thiên liền và Dương Thiên Mạnh lặng yên rời đi, không quấy nhiều thế giới thanh tịnh của cô ấy.
Sau khi ăn xong, Dương Ninh Vân và Thanh Tâm đi vào phòng thiên của sư thái. “Sư phụ, người tìm hai bọn con?”
Thanh Tâm hỏi.
Sư thái Mạc Ngôn vẫy vẫy tay, hai người đến gần. Ánh mắt Thanh Tâm dừng ở bên trong hộp quà, thấy trong đó có hai quả màu đỏ, bèn tò mò hỏi: “Sư phụ, trời mùa hè thế này ở đây ra quả hồng kia vậy?”
Sư thái Mạc Ngôn cười nói: “Đây không phải là quả hồng, là quả Mạnh Bà” “Quả Mạnh Bà?”
Dương Ninh Vân và Thanh Tâm đều sợ ngây người.
Sư thái nhìn về phía Dương Ninh Vân: “Là buổi chiều hôm nay Trần Hoàng Thiên đưa tới, cho con một quả, cho sư phụ một quả”
Dương Ninh Vân sửng sốt, sau đó hỏi: “Vậy anh ấy… đi rồi sao?”
Sư thái gật đầu.
Dương Ninh Vân có chút mất mát lại hỏi: “Lần này anh ấy không có làm loạn đòi dẫn còn trở về chứ?” Sư thái lắc đầu: “Cậu ấy không muốn quấy rầy thế giới thanh tịnh của con, đừng nhìn con cùng với cha con nửa tiếng sau đó rời đi” Sống mũi Dương Ninh Vân nhất thời hơi cay cay, che miệng lại, đôi mắt đẹp nhất thời đỏ lên, lấp lánh ánh nước mắt. “Hai con mỗi người ăn một quả đi.”
Sư thái nói. “Không không không!”
Thanh Tâm xua tay nói: “Là Trần thí chủ cho sư phụ ăn, đệ tử không dám ăn”
Sư thái Mạc Ngôn cười cười: Trong tất cả các đệ tử, sư phụ xem trọng nhất chính là hai người các con. Vốn dĩ là muốn bồi dưỡng Thanh Trần làm chưởng môn, nhưng mà như vậy sẽ quá tàn nhẫn với cô ấy và Trần thí chủ” “Cho nên sư phụ muốn bồi dưỡng cả hai người các con làm chưởng môn. Ngày nào đó Thanh Trần muốn trở lại bên cạnh Trần thí chủ, vẫn còn con có thể tiếp nhận vị trí chưởng môn” “Nghe sư phụ, hai con mỗi người ăn một quả đi.”
Hai người ăn mà ứa nước mắt. “Trần Hoàng Thiên, lần này trở về đừng rầu rĩ không vui nữa. Vui vẻ lên một chút, cũng đối xử với Thanh Vân tốt hơn một chút đi. Lúc đi con bé còn dặn đưa Ninh Vân về, con bé có đứa trẻ là đủ rồi, không tranh giành con với Ninh Vân nữa. Con bé mong con được hạnh phúc. “Thanh Vân là một cô gái tốt. Đừng đối xử lạnh lùng với nó, khổ thân nó”
Trên máy bay quay về thủ đô, Dương Thiên Mạnh tận tình khuyên bảo nói. “Con biết rồi ạ.”
Trần Hoàng Thiên cười gật đầu.
Chớp mắt một cái đã bốn năm tháng trôi qua. Hàn Tử Minh tu luyện xong những cục đá này, tu vĩ rõ ràng đã tăng lên tới Thần Cảnh tầng tám. “Cung nghênh tổng đà chủ xuất quan
Toàn bộ Đường Môn lớn nhỏ xếp thành hàng cung nghênh.
Hàn Tử Minh chấp tay ra sau lưng, vẻ mặt hơi tươi cười nói: “Bốn đà chủ không thể nhàn rỗi được nữa, lúc nào cũng muốn làm cái gì đó. Mọi người nói xem Hiệp hội Thiên Minh dễ tiêu diệt hay là nhóm Thiên Sát dễ tiêu diệt hơn đây?”