Chàng Rể Đào Hoa

Chương 470




“Ông ấy làm sao?”

Trần Hoàng Thiên nhíu mày, một nguồn dự cảm không lành tự nhiên nổi lên. Anh biết, hơn năm mươi phần trăm là không còn nữa.

Quả nhiên!

Liền thấy hốc mắt Phương Thanh Vân đỏ ửng lên, giọng nói run rẩy: “Chủ tịch, ông ấy… không còn nữa.

Am!

Cả người Trần Hoàng Thiên cứ như bị điện giật, đứng ngây ra đó, rất lâu sau đó mới hồi thần lại.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn Trần Hiếu Sinh chưa từng yêu thương gì anh, chưa từng yêu thương anh như những người ông khác yêu thương cháu trai của mình, không những không yêu thương gì anh mà thậm chí còn tạo thêm rất nhiều tổn thương cho anh.

Nhưng mà anh cũng không biết tại sao, khi nhận được tin tức ông nội mà anh không muốn nhận này không còn nữa, trong chốc lát giống như bị mất đi thứ gì đó vậy, trong lòng cảm thấy rất trống rỗng.

Hoặc có lẽ đây chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã mà người ta nói.

Hoặc cũng có thể người đã từng là đối thủ chết rồi nên mơ hồ cảm thấy thương cảm thôi. “Hu hu…”

Phương Thanh Vân bụm miệng khóc thút thít. “Chủ tịch, ông ấy là bị người ta chọc tức cho đến chết”

Lúc nhỏ, Trần Hiếu Sinh không đối xử tốt với Trần Hoàng Thiên, nhưng lại đối xử với người ngoài là Phương Thanh Vân này khá tốt, lúc Trần Hoàng Thiên bị anh chị em bắt nạt thì Trần Hiếu Sinh chỉ nhìn mà chẳng ngó ngàng gì đến, còn khi Phương Thanh Vân bị bắt nạt thì chỉ cần ông ta nhìn thấy thì sẽ nhắc nhở mấy đứa trẻ trong nhà mấy câu.

Hơn nữa, cô ấy cũng là do nhà họ Trần nuôi dưỡng lớn lên. Trần Hiếu Sinh vẫn luôn rất coi trọng cô ấy, đập tiền lên người cô ấy để bồi dưỡng cô ấy.

Cho dù sau khi cô ấy giao bản thân mình cho Trần Hoàng Thiên, thái độ của Trần Hiểu Sinh đối với cô ấy liền thay đổi, nhưng khi cô ấy bị người ta bỏ thuốc cho sảy thai, cô ấy la hét muốn khan cổ họng thì người đầu tiên vào xem cô ấy vẫn là Trần Hiếu Sinh.

Tóm lại, có lời oán hận Trần Hiểu Sinh không phải là giả, nhưng mà công ơn thì càng nhiều hơn.

Vì vậy nên khi nhận được tin Trần Hiếu Sinh qua đời thì cô ấy cảm thấy giống như ông nội của mình qua đời vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. “Bị ai chọc tức chết vậy?”

Trần Hoàng Thiên nói. Phương Thanh Vân nói: “Bác cả của anh nói, là bị ông cụ Trịnh Khải Thời của nhà họ Trịnh, một trong mười gia tộc lớn, chọc tức đến chết, Trịnh Khải Thời muốn chủ tịch phải đóng của Quốc tế Cửu Đỉnh, chủ tịch bị bức ép nên phải đồng ý, lúc đó thì đã bị chọc tức quá mức rồi, sau đó Trịnh Khải Thời lại còn muốn chủ tịch đem Quốc tế Cửu Đỉnh xây dựng lên mất sáu trăm ngàn tỷ bán lại cho ông ta với giá chín mươi ngàn tỷ, chủ tịch không đồng ý thì ông ta liền thông qua các thông quan hải quan khiến các ngân hàng cắt đứt chuỗi vốn của tập đoàn Cửu Đỉnh, sau đó thì chủ tịch bị chọc tức đến chết” “Chỉ có như vậy thôi mà tức chết?”

Trần Hoàng Thiên khóc không ra nước mắt. “Ông cụ ơi là ông cụ, ông cứ suốt ngày dùng thủ đoạn này nọ để chọc tức người khác, chuyện đến đầu mình thì lại bị người ta chọc cho tức chết, không phải chỉ là chuyện của mấy ngàn tỷ thôi hả, vậy mà ông đã không chịu nổi rồi, nếu như mà tôi cũng có tâm thái như ông kiểu này thì sợ là đã tức chết cả chục lần rồi?” “Hoàng Gia Entertainment triệu tỷ bị cướp tôi còn chưa bị tức chết; bị ông kêu đến trường đua ngựa Đông Sơn rồi cột kéo theo đằng sau tôi cũng không tức chết; Thanh Vân bị bỏ thuốc suýt chút nữa sảy thai, tôi cũng không bị tức chết..” “Sao ông lại yếu ớt như vậy, chỉ có mấy trăm ngàn tỷ thì đã tức chết ông rồi? Lẽ nào ông không biết sau lưng tôi còn có một người ông ngoại nữa hả. Ngồi trên đống tài sản mấy ngàn tỷ đô la Mỹ, vì giúp đỡ tôi mà ông ấy đã lấy ra ba trăm tỷ đô la Mỹ. Đổi thành tiền Việt thì khoảng hơn sáu triệu tỷ đó!” “Là do ông quá ích kỷ, bụng dạ hẹp hòi, quá coi trọng tiền bạc, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục là bị tiền làm cho tức chết, phải chi ông gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cầu cứu với tôi thì cũng không phải rơi vào kết cục thế này!”

Trần Hoàng Thiên cũng không biết tại sao, cái chết của Trần Hiểu Sinh lại khiến trong lòng anh có hơi hoảng loan. Lúc trước hận không thể khiến ông ta chết, kết quả ông ta chết thật rồi thì anh kỳ lạ là anh lại có cảm giác buồn bã.

Ngày hôm sau.

Nhóm người Trần Hoàng Thiên, Phương Thanh Vân, Dương Thiên Mạnh, Dương Ninh Vân… ngồi máy bay bay đến nhà họ Trần ở thủ đô để chịu tang.

Ngày hôm đó.

Tin tức chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh Trần Hiếu Sinh qua đời do bệnh đã chiếm đóng hầu hết các nguồn tin tức truyền thông lớn nhỏ, dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi của cộng đồng mạng. “Nghe nói là tập đoàn Cửu Đỉnh rơi vào khủng hoảng do nợ nần, nợ ngân hàng tận hai triệu 100 nghìn tỷ không có tiền trả, chủ tịch Trần Hiếu Sinh chịu áp lực quá lớn, không chống đỡ nổi nên tự sát đó” “Tôi nghe nói là có người muốn trị ông ta, đem hết nguồn vốn của tập đoàn Cửu Đỉnh cắt đứt, Trần Hiếu Sinh không nỡ nhìn thấy đế quốc thương nghiệp của mình sụp đổ nên uống thuốc ngủ tự sát đó. “Sao tôi lại nghe nói là Trần Hiếu Sinh bị chọc tức đến chết mà?”

Trước việc Trần Hiếu Sinh đột nhiên qua đời thì trên mạng cách nói nào cũng có. Chỉ có một vài ông chủ lớn ở thủ đô thì mới biết nội tình bên trong “Nhà họ Trịnh bây giờ nổi lên rất nhanh, đằng sau còn có một gia tộc rất có tiếng tăm làm chỗ dựa, cũng không biết đi viếng thì có đắc tội với nhà họ Trịnh không, rồi lại tìm rắc rối đến cho bản thân nữa” “Theo lý mà nói, chủ tịch Trần chết thì nên chia buồn, nhưng mà ông ấy là bị ông cụ của nhà họ Trịnh bức chết, cũng không biết có nên đi viếng hay không” “Thôi đi, vẫn là không nên qua lại gần gũi với nhà họ Trần thì tốt hơn, tránh phải rước phiền phức vào người. Rất nhiều ông chủ ở thủ đô muốn đi cúng hương nhưng lại không dám đi.

Lúc này, nhà họ Trần.

Cả dòng họ nhà họ Trần, bao gồm các phân nhánh của nhà họ Trần và cả họ hàng của nhà họ Trần, hơn cả ngàn người tập trung trước linh đường.

Tiếng khóc, tiếng thở dài, tiếng chửi bới, tiếng bàn tán vang lên khắp linh đường. “Hạo Dân, trước khi cha cậu chết có nói qua với cậu là sau khi ông ấy chết thì gia sản nhà họ Trần sẽ do ai kế thừa không?” Có một ông lão hỏi bác cả.

Ông ta là Trần Hiếu Văn, em trai của Trần Hiếu Sinh, trong tập đoàn Cửu Đỉnh có mười phần trăm cổ phần là của gia đình ông ta. “Cha tôi ra đi vội vàng như vậy, không có để lại di chúc.

Bác cả trả lời.

Nếu như không phải là lúc Trần Hiếu Sinh chết có bác hai, chú năm và mấy đứa con trai, mấy đứa cháu của Trần Hiếu Sinh đều tại hiện trường thì nhất định ông ta sẽ nói là Trần Hiếu Sinh để con trai ông ta kế thừa tập đoàn Cửu Đỉnh. “Không để lại di chúc, sản nghiệp nhà họ Trần lớn như vậy, nên để ai quản lý đây? Đất nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ, công ty này cũng không thể một ngày không có người ra quyết định được.

Trần Hiếu Văn nói.

Lúc này, lại có một ông lão khác lên tiếng nói: “Chuyện nợ mấy trăm nghìn tỷ đó cứ cứ đè xuống trước đã, hai ngày sau mà không trả hết số nợ này thì tập đoàn Cửu Đỉnh sẽ bị bán ra ngoài. Đợi trả xong khoản nợ này thì chắc tập đoàn Cửu Đỉnh cũng không còn lại bao nhiêu tài sản nữa, theo tôi thấy thì cũng không cần phải quan tâm ai là người thừa kế tập đoàn nữa đâu. Đợi sau khi trả nợ xong, những tài sản còn lại đem bán hết đi rồi chia theo cổ phần cho mọi người là được rồi” “Em trai, tập đoàn Cửu Đỉnh là tâm huyết của anh cả, anh ấy vừa đi thì tập đoàn liền sụp đổ xuống, như vậy không tốt đâu.” Trần Hiếu Văn nói.

Trần Hiếu Thư buông tay xuống nói: “Nếu không thì còn cách nào khác nữa hả? Nhà họ Trịnh đang giở trò, tập đoàn Cửu Đỉnh mà tiếp tục kinh doanh nữa thì chỉ có càng ngày càng sa sút thôi. Sản nghiệp cũng ngày càng ít đi, đến lúc đó có khi lại không còn đồng nào để chia nữa, còn phải gánh thêm một đống nợ” “Tôi đồng ý chia!” “Tôi cũng đồng ý!” “Tôi không đồng ý, chúng ta có thể rót tiền vào đó, cả gia tộc góp sáu trăm nghìn tỷ là hoàn toàn có thể khỏi phải bị ngân hàng bán rẻ đi được một ít sản nghiệp, chọn ra một người có năng lực để đảm nhận vai trò chủ tịch khiến cho tập đoàn Cửu Đỉnh lần nữa nổi lên ở Đông Sơn!” “Nổi cái con khi, nhà họ Trịnh chơi chúng ta, cho dù có lấy ra hai triệu một trăm nghìn tỷ để bù vào lỗ hỏng này thì nhà họ Trịnh cũng sẽ nghĩ mọi cách để khiến tập đoàn Cửu Đỉnh phá sản, tôi không muốn dùng tiền để tăng vốn đầu tư đâu.

Người trong gia tộc không ngừng tranh cãi.

Có người đồng ý phân chia gia sản, cũng có người không đồng ý chia gia sản.

Nhưng tuyệt đại đa số là đồng ý phân chia gia sản, chỉ có một phần nhỏ là không đồng ý phân chia gia sản. Vào lúc bọn họ đang cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Bỗng nhiên!

Có người hét lên: “Nhìn kìa! Trần Hoàng Thiên đưa Phương Thanh Vân trở về chịu tang rồi!”