Chàng Rể Đào Hoa

Chương 469




Chương 469: Ông nội anh, ông ấy…

Râm!

Trần Hiếu Sinh đập mạnh tay lên bàn, nổi giận nói: “Trịnh Khải Thời, đừng có mà hiếp người quá đáng, thật sự cho rằng nhà họ Trần chúng tôi dễ bắt nạt có đúng không? Tôi nói cho ông biết, người nhà họ Trần chúng tôi không có dễ bắt nạt như ông tưởng tượng đâu!” “Vậy hả?”

Trịnh Khải Thời lạnh lùng cười: “Vậy thì ông nói cho tôi nghe đi, nhà họ Trần các ông còn có chỗ dựa nào nữa?”

Trần Hiếu Sinh vô cùng tức giận, nói: “Có biết đại sư Trần không? Đó là cháu trai tôi, nó chính là chỗ dựa của tôi, tôi khuyên nhà họ Trịnh các ông ông đừng có hỗn sược quá, nếu không thì đừng trách sao tôi không khách sáo!”

Câu nói này nói ra, trong lòng ông ta rất thiếu tự tin.

Ông ta là muốn nhận trở lại đứng cháu Trần Hoàng Thiên này, nhưng mà thái độ Trần Hoàng Thiên đối với ông ta như vậy, ông ta biết chuyện nhận lại là không thể nào được.

Nếu như không phải bị ép không còn cách nào khác thì ông ta cũng sẽ không nói Trần Hoàng Thiên là cháu trai của ông ta.

Bởi vì thế này thì bản thân cũng mặt dày quá rồi! “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời bật cười lớn tiếng: “Trần Hiếu Sinh ơi là Trần Hiếu Sinh, ông có còn cần mặt mũi nữa không hả? Lúc Trần Hoàng Thiên không phải là đại sư thì ông coi cậu ta như chó vậy, bây giờ Trần Hoàng Thiên có bản lĩnh rồi thì ông nói cậu ta là cháu trai ông, người ta có thèm nhận ông nội là ông không?”

Trần Hiếu Sinh: “… “Không nhận đúng không?”

Trịnh Khải Thời lạnh lùng cười: “Nếu như mà nhận, chuyện làm ăn của nhà họ Trần các ông cũng đã không sụp đổ luôn mà không gượng dậy nổi khi nhà họ Tiêu vẫn chưa hết thời. Là cậu ta không chống lưng cho nhà họ Trần các ông, ông nói có đúng không?” “Đó… đó là lúc trước, bây giờ nó bằng lòng rồi!” Trần Hiếu Sinh nói dối thêm một câu: “Vì vậy nên ông đừng có quá đáng quả, nếu không khi cháu trai tôi là đại sư Trần ra mặt thì sẽ khiến nhà họ Trịnh các ông đẹp mặt!” “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời lớn tiếng bật cười lần nữa: “Tỉnh táo lại đi Trần Hiếu Sinh, ông nghĩ là nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ sợ đứa cháu đại sư Trần đó của ông hả?” “Ông sai rồi, ông sai lầm lớn rồi, nhà họ Trịnh chúng tôi đã liên hôn với nhà họ Trương ở Thời Giang, cháu trai tôi đã cưới đứa con gái lớn của nhà họ Trương, còn nhà họ Trương chính là gia tộc lớn nhất ở Thời Giang. Thế lực đằng sau của nhà họ Trương là phái Võ Đang, chưởng môn của phái võ đang chính là chủ ruột của người đứng đầu nhà họ Trương, có phái Võ Đang chống lưng cho nhà họ Trương thì đừng nói là một đại sư Trần nhỏ bé, cho dù là nhà họ Triệu ở Trung Nguyên cũng phải nể mặt nhà họ

Trương ba phần “Hơn nữa tôi cũng nghe nói, lúc cháu trai ông ở Kim Thành suýt chút nữa đã bị ông cụ của nhà họ Triệu giết chết, cháu trai ông ở trước mặt người nhà họ Triệu cũng chỉ như một con kiến thôi thì có năng lực gì mà đòi chống chọi lại với nhà họ Trương?”

Nói đến đây, ông ta chỉ tay về một cô gái, ngạo nghễ nói: “Đây chính là cháu dâu tôi, Trương Kim Ngọc, con gái lớn của nhà họ Trương, tôi kêu ông đóng cửa Quốc tế Cửu Đỉnh lại thì ông phải đóng nó lại cho tôi, nếu không tôi kêu cháu dấu tội gọi một cuộc điện thoại thôi thì tập đoàn Cửu Đỉnh đó của ông sẽ rơi ngay xuống và không bao giờ có thể trở lại được nữa ông có tin không? “Ông..”

Mặt Trần Hiếu Sinh tức giận đến biến sắc. “Hỏi lại ông một lần cuối cùng, ông có đóng không?” Trịnh Khải Thời hỏi.

Trần Hiếu Sinh cắn rằng nói: “Tôi đóng. “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời vui vẻ cười ầm lên: “Thế này là đúng rồi, sau khi đóng rồi thì không được phép kinh doanh tiếp nữa đầu biết chưa?”

Trần Hiếu Sinh bị kích động tức muốn ói máu.

Trung tâm thương mại lớn dùng sáu trăm nghìn tỷ để xây dựng lên, giờ đóng cửa không thể làm ăn, tổn thất này lớn đến thế nào chứ

Lúc này, Trịnh Khái Thời lại nói: “Đóng cửa rồi, không thể tiếp tục kinh doanh được thì giữ lại cũng không có tác dụng gì, hay là thế này đi, tôi dùng chín mươi nghìn tỷ mua lại, ông giao Quốc tế Cửu Đỉnh cho tôi, như vậy thì ông cũng sẽ bồi đắp lại được một chút tổn thất. “Bien!”

Giọng nói Trần Hiếu Sinh rền vang như sấm, vô cùng phẫn nộ nói: “Trịnh Khải Thời, ông rõ ràng là ăn thịt không nhả xương mà, chín mươi ngàn tỷ còn không đủ tiền mua lại mặt bằng của Quốc tế Cửu Đỉnh nữa, muốn mua cá Quốc tế Cửu Đỉnh, sao ông không đi cướp luôn đi?” “Hừm.” Trịnh Khải Thời lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cho ông chín mươi nghìn tỷ thì cũng đã đủ lắm rồi. Nếu như ông không đồng ý thì có khi tôi thật sự cướp Quốc tế Cửu Đình đó của ông đấy!” “Ông.”

Trần Hiếu Sinh lòng như lửa đốt, phun một ngụm máu ra ngoài. “Ông chủ!”

Nhóm người bác cả, bác hai cùng tất cả những người nhà họ Trần đều bị doạ chết khiếp, lũ lượt chạy về phía Trần Hiếu Sinh.

Lúc này, bên cạnh Trịnh Khải Thời có giọng nói nhỏ của một người trẻ vang lên: “Ông nội, Trần Hiếu Sinh đã thổ huyết rồi, hay là cho ông ta thêm một liều thuốc mạnh hơn nữa, cho ông ta tức chết luôn cho rồi. Như vậy thì chúng ta có thể chiếm đoạt được càng nhiều sản nghiệp của nhà họ Trần hơn nữa. “Liều thuốc mạnh thế nào?” Trịnh Khải Thời nhỏ tiếng hỏi.

Trịnh Thiếu Dũng liền nhếch mép cười: “Khiến ngân hàng thắt chặt vòng xoay chuyển tiền của nhà họ Trần, khiến nguồn vốn của nhà họ Trần cạn kiệt thì Trần Hiếu Sinh không tức đến chết cũng khó” “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời bật cười: “Trần Hiếu Sinh, cuối cùng thì chín mươi nghìn tỷ ông có bản cho tôi không?” “Không bán! Có phế tôi thì tôi cũng không bán cho ông!”

Trần Hiếu Sinh cắn răng cắn lợi trả lời. “Rất tốt”

Trịnh Khải Thời lạnh lùng nói: “Vậy thì lát nữa đừng có cầu xin tôi mua

Nói rồi ông ta nhìn sang Trương Kim Ngọc: “Cháu dấu à, gọi giúp ông một cuộc điện thoại đi, để ngân hàng siết chặt vòng xoay tiền của nhà họ Trần.

Trương Kim Ngọc gật đầu nói được, gọi cho một số điện thoại.

Mười phút sau.

Chuông điện thoại của bác cả vang lên. “Chào ông, giám đốc Lưu… cái gì! Ông muốn chúng tôi trả khoản vay ba trăm nghìn tỷ trong vòng ba ngày? Tại sao chứ… như vậy sao mà được?”

Tút tút…

Điện thoại bị tắt ngang.

Ngay sau đó, chuông điện thoại lại reo lên. “Chào ông, giám đốc Cao… cái gì! Ông kêu chúng tôi trong vòng ba ngày phải trả hết khoản vay hai trăm bốn mươi nghìn tỷ hả? Thế này không phải là muốn lấy mạng chúng tôi hả?”

Các cuộc điện thoại thế này cứ nối tiếp nhau gọi đến. Sau khi bác cả nhận xong bảy tám cuộc gọi thì cả người đều tê liệt ngồi xuống đất, như cha mẹ chết. “Cha ơi, tập đoàn Cửu Đỉnh tiêu rồi. Các ngân hàng lớn đều gọi đến kêu chúng ta trả nợ, giới hạn trong ba ngày, nếu như không trả thì sẽ đem vật thể chấp đi bán đấu giá, khoản nợ tổng cộng là hai triệu một trăm nghìn tỷ, trong vòng ba ngày chúng ta phải đào đâu ra số tiền lớn như vậy đây, nếu thật sự đem hết khách sạn hay trung tâm thương mại gì đó bán đi hết thì tài sản của tập đoàn Cửu Đỉnh còn lại không được ba trăm nghìn tỷ!”

Bác cả gần như là vừa khóc vừa nói. “Ông… ông.”

Trần Hiếu Sinh chỉ tay sang Trịnh Khải Thời, ngực thì nhấp nhô kịch liệt.

Đột nhiên!

Hai chân của ông ta thẳng đờ ra. “Cha!” “Ông ơi!” “Ông nội!”

Trên dưới Trần Hoàng Thiên đều kêu gào lên.

Trần Hiếu Sinh là trụ cột của nhà họ Trần, nếu như lúc này ông chết đi thì nhà họ Trần cũng coi như đi đời! “Ha ha!”

Trịnh Khải Thời vui vẻ bật cười. “Chúng ta đi, đợi mua lại sản nghiệp của nhà họ Trần với giá thấp đi.

Nhóm người đó nghênh ngang rời khỏi. “Mau đưa ông cụ đến bệnh viện! Nhanh!”

Thành phố Đông Đô.

Phương Thanh Vân đã được Trần Hoàng Thiên đưa về nhà. “Đến đây, uống miếng canh gà để bồi bổ cơ thể đi”

Trần Hoàng Thiên múc một muỗng canh gà đưa đến trước miệng Phương Thanh Vân.

Phương Thanh Vân mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ uống.

Uống xong canh gà thì Phương Thanh Vân nói: “Cậu ba, là do bản thân tôi không cẩn thận nên mới té ngã, anh đừng trách Ninh Vân, có trách thì trách tôi mới đúng. Là do tôi vô dụng, không bảo vệ được cho con của chúng ta.

Trần Hoàng Thiên ôm cô ấy vào lòng, an ủi: “Không trách cô, cô và đứa nhỏ không sao là tốt rồi.” “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ, vốn dĩ đứa nhỏ đã có vấn đề rồi, bây giờ còn sinh non, cũng không biết là có ảnh hưởng gì lớn đến đứa nhỏ không nữa. Phương Thanh Vân tự trách nói.

Trần Hoàng Thiên lại an ủi cô ấy một lúc nữa.

Chính vào ngay lúc này, chuông điện thoại của Phương

Thanh Vân vang lên. “Cô ngồi yên đi, để tôi đi nghe.

Trần Hoàng Thiên cầm điện thoại của Phương Thanh Vân lên, nhìn thấy là bác cả gọi đến, anh ngẩn người ra ngay, không biết là nên nghe hay không nên nghe. “Ai gọi vậy?” Phương Thanh Vân hỏi.

Trần Hoàng Thiên đưa điện thoại cho cô ấy: “Cô nghe máy đi, tôi không muốn nói chuyện với ông ta.”

Phương Thanh Vân nhận lấy điện thoại, thấy điện thoại hiển thị lên là tổng giám đốc Trần, cô ấy không nhận được liền cười một cái rồi nghe máy. “Cái gì! Được rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ nói ngay với câu ba”.

Tắt máy xong, Phương Thanh Vân vội vàng nói: “Cậu ba, bác cả anh nói, ông nội anh, ông ấy…