Chàng Rể Đào Hoa

Chương 387




Vào lúc này, trong phòng khách nhà họ Kim im lặng như tờ.

Mọi người đều chết lặng, như những hồn ma nhìn Miyazaki.

Họ không thể tin được rằng người thuộc hạ này hóa ra lại là một Võ Tôn!

Võ Tôn là gì?

Võ công tuyệt đỉnh, trong mỗi cử chỉ đều có sức mạnh phá núi, hơn nữa kiếm đạn bình thường không thể giết được họ, nên được gọi là Võ tôn.

Toàn bộ Hàn Quốc chỉ có ba người được gọi là Võ tôn, bây giờ có một người đứng trước mặt bọn họ, làm sao họ có thể không bị sốc?

Đặc biệt, Park Jung Hee và Kim Yahi đều bị sốc đến mức hoài nghi cuộc sống.

Họ luôn nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên bị người trong giới võ thuật giết, để trốn thoát phải nhảy xuống biển, còn Miyazaki chỉ là thuộc hạ của Trần Hoàng Thiên.

Bọn họ chưa từng nghĩ rằng người thuộc hạ bình thường trong mắt họ hóa ra lại là một cao thủ võ lâm.

Và nếu Trần Hoàng Thiên có thể có một Võ tôn làm thuộc hạ, vậy thì chắc chắn địa thế của anh ở Lam Hoa cũng ở vị trí đầu

Nếu chỉ là một người bình thường, sao xứng đáng được một Võ tôn làm thuộc hạ chứ? “Thái độ của các người vừa rồi rất tệ. Nếu ông chủ của tôi không có ở đó, tôi đã xử lý các người từ lâu, cho nên tôi sẽ không tha thứ trừ khi ông chủ nói tha thứ.”

Miyazaki nói nhẹ.

Không thể hạ nhục một Tông sư, hơn nữa, Miyazaki là một Võ tồn, còn cao hơn cả Tông sư. “Anh Trần, tha mạng cho tôi!” Choi Yunho, Park Jung Hee, Lee Minki và những người khác đều quỳ xuống cầu xin Trần Hoàng Thiên thương xót. Park Jung Hee thậm chí còn cười nói: “Anh Trần, anh nể tình tôi tiếp đãi anh mười mấy ngày trên du thuyền, cô

Cổ Anh Nhi và Yahi lại là bạn tốt của nhau, nể tình mối quan hệ này, thứ lỗi cho hành vi vừa rồi của tôi được không?”

Cổ Anh Nhi bất mãn: “Vừa nãy anh đổ lỗi cho Yahi vì chuyện vừa xảy ra. Bây giờ anh lại lấy quan hệ với Yahi ra, anh có thấy xấu hổ không?”

Sau đó Park Jung Hee mới nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, anh ta ngay lập tức mỉm cười và quay sang nịnh bợ Kim Yahi. “Vừa rồi anh làm em rất buồn, không ngờ anh lại là loại người như vậy, từ nay về sau em không làm bạn gái anh nữa” Kim Yahi tức giận nói.

Sau đó cô ấy nhìn Trần Hoàng Thiên: “Anh Trần, tha cho bọn họ được không?”

Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Nể mặt cô Yahi, các người đứng dậy đi.” “Cảm ơn anh Trần!”

Piao Jung Hee và những người khác đã nhận được lệnh ân xá, liền vội vàng cảm ơn.

Lúc này Trần Hoàng Thiên nhìn Park Chiseo, ông nội của Park Jung Hee: “Tôi nhớ ông vừa nói nhà Minami Miya cần một lượng lớn nhân sâm hơn 100 năm tuổi. Nói cho tôi biết chính xác lý do là gì.

Park Chiseo bị Miyazaki làm cho khiếp sợ từ lâu, làm sao dám che giấu, lập tức nói thật: “Nghe nói là nhà Minami Miya cần dùng một ngàn cây dược liệu hơn trăm năm tuổi để đổi lấy Chân Võ kiếm pháp của một võ giả Lam Hoa. “Vì núi Trường Bách có nhiều sâm và đất nước Triều Tiên tương đối nghèo nên nếu đào được nhân sâm nhiều năm tuổi đều sẽ bán cho Hàn Quốc. Vì vậy, trong giới tài phiệt ở Hàn Quốc, ít nhiều đều cất giấu nhân sâm hơn 100 năm tuổi. Gia tộc Minami Miya sai người đến cướp phá, hơn chục cây trồng trong nhà tôi đều đã bị cướp mất.

Trần Hoàng Thiên nheo mắt lại.

Quả nhiên, đúng như dự đoán của anh, gia tộc Minami Miya đã thu thập nhân sâm hơn 100 năm, để trao đổi với Hàn Bình Minh. “Gia tộc Minami Miya đã lấy được bao nhiêu cây rồi, đã đưa cho võ sĩ Lam Hoa kia chưa?”, Trần Hoàng Thiên hỏi.

Park Chiseo trả lời: “Gia tộc Minami Miya đến lục soát trong năm ngày và gửi khoảng hai trăm cây cho võ giả Lam Hoa dùng gấp, còn hơn 300 cây nữa, bọn họ dự định g đủ sẽ gửi tiếp cho võ giả Lam Hoa kia.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Anh đã hạ quyết tâm cướp đi cây nhân sâm hơn 300 cây nhân sâm trăm năm tuổi trong tay gia tộc Minami Miya, nếu không, rơi vào tay Hàn Bình Minh, hậu quả vô cùng thảm khốc.

Vì vậy, anh nhìn Miyazaki: “Anh có biết sức mạnh của Minami Miya Suzuki thế nào không?” “Tôi biết ”

Miyazaki gật đầu và nói: “Minami Miya Suzuki là em trai của kiếm thánh Minami Miya Saku. Ông ta đứng thứ hai về sức mạnh ở Nhật Bản, trên tôi, chỉ đứng sau Minami Miya Saku. Là Thần Cảnh tầng năm, kiếm thuật có thể được mô tả là cao nhất, rất kinh hoàng!”

Trần Hoàng Thiên im lặng ngay lập tức.

Nếu nói vậy, việc lấy nhân sâm trăm năm tuổi từ tay Minami Miya Suzuki, tỷ lệ thắng cược không lớn. Dù sao thì anh cũng chỉ là Thần Cảnh tầng ba. “Xử lý đống xác bên ngoài, không ai được phép tiết lộ chuyện hôm nay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo. Trần Hoàng Thiên ra lệnh. “Vâng.”

Choi Yunho, Park Jung Hee và những người khác rời khỏi phòng khách nhà họ Kim ngay lập tức, đi xử lý xác của hàng chục võ sĩ bên ngoài.

Trần Hoàng Thiên lúc này mới nhìn về phía Kim Seonghun: “Bản cho tôi tất cả nhân sâm hơn trăm năm tuổi trong nhà ông, ông ra giá đi.”

Kim Seonghun hơi khó xử.

Ông ta muốn dùng nhân sâm hơn trăm năm tuổi đề phát triển được liệu chống ung thư, nếu phát triển được thì nhà họ Kim có thể vươn tới vị trí người giàu nhất thế giới, ông ta thực sự không muốn bán những tài sản này.

Kim Yahi lúc này mới nói: “Ba, nếu không có anh Trần thì tất cả dược liệu trăm năm tuổi đều bị người Nhật Bản lấy mất, còn không lấy được một xu. Bây giờ anh Trần sẵn sàng bỏ tiền mua, ba bán cho anh ấy đi, kẻo ngày nào đó đám người Nhật Bản lại đến lấy, chẳng phải ba thua thiệt hơn sao?”

Nghe Kim Yahi nói vậy, Kim Seonghun đã đồng ý. “Giá thị trường là 5 triệu USD một cây. Gia đình tôi có 126 cây. Bản cho anh 600 triệu USD. “Đồng ý!” Trần Hoàng Thiên lập tức đồng ý.

Mức giá này chắc không quá rẻ đối với anh, hoàn toàn có thể chấp nhận được! “Chú Kim, cho cháu số thẻ ngân hàng, cháu sẽ chuyển tiền cho chú.”

Cổ Anh Nhi đứng dậy ngay lập tức.

Tài sản của nhà họ Cổ là của cô, và 600 triệu đô la Mỹ không phải là số tiền nhiều đối với cô.

Trần Hoàng Thiên đã giúp cô lấy lại những tài sản gia đình này. Trần Hoàng Thiên cần tiền, cô rất vui được trả tiền. “Cảm ơn.”

Điện thoại của Trần Hoàng Thiên bị hỏng vì rơi xuống nước, đúng lúc anh không thể chuyển được tiền, vì vậy Cổ Anh Nhi đã giúp anh chuyện tiền nong, giúp anh đỡ được rất nhiều rắc rối. “Giữa tôi và anh nói cảm ơn gì chứ.”

Cổ Anh Nhi vui vẻ cười và trả tiền cho Kim Seonghun. Sau đó, Trần Hoàng Thiên lấy một miếng nhân sâm hơn trăm năm tuổi và nhờ Kim Yahi lấy một ít thuốc bắc, hầm cho Miyazaki trị thương.

Miyazaki hết mực trung thành với anh nên anh quan tâm đến vết thương của anh ta.

Sau đó, anh hướng dẫn mọi người sử dụng công thức bí mật để hầm canh. “Trần Hoàng Thiên, để tôi xem vết thương của anh.”

Trong phòng, Trần Hoàng Thiên đổ hết canh vào bồn tắm, cởi quần áo chuẩn bị đi tắm. Cố Anh Nhi đến bên anh và nhìn vào bụng anh. “Hồi phục rất nhanh, nhưng hai vết sẹo này ảnh hưởng quá nhiều đến ngoại hình của anh.” Cổ Anh Nhi cười nhẹ. “Sao? Cô chế à?” Trần Hoàng Thiên nói đùa. Cổ Anh Nhi cong môi: “Tôi không chê anh, nhưng anh mới là người chê tôi bẩn.”

Trong mười ngày qua với Trần Hoàng Thiên, cô chưa bao giờ yêu cầu Trần Hoàng Thiên chạm vào mình, bởi vì cô biết mình quá bẩn nên không để Trần Hoàng Thiên chạm vào mình. “Anh đi tắm đi, tôi ra ngoài.”

Cô không muốn làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của Trần Hoàng Thiên, nên đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô, Trần Hoàng Thiên muốn vuốt ve có vài cái, nhưng anh đã cưỡng lại và ngâm mình trong canh nhân sâm để tu luyện.

Tại thời điểm này, Đông Đô “Ông nội thế nào, tu luyện xong 200 cây nhân sâm, tu vi tăng lên thế nào rồi?”

Khi Hàn Tử Minh nhìn thấy Hàn Bình Minh từ trên lầu đi xuống, anh ta cười hỏi. “Haha!”

Hàn Bình Minh cười nói: “Tiết kiệm ít nhất năm năm tu luyện, nếu có thêm hai cây nữa, có thể tiến lên Thần Cảnh tầng tám!” “Chân Võ tu luyện quyết này thật sự rất đáng kinh ngạc!”

Hàn Tử Minh hào hứng nói.

Sau đó anh ta hỏi: “Hay là, sai người đến Hàn Quốc đem về thêm hai trăm cây, nâng sức mạnh của ông lên Thần Cảnh tầng tám?” “Ông cũng có ý vậy

Hàn Bình Minh vừa nói, vừa bẩm số điện thoại. “Ngay lập tức cử người đến Hàn Quốc và tìm Minami Miya Suzuki, lấy thêm cây nhân sâm hai trăm năm tuổi khác.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Bình Minh ngồi vào ghế sô pha, hỏi: “Thế nào rồi, mấy ngày nay ông đều tu luyện, có tin tức gì về Trần Hoàng Thiên không?”