Chàng Rể Đào Hoa

Chương 356




Trong phòng bệnh, Dương Ninh Vân nằm bên cạnh giường.

Có một người đang nằm trên giường bệnh, chỉ cần nhìn thoảng qua Trần Hoàng Thiên đã có thể biết được đó là Đường Ngọc Dao.

Anh đã hỏi bệnh viện, Hàn Từ Minh đã được đón đi rồi, Dương Ninh Vân cũng không đi cùng Hàn Tử Minh, điều này khiến anh an tâm phần nào.

Vì vậy, anh bước tới, ôm Dương Ninh Vân lên.

Có lẽ là do mấy ngày nay cô ngủ không ngon, nên bây giờ cô ngủ rất say, lúc bị Trần Hoàng Thiên bể lên cô còn không biết.

Sau nửa giờ.

Trần Hoàng Thiên đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn và đắp chăn cho cô.

Ngồi ở mép giường, Trần Hoàng Thiên nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của cô, trong lòng như bị dao cắt.Anh biết rằng cô đã phải chịu đựng quá nhiều trong khoảng thời gian này. Em gái anh bị hãm hãi khiến anh hiểu lầm và để có ra đi, điều này khiến trái tim cô tổn thương sâu sắc.

Cái chết của ba cô đã giảng thêm một đòn nặng nề cho cô.

Cô ấy không gục ngã là đã rất mạnh mẽ rồi.

Cứ như vậy, Trẻ Hoàng Thiên yên lặng nhìn cô và ở bên cô cho đến bình minh.

Giấc ngủ này, Dương Ninh Vân đã ngủ rất sâu, ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, thấy Trần Hoàng Thiên đang ở bên cạnh, cô liền sửng sở.

Trong lòng cô rất bất ngờ có giận dữ, có nhớ nhung, và có cả oán hận. “Vợ, em tỉnh rồi.”

Trần Hoàng Thiên ngồi ở mép giường khẽ cười với cô khi thấy cô tỉnh dậy.

Câu trả lời của cô là: “Tôi không phải vợ anh!”

Dương Ninh Vân bất bình mở chăn bông, xuống giường rời đi.Trần Hoàng Thiên lập tức giữ lấy cô và nói: “Anh biết khi ở thủ đô, anh bị tức giận làm mờ mắt, không biết đúng sai, khiến em bị oan” “Anh cũng biết rằng vì bí mật đó, ba của em đã chết một cách bi thảm, và em đã phải chịu đựng rất nhiều.” “Anh cũng biết đưa thi thể của ba em đi, em vì thế tức giận với anh. Em trách anh, thậm chí oán giận anh.” “Em có thể đánh anh hoặc mắng chửi anh, trút hết những bất mãn trong lòng, sau đó chúng ta quay lại như trước kia, để anh cho em một gia đình được không?”

Anh biết rằng cô không còn gì nữa.

Anh cho rằng cô không thể hòa giải với mẹ và em gái, vì hai người họ đã gây ra quá nhiều tổn hại cho cô, hiện tại ba cô đã mất, nếu anh không quan tâm đến cô nữa, cô sẽ thực sự sẽ trở thành một hồn ma cô đơn.

Hơn nữa, anh cũng không nỡ làm khổ cô. “Chúng ta không thể quay lại quá khứ, không thể quay lại quá khứ một lần nữa.”

Dương Ninh Vân lắc đầu bật khóc: “Tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Kể từ đêm đó, sau khi tôi leo lên cầu Lạc Thiên, tôi của quá khứ đã chết rồi.””Anh cũng không còn như xưa nữa, anh đã trở nên vô cùng bừa bãi. Để trốn tránh trách nhiệm về cái chết của ba, anh đã đổ tội lên đầu anh Hàn, không quan tâm đến tình cảm của tôi, ép bức mang xác của ba tôi di.” “Những thứ này, tôi đều không thể chấp nhận.” Nói đến đây, cô hất tay Trần Hoàng Thiên ra rồi sải bước đi. “Ninh Vân, nghe anh giải thích ”

Trần Hoàng Thiên ngăn cô lại, nói: “Việc đưa xác ba đi là vì anh không tin ông ấy sẽ rời bỏ chúng ta. Anh muốn ông ấy sống lại và cho chúng ta một cơ hội để bảo hiểu với ông ấy”. “Về phần Hàn Tử Minh, anh ta thực sự không phải như những gì em nhìn thấy trên bề mặt. Anh ta là một kẻ đạo đức giả. Anh ta là một diễn viên mà ngay cả anh cũng ngưỡng mộ. Em bị anh ta lừa rồi. Cái chết của ba và cú đâm của Ngọc Dao, tất cả đều là do anh ta…” “Đủ rồi Trần Hoàng Thiên!”

Trần Hoàng Thiên chưa kịp nói hết lời, Dương Ninh Vận đã hét lên: “Anh chỉ không muốn tôi không ở bên anh ấy thôi, có cần thiết phải đổ tội cho người khác như thế này không?””Nếu như là dự tính của anh ấy, anh ấy sẽ khiến mình thảm hại, sẽ để người của mình đâm mình, thà chết còn hơn để cho tôi nói ra bí mật sao?

Trần Hoàng Thiên im lặng.

Thật lâu sau, anh nói: “Em nói đúng. Anh không muốn em ở bên anh ta, bởi vì anh sợ em sẽ bị anh ta lừa dối. Nếu anh ta thực sự tốt hơn em, anh tôn trọng lựa chọn của em.” “Nhưng, anh ta thực sự không phải là người tốt. Anh biết em sẽ không tin bất cứ điều gì. Nhưng đừng lo lắng. Một ngày nào đó anh sẽ có bằng chứng cho thấy anh ta là người khởi xướng tất cả những điều này. Chính anh ta đã giết ba, và lừa dối em.” “Trước khi có được bằng chứng, anh mong em hãy giữ khoảng cách với anh ta, và tốt nhất hãy quay lại với anh. Anh sẽ vẫn yêu em như trước. Anh sẽ coi em như sinh mệnh của mình, và anh sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì em.”

Trần Hoàng Thiên vô cùng chân thành.

Anh không thể buông bỏ tình cảm vợ chồng đã trải qua nhiều khó khăn với cô. “Ha ha…”

Dương Ninh Vân cười rất khó chịu, sau đó mắngTrần Hoàng Thiên: “Anh có bao nhiêu phụ nữ” “Anh ” Trần Hoàng Thiên không nói nên lời. “Không chỉ có Nhâm Tường Vân đó, còn có người khác nữa, đúng không? Anh thực sự có bản lĩnh. ”

Dương Ninh Vân cười khổ: “Anh hãy làm một kẻ cặn bã đi. Anh không còn là Trần Hoàng Thiên tôi từng yêu nữa. Anh đã thay đổi, và tôi cũng đã thay đổi. Chúng ta đều đã đánh mất mình dưới cuộc đời tàn nhẫn và ngược đãi, không thể quay lại về quá khứ, không thể quay lại”

Nói xong, cô đi vòng qua Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên lần này không ngăn cô lại nữa, thay vào đó, anh quay lưng lại hét lên với cô: “Trái tim anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Chúng ta sẽ quay về quá khứ. Chúng ta nhất định sẽ như vậy. Em đang chờ ngày đó!”

Dương Ninh Vân bước đến cửa và không thể không dừng lại khi cô ấy nghe thấy điều này.

Nhưng một vài giây sau đó, cô vẫn sải bước đi.

Dường như cô đã hết hy vọng quay lại quá khứ.

Sau khi Dương Ninh Vân rời đi, cô đã đến bệnhviên để chăm sóc cho Đường Ngọc Dao.

Trần Hoàng Thiên lang thang trên phố như một bóng ma cô đơn. Nhìn lại mấy tháng vừa qua, thật giống như một giấc mơ, quá nhiều trải nghiệm.

Ngay cả anh cũng thấy mệt mỏi, chưa kể cô còn là một người phụ nữ yếu đuối.

Đang rào bước, anh bước đến Ngân hàng Hoa Kỳ, chợt nhớ ra, lúc trước khi Dương Ninh Vân đến đây vay tiền, anh cũng đã hứa với chủ tiệm thuốc lá gần đó rằng sẽ đến gặp anh ta để mua một nghìn điều thuốc lá.

Vì vậy, anh bước vào cửa hàng thuốc lá. “Yo. Cuối cùng thì anh cũng đến.”

Ông chủ nhận ra Trần Hoàng Thiên trong nháy mắt, mìm cười và mời anh một điều thuốc.

Trần Hoàng Thiên nhận lấy, châm điếu thuốc, cười hỏi: “Anh chuẩn bị cho tôi một nghìn điều thuốc chưa?” “Đã chuẩn bị từ sớm. Anh nói ba tháng sau sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới. Đã bốn tháng rồi. Tôi tưởng anh nói dối tôi. Hôm nay đi lấy thuốc để tổ chức bù hôn lễ cho vợ sao?” Ông chủ hỏi với một nụ cười.Trần Hoàng Thiên cười khổ nói, chuyển khoản hai tỷ bảy trăm triệu tiền thuốc cho ông chủ, sau đó nói: “Vợ chồng tôi ly hôn, thuốc lá cho tôi ký gửi ở đây. Nếu có ngày tái hôn, tôi sẽ đến lấy…” “Hả? Ly hôn?”

Ông chủ ngạc nhiên: “Tại sao lại ly hôn?”

Trần Hoàng Thiên cũng đầy đau khổ, giống như xã lũ từ hồ chứa, tất cả đều trút hết vào ông chủ.

Nghe xong, ông chủ vỗ vai Trần Hoàng Thiên nói: “Không thể không trách cô ấy, nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, lòng người quá nham hiểm, anh và cô ấy quá nhân hậu, nên phải vượt qua sóng gió thì mới có được chỗ đứng trong xã hội.” “Chỉ là không biết anh và cô ấy có thể chịu được thử thách tàn khốc tiếp theo hay không.” “Những người có tình rồi sẽ về bên nhau, hãy để thời gian chứng minh liệu hai người có thực sự yêu nhau hay không!”