Chàng Rể Đào Hoa

Chương 349




Chương 349: Thần tiên đánh nhau

Vốn dĩ Hàn Bình Minh định đuổi theo giết Miyazaki. Nhưng lại nhìn thấy hai lão già và một cô gái, ông ta khẽ nhíu mày. “Đây là ai đây?”

Ánh mắt của những người trong đại sải nhà họ Trần đều tập trung vào ba người lạ mặt này. “Biết và dám gọi thẳng tên Hàn Bình Minh, không khó để thấy người đến không có ý tốt gì, cho dù không giỏi hơn Hàn Bình Minh thì cũng không tệ hơn đâu. Trần Hoàng Thiên hẳn không chết được rồi!”

Trần Hiếu Sinh đưa ra phán đoán sơ bộ. Ông ta cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Suy cho cùng, Trần Hoàng Thiên cũng là cháu trai của ông ta, bị thúc ép thành tài, tất nhiên ông ta cũng không muốn nhà họ Trần mất đi một trụ cột tài năng như vậy.

Nhưng…

Thù hận quá sâu, ông ta cũng sợ Trần Hoàng Thiên không chết thì nhà họ Trần sẽ bị huỷ diệt trong tay Trần Hoàng Thiên. “Chuyện này.”

Nghe lời Trần Hiếu Sinh nói, những người có mặt lúc bấy giờ đều không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Nếu Trần Hoàng Thiên được cứu, vậy thì dù bọn họ có tránh được kiếp nạn này, về sau cũng không dám ở lại thủ đô nữa. “Trần Hoàng Thiên, anh không sao chứ?” Nhậm Tường

Vẫn đỡ Trần Hoàng Thiên, hỏi.

Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Nhậm Tường Vân mỉm cười: “Em dẫn ông nội em đến cứu anh đấy! Vì để cứu anh mà em đã từ Côn Châu chạy đến Đông Đô, rồi lại từ Đông Đô chạy đến thủ đô, còn gọi ông nội em từ Thiên Phủ đến tận thủ đô nữa! Em mệt lắm luôn đây này!”

Trần Hoàng Thiên nhất thời không biết nói gì.

Nhưng mà!

Nhậm Tường Vân đã dẫn ông nội đến tận đây cứu anh, không cần biết có thành công cứu anh ra hay không, anh đều sẽ ghi nhớ ân tình này. “Gia chủ Hàn, lâu quá không gặp, vẫn khoẻ đó chứ?” Lúc này, ông nội của Nhậm Tường Vân đưa tay tạo thế nắm đấm.

Hàn Bình Minh tỏ vẻ có lỗi đáp: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là gia chủ Nhậm cơ à!”

Nói đến đây, ông ta đổi giọng: “Sao thế? Lẽ nào gia chủ Nhậm muốn làm khó Hàn Bình Minh này sao?” “Không dám” Nhậm Văn Thành cười nói: “Cháu gái của tôi quá khó chịu đi, nhất quyết bắt tôi đến thủ đô cứu bạn trai nó, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến thôi

Chỉ là không ngờ rằng người muốn giết bạn trai của cháu gái tôi lại là gia chủ Hàn đây. Thù hận lớn đến mấy mới có thể khiến gia chủ Hàn đích thân chạy đến thủ đô này, làm bạn trai của cháu gái tôi thành ra nông nỗi này vậy chứ?”

Hàn Bình Minh nói thầm: con cáo già này giả bộ với mình, muốn để đây đánh mình mà còn quanh co, nghĩ mình sẽ nể mặt hắn sao?

Nghĩ vậy, ông ta nói: “Chuyện này ông đừng nhúng tay vào, bảo cháu gái ông đổi bạn trai khác đi, tên nhóc này có thù sâu với tôi, tôi không thể tha cho nó được

Trần Hoàng Thiên tức giận nói: “Tôi giết cha ông hay quẳng con trai ông xuống giếng mà ông bảo là thù sâu chứ?” “Láo xược!”

Hàn Bình Minh hét lên: “Đừng tưởng rằng có người giúp cậu thì tôi đây không dám giết cậu “Bạn trai tôi chỉ cho người đánh bị thương người của ông, ông cũng đánh anh ấy ra nông nổi này rồi, còn chưa hả giận hay sao, nhất định phải giết chết anh ấy mới được sao?” Nhậm Tường Vân rất tức giận, có thù hận lớn gì đâu chú.

Hàn Bình Minh chỉ vào đống thịt nhày nhụa rồi nói: “Vừa nãy người của hắn đánh chết người của tôi, thù này nhất định phải báo!” “Nếu người của ông không đụng chạm đến người phụ nữ của tôi thì người của tôi có giết hắn không? Chẳng lẽ không giết hắn, để mặc hắn giày xéo người phụ nữ của tôi đến chết sao?” Trần Hoàng Thiên tức tối đáp.

Hàn Bình Minh không nói thêm gì, vung tay như vuốt đại bàng tiến về phía Trần Hoàng Thiên. Nhậm Văn Thành bước lên một bước, bắt lấy cổ tay

Hàn Bình Minh nói: “Muốn đền bù bao nhiêu tiền anh cứ việc nói, mười tỷ hay trăm tỷ, chỉ cần anh nói ra tôi sẽ khiến anh hài lòng. Nhậm Văn Thành tiếc người tài, ông ta nghĩ rằng Trần

Hoàng Thiên cũng đáng giá ngàn tỷ.

Hàn Binh Minh gằn từng chữ: “Có đến ngàn tỷ tôi cũng không chấp nhận. Tôi đếm đến ba, nếu anh không buông tay thì đừng trách tôi không khách sáo!” “Một!” “Hai!” “Ba!”

Nhậm Văn Thành vẫn không buông tay ra, sắc mặt lạnh lùng hét lên: “Tránh hết ra!”

Hứa Kỳ Xương nhanh chóng kéo Nhậm Tường Vân và

Trần Hoàng Thiên ra xa.

Khoé mắt Hàn Bình Minh khẽ giật. “Nhậm Văn Thành, tốt lắm! Anh nhất quyết muốn đấu với tôi, vậy thì tôi cho anh nếm mùi hối hận!” Dứt lời, Hàn Bình Minh cũng tung ra một chưởng mạnh mẽ.

Nhậm Văn Thành cũng gan góc đón nhận chưởng ấy. Giữa những tia chớp và tia lửa…

Hai chưởng chạm vào nhau, y như sự va đập của những hành tinh.

Đùng!

Cả căn biệt thự của nhà họ Trần cũng bị rung chuyển, tất cả những người đứng đó đều bị gió mạnh thổi bay vào tường, Trần Hiếu Sinh đập đầu chảy máu, trên tường cũng xuất hiện vết nứt nẻ. “Thật quá đáng sợ!

Bọn họ vô cùng sợ hãi. “Đây rõ ràng là thần tiên đánh nhau, mau nằm xuống!” Trần Hiếu Sinh kinh ngạc hét lên, nằm trong góc rùng mình. Nằm rạp xuống rồi sẽ tránh được ảnh hưởng của những cú va đập. “Không ngờ, thực lực của Hàn Bình Minh anh đã vượt qua tôi rồi. Quả là cao thủ bí ẩn và khó lường nhất trong giới võ thuật!”

Nhậm Văn Thành bị chưởng làm rung người và bay xa hơn mười mét. Lúc ở trên không trung, vẻ mặt của ông ta rất kinh ngạc.

Hàn Bình Minh chỉ bị lùi lại vài bước mà thôi, ông ta cười đắc thắng nói: “Còn muốn ra mặt thay cho thằng nhóc kia nữa không?”

Nhậm Văn Thành trầm ngâm vài giây rồi nói: “Cậu ấy là một thiên tài trong số các thiên tài võ thuật, cũng là bạn trai của cháu gái tôi, tôi phải bảo vệ cậu ấy. Hàn Bình Minh tức giận trừng mắt: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách tôi không niệm tình!”

Dứt lời, Hàn Bình Minh kiếng chân lướt vào trong đại sảnh, vung chưởng về phía Nhậm Văn Thành. “Băng Sơn Chưởng!”

Đối mặt với sự tấn công của Hàn Bình Minh, Nhậm Văn Thành đã sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Ông ta đánh ra một ẩn chưởng cực lớn về phía Hàn

Bình Minh.

Hàn Bình Minh khinh khỉnh hừ lạnh, đón lấy bóng chưởng.

Đùng!

Ông ta dùng chưởng thật đón lấy cái bóng của chưởng bên đối phương, khoảnh khắc hai chưởng chạm nhau, ông ta bị văng xa mấy bước. “Băng Sơn chưởng đúng là có chút uy lực.

Hàn Bình Minh vừa nói vừa hội tụ nguyên khí lại thành một thanh kiếm. “Mở được núi, cắt được nước!” Ông ta đột nhiên vung kiếm chém xuống! “Gia chủ Nhậm, cẩn thận!”

Trần Hoàng Thiên hét lên.

Đây là Chân Võ kiếm pháp thức thứ tư, anh không ngờ Hàn Bình Minh cũng biết. “Nghĩ lại thầy chỉ dạy ông ta Chân Võ kiếm pháp chứ không dạy ông ta toàn bộ Chân Võ Kiếm Pháp Tu Luyện

Quyết

Trần Hoàng Thiên thầm nghĩ.

Nghe thấy tiếng hét của Trần Hoàng Thiên, Nhậm Văn Thành đang ở trên không lúc này đang cật lực tránh kiếm.

Đùng!

Kiếm khí chém xuống đất, để lại dấu vết dài mấy trăm mét trong trang viên nhà họ Trần. Sâu vài mét và rộng tầm mười cm, các bức tường cũng bị nức nẻ. “Thật là quá kinh khủng!”

Đồng tử Hứa Kỳ Xương co lại vì kinh ngạc.

Nhậm Văn Thành cũng tự biết rất nguy hiểm.

Ông ta mới biết rằng thực lực của Hàn Bình Minh đã vượt xa sức tưởng tượng của mình.

Nhưng vì để cứu Trần Hoàng Thiên và để nhà họ Nhậm có một đứa cháu rể giỏi giang trong tương lai, ông ta đành phải cắn răng, tập trung năng lượng của mình vào một thanh kiếm và phóng đi. “Anh còn dám tiếp tục cứu hắn, vậy thì đừng trách tôi húc chết anh!”

Sát khí bừng lên trong người Hàn Bình Minh.

Để có được nửa quyền đầu tiên của Chân Võ Tu Luyện Quyết, từ nay về sau có thể thành tiên, ông ta tuyệt đối không thể để bất kỳ ai ngăn cản con đường thành tiên của mình.

Đùng! Đùng! Đùng!

Hai người ở giữa không trung giao đấu vô cùng kịch liệt.

Cả Hàn Bình Minh và Nhậm Văn Thành đều rất mạnh, mặc dù Hàn Bình Minh đã đàn áp Nhậm Văn Thành, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng thu phục được Nhậm Văn Thành như vậy. “Làm thế nào đây ông Hửa? Hình như ông nội không đánh lại Hàn Bình Minh!” Nhậm Tường Vân đã trở nên rối trí, bởi vì cô ấy nhìn thấy Hàn Bình Minh sắp đánh bại ông nội của mình.

Nếu như ông nội chết đi vậy thì nhà họ Nhậm nhất định sẽ loạn cả lên. “Tôi cũng không biết. Cho dù tôi có giúp đi chăng nữa thì cũng không hiệu quả gì. Hàn Bình Minh cũng có thể xử lý tôi chỉ bằng một nhát kiểm.” Hứa Kỳ Xương nói.

Lúc Trần Hoàng Thiên cũng không biết làm thế nào cho hợp lý thì một tiếng hét vang lên: “Hàn Bình Minh, mau dừng tay lại cho tôi!