Chàng Rể Đào Hoa

Chương 33




Trong sảnh Vạn Thọ đều là tiếng mọi người cười cười nói nói, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt vui vẻ, đột nhiên có một âm thanh vang lên, khiến cho tiếng cười nói trong sảnh gần như bị đè xuống, trong chốc lát xung quanh bốn bề đều yên tĩnh.

Một giây sau, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn người đàn ông tên người đàn ông tên Báo và đám người sau lưng anh ta.

Chỉ thấy những người này từ trên xuống dưới đều mặc màu đen, hầu hết đều có hình xăm. Người thì tóc vàng, người cắt đầu cua hoặc có người để đầu trọc.

Không phải người qua đường bình thường!

Đồ đần mới không nhận ra!

“Chí Văn, đi hỏi xem có chuyện gì.” Dương Chấn Kỳ hạ giọng nói với Dương Chí Văn.

“Được ạ.” Dương Chí Văn thích nhất là được ông nội sai đi làm việc, anh ta cảm thấy ông nội rất tin tưởng mình, lúc này đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới.

“Người anh em, anh đến đây làm gì thế?” Anh ta cười rạng rỡ, hỏi người đàn ông tên Báo đang dẫn đầu.

Nhưng không ngờ, chờ đợi anh ta là những lời chửi mắng.

“Con mẹ nó ai cho mày gọi tao là anh em?”

Dương Chí Văn giật mình kêu lên, lảo đảo lui lại mấy bước, yếu ớt hỏi: “Sảnh Vạn Thọ này hai ngày trước chúng tôi đã đặt rồi. Mà bây giờ tiệc rượu đang diễn ra, anh trai để chúng tôi đi đâu bây giờ?”

“Tao không cần biết chúng mày đi đâu, dù sao trong mười phút, tất cả mọi người nhất định phải đi, nếu mười phút sau còn ai ở lại sảnh Vạn Thọ, chẳng cần biết đấy là ai, tao đều đánh gãy chân!” Khuôn mặt thối của người đàn ông tên Báo nghiêm khắc cảnh cáo.

“Quá ngang ngược rồi!”

“Đây là ai, sao lại phách lối như vậy, còn biết phép tắc là gì không?”

“Tôi thấy muốn đối phó với những người này, phải dùng biện pháp cứng rắn, chúng ta càng nhượng bộ anh ta lại càng phách lối, đừng thấy anh ta hung bạo trâu bò mà sợ, bọn chúng sợ nhất là loại người cứng rắn.”

“…”

Khách mời đang ngồi đều cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ ngang ngược của người đàn ông tên Báo.

Nghe thấy lời nghị luận đằng sau, lại nghĩ nên biểu hiện một chút thực lực của mình trước mặt ông nội, Dương Chí Văn sửa sang lại cổ áo, lấy can đảm nói: “Phòng này chúng ta đã đặt trước, tiệc rượu cũng đang được tổ chức rồi, các người có quyền gì mà bảo chúng tôi đi?”

“Tôi cảnh cáo các anh, đừng tưởng mặc toàn đồ đen là muốn làm gì thì làm, nhà họ Dương chúng tôi tài sản lên tới vài chục tỷ, sao phải sợ bọn lưu manh các người?”

“Biết điều thì cút cho tôi, nếu không đừng trách…”

“Con mẹ nó!”

Dương Chí Văn còn chưa nói xong, người đàn ông tên Báo đang đứng đầu đã trực tiếp đạp anh ta một phát, khiến anh ta bay ra xa ba mét, người đập vào cái bàn phía trước.

Rầm rầm rầm!

Chén bát bị rơi, vỡ nát đầy trên đất.

“Ai ui!” Anh ta rên một tiếng.

Mọi người ở đây đều bị dọa, nhao nhao đứng lên, lùi về một phía, khuôn mặt Dương Chấn Kỳ cũng thay đổi, ngay lập tức ông ta đứng lên.

“Anh Báo bớt giận! Anh Báo bớt giận!”

Lúc này có một cô gái mặc trang phục chức nghiệp chạy đến, trấn an người đàn ông tên Báo vài câu, rồi nhìn một vòng sảnh Vạn Thọ.

“Xin hỏi ai là ông Dương Chấn Kỳ?”

“Là tôi.” Dương Chấn Kỳ lên tiếng, không vui mà trả lời: “Khách sạn Vạn Hưng dù sao cũng là khách sạn năm sao, sao lại giải quyết vấn đề kém như vậy, có thể để cho một đám người tùy tiện đi vào sảnh tiệc dọa đánh người, còn muốn làm ăn sao?”

“Ông Dương, thật xin lỗi.” Cô gái xinh đep cúi người, giải thích: “Sảnh Thiên Khúc ở bên cạnh cũng đang làm tiệc rượu, khách mời khá đông nên có thể không đủ chỗ ngồi, hi vọng mọi người có thể chuyển sang sảnh Thiên Hương, chúng tôi sẽ bồi thường tiệc rượu thỏa đáng, khách sạn sẽ giảm hai mươi phần trăm tất cả chi tiêu tối nay, ông thấy thế nào?”

“Nhưng ở đây chúng tôi có nhiều khách mời như vậy, tiệc rượu cũng đã bắt đầu, bây giờ đột nhiên lại muốn chúng tôi đổi phòng, các người cũng không coi tôi ra gì đúng không?” Dương Chấn Kỳ cảm thấy vô cùng khó khăn.

Nếu như tiệc rượu chưa bắt đầu có lẽ ông ta còn cân nhắc, nhưng bây giờ tiệc rượu đã bắt đầu, bị người ta đuổi sang phòng khác, ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt, làm như vậy sẽ khiến tiệc rượu mất ý nghĩa.

“Bảo chúng mày đi thì đi đi, ở đây nói nhảm nhiều như thế làm gì?” người đàn ông tên Báo quát.

“Anh Báo, anh đừng kích động.” Quản lý dỗ dành lần nữa, rồi nhìn Dương Chấn Kỳ: “Ông Dương, hi vọng ông hiểu rõ một chút, sảnh Thiên Phúc kia mấy người không thể dùng, ông vẫn nên suy xét kỹ là lợi hay hại, để không ảnh hưởng đến mọi người.”

Dương Chấn Kỳ nghe xong, ngay lập tức hiểu được bên trong có tầng quan hệ vô cùng lợi hại.

Ở cùng người lợi hại, huống chi người kia ông lại không chọc nổi, chỉ có thể tránh đi.

Ông ta định đồng ý, Lâm Giang đột nhiên mở miệng: “Gọi quản lý tới đây cho tôi, khinh ông ngoại của tôi, khinh nhà họ Dương nhỏ bé đúng không?”

“Tôi nói cho anh biết, nhà họ Dương có tài sản mấy chục tỷ thì dễ ăn hiếp, nhưng bất động sản Thái Thịnh tài sản nghìn tỷ chắc không dễ ăn hiếp đâu nhỉ?”

Dứt lời, anh ta nghênh ngang đi đến.

Vừa rồi vòng Phật mạ vàng bị ném trên mặt đất, khiến anh ta bị mất mặt, cũng khiến cho thái độ ông ngoại nhìn vợ anh ta là Lưu Ngọc Huyền cũng kém mấy phần.

Là một thằng đàn ông mà lại khiến cho vợ mình mất mặt, để vợ vì chính mình mà khiến cho thái độ người thân của cô trở nên kém, anh ta cảm thấy đây là sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Đúng lúc lại có cơ hội cho anh ta thể hiện, sao anh ta có thể bỏ lỡ?

Nếu như khiến đối phương sợ đến nỗi bỏ chạy, anh ta cảm thấy tất cả mọi người sẽ khen nấy khen để, Dương Chấn Kỳ cũng sẽ thay đổi thái độ với anh ta, đem vị trí của anh ta nâng thật cao.

Như vậy đến lúc đó có thể giẫm lên đầu Trần Hoàng Thiên, lấy lại ba mươi tỷ kia.

Đến nhà một tên con rể ăn hại bắt đền ba mươi tỷ cũng đủ mất mặt!

“Mẹ nó, cho rằng nhà họ Dương không có ai chống lưng đúng không, cổ đông thứ hai Lâm Giang của bất động sản Thái Thịnh, con rể của cháu ngoại nhà họ Dương!”

Dương Chí Văn ôm bụng đi đến bên cạnh Lâm Giang, tức đến nỗi thở hổn hển, rồi gào thét với người đàn ông tên Báo.

“Bất động sản Thái Thịnh có cổ phần của mày?” người đàn ông tên Báo nhìn về phía Lâm Giang.

“Đương nhiên.” Lâm Giang nhún vai, đắc ý nói: “Sợ đúng không, sợ thì xin lỗi anh họ tao ngay, chúng mày không muốn mất mặt thì cút ra ngoài!”

“Em rể họ, quá trâu bò!” Dương Chí Văn lúc này giơ ngón tay cái với anh ta.

“Chị họ, chồng chị thật đẹp trai!” Dương Ngọc Mai say mê nói với Lưu Ngọc Huyền.

“Chị cũng cảm thấy dáng vẻ này của Lâm Giang vô cùng đẹp trai!” Lưu Ngọc Huyền phảng phất như trở về lúc yêu đương nồng nhiệt với Lâm Giang.

“Nhìn xem.” Dương Bảo Trân chỉ vào Lâm Giang, nói với Trần Hoàng Thiên: “Anh xem người ta ngầu bao nhiêu, nhìn lại anh xem, ngay cả rắm cũng không dám thả, chị tôi gả cho cái loại vô dụng này thật sự tủi thân vô cùng, nếu chị ấy gả vào nhà giàu, ai dám khinh thường nhà họ Dương chứ.”

“Ha ha ha!”

Lúc này, người đàn ông tên Báo giận dữ cười.

“Mày cười cái gì!” Lâm Giang lạnh lùng nói.

“Con mẹ nó, cười mày ngu ngốc!” người đàn ông tên Báo trực tiếp dùng tay đánh vào đầu Lâm Giang.

Bốp!

Lâm Giang bị đánh vào đầu, lập tức nổi giận: “Con mẹ nó mày dám đánh tao? Có tin chỉ cần tao gọi một cú điện thoại là có mấy trăm người từ công trường đến đánh chết mày không?”

“Ba mày?” người đàn ông tên Báo khinh thường cười lạnh: “Đừng nói là ba của mày, kể cả chủ tịch Lâm Bằng Quang gặp tao cũng phải cung kính gọi tao một tiếng anh Báo. Ba mày thì tính là gì? Tao cho ông ta mặt mũi thì ông ta là người, tao không cho thì ông ta chỉ là một tên sai vặt của tao!”

“Cái gì!”

Thân phận của Báo Hoàng lộ ra, khuôn mặt của mọi người cũng thay đổi.

Những người ngồi ở đó chưa từng gặp mặt Báo Hoàng, nhưng tám mươi phần trăm đều đã nghe qua tên anh ta

Đây chính là giám đốc chi nhánh của công ty Hoàng Gia Entertainment, là phụ tá đắc lực của Hoàng Thiên Tuấn!

Tám mươi phần trăm khu ăn chơi ở thành phố Đông Đô đều có cổ phần của Hoàng Gia Entertainment, mà mỗi tỉnh ở Lam Hoa đều có mặt Hoàng Gia Entertainment.

Có thể nói Hoàng Gia Entertainment là công ty giải trí đứng đầu của Lam Hoa!

Cho dù chỉ là giám đốc một chi nhánh thì đó cũng là ông chủ lớn, là người giàu nhất ở Đông Đô gặp Hoàng Thiên Tuấn, ai gặp cũng phải vô cùng kính trọng anh ta.

“Anh anh anh… anh Báo?”

Khuôn mặt Lâm Giang trắng bệch, không còn một tia máu, cả người giống như nằm trong hầm băng, hai chân run lập cập, ngay cả nói chuyện cũng phải dùng sức.

“Còn dám lên mặt với tao không?”

“Không dám ạ anh Báo, nếu em sớm biết đó là anh, em có một trăm lá gan cũng không dám lên mặt với anh, xin anh tha cho em!” Lâm Giang sợ quá muốn khóc.

“Tha cho mày thì có thể, quỳ xuống xin tao bỏ qua thì tao còn tha, nếu tao không đánh gãy hai chân mày, tao không phải Lâm Văn Báo!” Lâm Văn Báo chỉ tay xuống dưới hông.

“Được được ạ!” Lâm Giang không có thời gian mà suy nghĩ, ở trước mặt mọi người lập tức quỳ xuống đất, bò đến chỗ dưới hông Lâm Văn Báo.

Mắt chó làm bằng hợp kim 24K của mọi người đều bị anh ta chọc mù.