Chàng Rể Đào Hoa

Chương 322




Cơ thể của Dương Ninh Vân run lên.

Thấy ở ngoài cửa xuất hiện năm sáu người che mặt mặc áo đen, một người trong số họ còn lấy súng ra chĩa vào đầu của cô, cô lập tức sợ hãi đến tái mặt, run rầy hỏi: “Các người… Là ai?”

Khi cô vừa dứt lời, người mặc áo đen đứng đầu liền túm lấy cổ áo của cô, đẩy cô vào phòng và đè lên giường, cây súng trong tay vẫn dí chặt lấy đầu cô. Trầm giọng hỏi: “Nói, chồng của cô, Trần Hoàng Thiên đã giấu cuốn sách quý mà thầy của anh ta để lại ở đâu?” “Các người mau thả con gái của tôi ra! Thả con gái của tôi ra!” Dương Thiên Mạnh tức giận quát lên.

Chát

Ngay lập tức có một người mặc áo đen tát vào mặt Dương Thiên Mạnh, quát lớn: “Câm miệng ngay cho tôi, cẩn thận tôi một phát súng bắn chết ông đấy!”

Dương Thiên Mạnh bị tát đến đầu kêu ong ong,khoé miệng có máu chảy ra, nhất thời cũng không nói nên lời. “Ba!”

Dương Ninh Vân kêu gào lên và quát về phía người mặc áo đen đó: “Tôi không biết các người đang nói cuốn sách quý gì cả, cũng không biết cuốn sách quý đó giấu ở đâu, tôi và chồng tôi sớm đã ly dị rồi, tôi không biết cái gì cả!” “Mẹ kiếp!” Người mặc áo đen nghiến răng nghiến lợi: “Cô thực sự không nói đúng chứ không nói thì chúng tôi sẽ giết chết ba của cô!”

Nói đến đây, người mặc áo đen kia quát lên: “Lôi ba của cô ta xuống dưới giường, nếu cô ta không nói thì giẫm chết cho tôi!” “Vâng a!”

Lập tức có người mặc áo đen lỗi Dương Thiên

Mạnh từ trên giường xuống đất, rầm một tiếng, đầu của Dương Thiên Mạnh bị đập đến chảy máu. Cho dù là vậy, nhưng bốn người mặc áo đen đó vẫn giẫm mạnh vào người của ông ấy. “Ba! Ba! Ba di!”

Dương Ninh Vân kêu gào đến rát cổ bỏng họng. “Mấy con thú vật các người, có gì thì nhắm vào tôiđây, đừng có đánh ba của tôi, đừng có ba của tôi Cô người mặc áo đen đó đè lấy, cô cảm thấy như thể có một ngọn núi trên người, hoàn toàn không thể thoát được. “Cô có nói hay không?” Người mặc áo đen quát lên: “Nếu không nói sẽ một bắn chết cô!” “Rốt cuộc anh muốn nói cái Dương Ninh Vân suy sụp bật khóc lên. Bất lực

Người mặc đen nghiêm nghị nói: “Thầy của Trần Hoàng Thiên, chồng cô, sách quý đưa cho anh ta ở đâu trước dám nói “Tôi thực sự không biết, thầy của chồng tôi trước khi thăng thiên nói chuyện với riêng một mình anh ấy, nhưng tôi thực không biết thầy của anh ấy để lại anh ấy cuốn sách quý ba đi, làm thực vật mới biết nói chuyện, không thể chịu đánh tàn nhẫn của các người đâu mà!” DươngNinh Vân khóc lóc kể lể, tuyệt vọng và bất lực đến đỉnh điểm. “Mẹ kiếp!”

Người mặc áo đen tức giận khôn xiết: “Vậy cô có thấy qua anh ta giấu gì ở trong nhà không? Chẳng hạn như đào đất để giấu đồ, lén lén lút lút không để cho người khác biết, có từng thấy qua không?”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy liền suy nghĩ kỹ.

Bất chợt nhớ ra, vào một buổi tối nọ, cô đi ngang qua phòng sách của Trần Hoàng Thiên, từ cửa sổ nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đặt một cuốn sách vào trong bức tường ở phòng sách, trên bức tường đó có một cửa sổ nhỏ, trên đó có đóng hai cái định và treo hai bức tranh, khi kéo hai cái đỉnh ra. Cửa sổ nhỏ lập tức mở ra.

Lúc đó cô cũng không để tâm lắm, cũng chưa từng mở ra bên trong đặt cái gì, bây giờ những người này nhắc đến cuốn sách quý, không lẽ cuốn sách đó chính là cuốn sách quý mà họ nói sao? “Rốt cuộc cô có nói hay không!” Người mặc áo đen hung dữ nói: “Nếu không nói thì ba của cô chết chắc rồi!”

Dương Ninh Vân kinh ngạc và hét lên: “Tôi nói: Tôi nói: Anh kêu họ ngừng đánh ba của tôi đi rồi tôi sẽnói ” “Dừng!”

Người mặc áo đen cầm đầu giơ tay lên.

Bốn người mặc áo đen lập tức dừng lại. “Nói!” Người mặc áo đen cầm đầu quát lớn.

Dương Ninh Vân có chút do dự có nên nói hay không, chính vào lúc này, giọng nói yếu ớt của Dương Thiên Mạnh vang lên. “Ninh Vân, nhà họ Dương của chúng ta, đã nợ Trần Hoàng Thiên quá nhiều rồi, bất kể con thực sự biết cũng được, giả vờ biết cũng được, cũng đừng có nói ra, cho dù có chết, cũng đừng làm chuyện có lỗi với Trần Hoàng Thiên nữa.”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, khó xử đến cực điểm! “Mẹ kiếp!”

Người mặc áo đen cầm đầu tức giận, quay súng về phía Dương Thiên Mạnh, đe doạ nói rằng: “Ông không sợ tôi một phát bắn chết ông sao?”

Dương Thiên Mạnh cười, lộ ra một hàm răng máu: “Tôi là người đã từng chết qua một lần rồi, anh cảm thấy tôi sẽ còn sợ chết sao?”

Nói đến đây, ông ấy nhìn sang Dương Ninh Vân,nói từng câu một: “Có chết cũng đừng nói, ba đi trước một bước đây!”

Vừa mới dứt lời.

Đoàng!

Đầu của Dương Thiên Mạnh đập mạnh xuống sàn lát gạch, máu lập tức bắn ra tung toé. “Ba! Ba!”

Dương Ninh Vân kêu la khản cả cổ.

Những người mặc áo đen hoàn toàn sững sờ.

Dương Ninh Vân nhân cơ hội vùng vẫy thoát ra, ôm lấy Dương Thiên Mạnh vào lòng, kêu lên vài tiếng, không nghe thấy tiếng trả lời, cô run rẩy đưa tay lên mũi của Dương Thiên Mạnh để kiểm tra hơi thở.

Ngay khi kiểm tra, toàn thân cô lập tức run lên, suy sụp la hét lên. “Ba! Ba đừng có bỏ con! Ba đừng có bỏ con mà Hu hu…”

Cô bật khóc sướt mướt, tiếng khóc xé nát tâm can.

Người mặc áo đen cũng hoảng hốt, liền nuốt nước bọt, ông chủ của họ đã căn dặn, chỉ hù doạ họ và cay cái miệng của Dương Ninh Vân ra là được rồi. Đừnggây ra án mạng, nhưng giờ đây

Họ cũng không biết phải làm thế nào để giải thích với ông chủ của họ đây. “Cô có nói không! Rốt cuộc cô có nói hay không!” Người mặc áo đen cầm đầu túm lấy tóc của Dương Ninh Vân, chĩa súng vào đầu cô và hét toáng lên.

Dương Ninh Vân đã ngừng khóc, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: “Bắn chết tôi đi, để tôi xuống dưới cùng với ba của tôi, anh bắn chết tôi. Bắn chết tôi đi!”

Nói đến cuối cùng, cô gần như là gầm thét lên.

Nhưng khi thấy Dương Ninh Vân đã không muốn sống nữa, người mặc áo đen cầm đầu biết đã không thể hỏi được gì nữa bèn đưa mắt ra hiệu cho một người mặc áo đen, người mặc áo đen đó đi ra khỏi phòng và gọi điện thoại. “Cậu chủ, Dương Ninh Vân hình như biết giấu ở đầu, vốn định nói ra nhưng bị ba của cô ta ngăn cản, sau đó ba của cô ta tự sát, cô ta bây giờ đã không còn muốn sống nữa, chúng tôi không thể cạy miệng của cô ta ra được. Người mặc áo đen nói. “Đồ vô dụng! Các người là đồ vô dụng thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, không phải đã kêu các người không được làm chết người rồi sao, tại sao lại còn làm chết người hà?” Hàn Tử Minh tức giận gàothét lên. “Xin lỗi cậu chủ, bây giờ chúng tôi phải làm như thế nào đây?” Người mặc áo đen hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ có thể dùng khổ nhục kế, lát hồi tôi sẽ xông lên đánh với các người, nhớ là phải bắn tôi một phát súng”

Tút tút…

Điện thoại ngắt máy.

Năm phút sau. “Ninh Vân. Tôi đến thăm em và ba của em đây, có ở nhà không?”

Một giọng nói vang lên.

Dương Ninh Vân đang thờ thần nghe thấy, liền bật khóc và kêu lên: “Cậu Hàn, nguy hiểm, bọn họ có súng, cậu mau chạy đi. Đừng quan tâm đến tôi!”

Đáp lại anh ta là giọng nói tức giận của Hàn Từ Minh. “Thắng mẹ kiếp nào bắt nạt Ninh Vân, muốn chết sao?”

Sau đó, Dương Ninh Vân nhìn thấy Hàn Tử Minh xông vào phòng và đánh với người mặc áo đen, tiếp đó thì đoàng một tiếng, chân của Hàn Tử Minh bị bắntrúng “Từ Minh!”

Dương Ninh Vân kinh ngạc kêu lên.

Hàn Tử Minh liền cướp lấy súng trên tay của người mặc áo đen, đoàng đoàng vài tiếng, tất cả những người mặc áo đen sơ hãi bỏ chạy, sau đó vứt súng sang một bên, khập khiễng bước đến chỗ Dương Ninh Vân, mồ hôi đầm đìa cười và hỏi: “Ninh Vân. Bọn họ đã bị tôi đánh bỏ chạy hết rồi, em không sao chứ?” “Hu hu…”

Dương Ninh Vân vừa đau lòng vừa cảm động bật khóc lên: “Tôi không sao, cậu có sao không Từ Minh?” “Tôi vẫn ổn.” Hàn Tử Minh cười và ngồi xuống đất, hỏi: “Chủ Dương thế nào rồi?” “Ba của tôi, ông ấy… Hình như ông ấy đã chết rồi, hu hu…” Dương Ninh Vân khóc lóc thảm thiết. “Cái gì!” Hàn Tử Minh giả vờ kinh ngạc: “Những người mặc áo đen đó là ai vậy, tại sao phải bắn chết chủ Dương chứ?”

Dương Ninh Vân vừa lắc đầu vừa khóc: “Tôi cũng không biết bọn họ là ai. Buộc tôi phải nói ra mật tập của người thầy chồng tôi để lại cho anh ấy, tôi không nói thì họ đánh ba của tôi, sau đó ba của tôi tự sát.””Thế em không nói sao, bí mật còn quan trong hơn cả mạng sống sao?” Hàn Từ Minh nói.

Dương Ninh Vân khóc lóc thảm thiết: “Tôi định nói ra để cứu ba của tôi, nhưng ba của tôi, ông ấy đã tự sát để giữ bí mật, hu hu..”

Mẹ kiếp!

Hàn Tử Minh chửi rủa trong lòng, cái ông già đáng chết này, đúng là làm hỏng việc mà “Những người mặc áo đen đó chắc vẫn chưa chạy xã, hay là em hét vài tiếng qua cửa sổ, nói bí mật cho bọn họ biết, nếu không, tôi sợ bọn họ vẫn sẽ làm điều bất lợi với em.” Hàn Tử Minh nói.

Dương Ninh Vân lắc đầu: “Ba của tôi thà chết cũng không cho tôi nói. Tôi không thể để cho ba của tôi chết oan được, đến tìm tôi thì cứ đến, có gì thì xuống dưới ở bên cạnh ba của tôi thôi.”

Hàn Tử Minh im lặng.

Dương Ninh Vân nói: “Tử Minh, cậu giúp đặt ba của tôi lên lưng tôi đi, tôi cống ông ấy đến bệnh viện xem có còn cứu được không, cậu cũng đến bệnh viện khám đi. Đừng trì hoãn việc điều trị, đã chảy rất nhiều máu rồi.”

Hàn Tử Minh đồng ý rồi bế Dương Thiên Mạnh lên.Để tôi đi Từ Minh, cậu đã bị thương rồi.” Dương Ninh Vân nói.

Hàn Từ Minh cười và lắc đầu: “Không sao, đi thôi”

Hai tiếng sau.

Ở trong bệnh viện.

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra. “Bác sĩ, ba của tôi như thế nào rồi?” Dương Ninh Vân lo lắng hỏi.

Bác sĩ thở dài: “Ba của cô đã đi rồi, chuẩn bị hậu sự đi.”

Cơ thể của Dương Ninh Vân mềm nhũn và ngồi phịch xuống đất, nước mắt ào ạt chảy xuống, thảm thiết kêu lên: “Ba!”

Hai ngày sau.

Côn Châu, núi Phượng Hoàng. “Giàn trận!”

Ngô Việt Minh chuyển động thần niệm, lớn tiếng kêu lên.

Âm ầm!

Một trận lớn liền bay lên, cả một ngọn núi Phượng Hoàng lập tức bị bao phủ bởi lớp sương mù mỏng.”Ha ha ha!”

Ngô Việt rồi, đại trận Phước Long cùng cũng thành rồi, đừng nói họ Nhậm bước vào,

Sau đó, ta đóng đại trận rồi gọi “Trói Nhậm Phượng Hoàng, tôi muốn giết chết anh ta trong đại trận đây không phải là dễ đụng tới.” “Dạ vâng ông cụ! sẽ sắp xếp người đi cặp cầu nam nữ đó!”

Lúc này, khách “Ha ha!”

Trần Hoàng cười lớn. “Đã đấy. Ngày chết của anh đang đến gần, hãy đợi thủ đô lấy cái mạng chó của anh!”“Còn nhà các người cũng sắp đến rồi, tất những chả đạp tôi, hãm hại giết chết con của tôi, bộ các người hãy đợi đấy. Tôi sẽ cho người biết, gì gọi là không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa đến!”