Chàng Rể Đào Hoa

Chương 320




Răng rắc

Hứa Kỳ Xương nằm chặt hai tay, phát ra âm thanh răng rắc. Chỉ chờ Ngô Việt Minh động thủ, ông ta sẽ lập tức ra tay.

Trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh của biệt thự bị bao phủ bởi hai luồng sát khí nồng đậm, khiến người khác không thở nổi. Ngực đám người Cổ Anh Tài và Nhậm Tường Thiên đều đập mạnh liên hồi, như ở độ cao năm nghìn mét so với mực nước biển, thiếu oxy trầm trọng.

Ngô Việt Minh và Hứa Kỳ Xương cử đối đầu, giằng có như vậy gần năm phút.

Đột nhiên.

Ngô Việt Minh buông nắm đấm đầy mồ hôi, nhìn về phía Cổ Anh Tài, mặt không chút thay đổi nói: “Cứ theo như cậu chủ Nhậm nói, cho Cổ An Nhiên tám trăm tỷ” “Cái gì?”

Cổ Anh Tài sự ngây người, không dám tin nói:“Ông cụ, cho tám trăm tỷ? Có nhằm không?” “Ông bảo cháu cho thì cho, sao nói lắm như vậy?” Ngô Việt Minh quát.

Pháp tu và võ tu, trong tình huống cùng một cảnh giới, cùng lúc động thủ, võ tu sẽ tốt hơn một bậc. Nếu pháp tu chuẩn bị sẵn sàng, hoàn thành pháp thuật, thì pháp tu lợi hại.

Tình huống trước mắt này, Ngô Việt Minh căn bản không kịp thi pháp, cho nên ông ta không có cách nào động thủ với Hứa Kỳ Xương. Một khi động thủ, Hứa Kỳ Xương có thể đánh chết ông ta.

Cho dù là võ tu thần cảnh tầng hai, cũng có khả năng đánh chết ông ta. Đây cũng là nguyên nhân ông ta không dám động thủ

Nếu như ông ta hoàn thành thi pháp, thần cảnh tầng bốn hắn đều có thể không để trong mắt.

Đây chính là điểm khác nhau giữa võ tu và pháp tụ, đây là ưu điểm riêng của mỗi người.

Mặt Cổ Anh Tài nhất thời giống như cà tím phơi sương, trong nháy mắt không để yên, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho phòng tài vụ của công ty, bảo chuyển năm trăm triệu đến sổ sách của Cổ AnNhiên. không bao lâu, Cô An Nhiên nhận được năm trăm triệu tiền chuyển khoản. “Công ty không thể có ngay tám trăm triệu, gửi cô năm trăm triệu trước. Cho tôi chút thời gian xoay tiền, rồi bổ sung ba trăm triệu lại cho cô” Cổ Anh Tài nói.

Chuyện này mọi người đều có thể hiểu, rất nhiều công ty triệu đô, nhưng lượng tiền mặt lưu giữ lại không nhiều. Có thể có năm trăm triệu ngay như vậy, có thể xem là lượng tiền mặt dồi dào. “Được Cổ An Nhiên không có ý kiến gì. Có thể lấy được năm trăm triệu cô ấy đã rất vui vẻ. Ít nhất có thể đảm bảo cho cuộc sống cho mẹ và em trai rồi nhỉ?

Còn chuyện báo thù, cô ấy đương nhiên muốn báo, muốn Cổ Anh Tài chết.

Nhưng Nhậm Tường Thiên có quy tắc chỉ giúp cô ấy lấy lại tài sản thuộc về cô ấy, chưa từng nói sẽ giúp cô ấy báo thù, cô ấy cũng không có cách nào ép Nhậm Tường Thiên giúp cô ấy giết Cổ Anh Tài.

Tóm lại, kết quả này đã khiến cô ấy vừa lòng. “Thế nào thằng nhóc kia?” Nhậm Tường Thiên nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, đắc ý nói: “Là cậu có bản lĩnh, hay tôi có bản lĩnh? Cậu có thể lấy lại tài sảncho An Nhiên mà không có tôi không?”

Trần Hoàng Thiên không lên tiếng, để cho anh ta giả bộ đe dọa. Anh ta biết trời muốn người ta diệt vong, trước tiên phải khiến họ điên cuồng. Ngô Việt Minh sẽ không bỏ qua, bảy ngày sau Nhậm Tường Thiên sẽ rất khó coi. “Ha ha!”

Nhưng thấy Trần Hoàng Thiên không mất bình tĩnh. Nhậm Tường Thiên đắc ý cười to, ôm eo Cổ An Nhiên, nhéo nhéo bên hông cô ấy, cười xấu hỏi: “An Nhiên, Cô nói xem tôi là một người đàn ông hay Trần Hoàng Thiên là một người đàn ông?”

Cổ An Nhiên áy náy nhìn Trần Hoàng Thiên một cái, nói: “Anh là đàn ông” “Ha ha!”

Nhậm Tường Thiên cười một lần nữa và hỏi: “Cậu ta rất có khí phách.”

Cổ An Nhiên muốn nói lại thôi. Nhưng vẫn nói: “Anh có khí phách hơn.” “Ha ha ha.”

Cho Nhậm Tường Thiên Nhạc vui gần chết, cười đỏ cả mặt nói với Trần Hoàng Thiên: “Nghe thấy không, An Nhiên nói, tôi đàn ông, tôi khí phách hơn.Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ trong lòng cậu cảm thấy thế nào?” Có thể cười đến cuối xem như là bản lĩnh của anh ”

Trần Hoàng Thiên bỏ lại một cầu, xoay người bước nhanh rời đi, khiến cho Nhậm Tường Thiên cười lớn lần nữa. “Trần Hoàng Thiên!”

Cổ An Nhiên hô một tiếng, thấy Trần Hoàng Thiên không dừng lại, cô ấy muốn nói lại thôi, trong lòng âm thẩm nói: “Em vì anh thôi. Em hy vọng anh hiểu.” Sau đó, Nhâm Tường Thiên và Cổ An Nhiên cùng rời khỏi nhà họ Cổ. “Mẹ kiếp!”

Bọn Nhậm Tường Thiên vừa đi, Ngô Việt Minh đã giận dữ lật bàn, cực kỳ phẫn nộ nói: “Dám không hề mặt tôi. Khiến tôi mất hết mặt mũi, bảy ngày sau, xem tôi làm sao để trừng trị mấy người!” “Để tôi xem! Chờ xem.”

Sau khi trút bỏ hết lửa giận, ông ta nhìn về phía Cổ Anh Tài, nói: “Theo dõi chúng thật kỹ cho tôi. Cho dù cậu dùng biện pháp gì, cũng phải chặn bọn họ lại cho tôi. Trong vòng bảy ngày, không được để họ rời khỏiHồng Kông, hiểu không?” “Vâng, ông cụ.” Cổ Anh Tài trả lời.

Sau đó, Ngô Việt Minh tức giận rời đi. Buổi tối, Trần Hoàng Thiên một mình ăn tối tại Khách sạn Hoàng Hậu đột nhiên có một tiếng cười lanh bên tai. “Ôi, đây không phải là Trần Hoàng Thiên sao?”

Rõ ràng là Nhậm Tường Thiên mang theo cả nhà Cổ An Nhiên đến ăn cơm, nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, liền dừng bước, đắc ý nói: “An Nhiên bây giờ là của tôi, nhìn cậu hình như buồn bực không vui. Có muốn tôi tìm cho cậu một cô gái, cùng cậu chơi vài ngày giúp cậu bớt buồn không?”

Trần Hoàng Thiên không để ý tới anh ta, tiếp tục ngồi ăn. “Hừ!” Cổ Anh Nhạc nhìn Trần Hoàng Thiên hừ lạnh nói: “Vẫn là câu chủ Nhâm có bản lĩnh. Có tư cách làm anh rể của tôi, giúp chị tôi lấy lại năm trăm triệu. Còn anh là thứ vô dụng cũng muốn ở bên chi tôi. Muốn làm anh rể tôi, cũng không nhìn vào gương xem mình là cái gì!” “Anh Nhạc, em im miệng đi!” Cô An Nhiên trừng mắt nhìn Cổ Anh Nhạc một cái.”Tại sao tôi phải im lặng?” Có Anh Nhạc giận dữ nói: “Anh ta ý chị là người phụ nữ của anh ta, lấy thân phận anh rể cho tôi mấy cái tát, tôi mắng anh ta vài câu cũng không được sao?”

Cổ An Nhiên muốn nói gì đó, Nhậm Tường Thiên dẫn đầu mở miệng nói: “Anh Nhạc mắng đúng, loại đàn ông này không có thực lực, lại thích giả làm đàn ông, căn bản không xứng với An Nhiên. Con chó nên biết sai.” “Anh! Anh quá đáng rồi đấy!” Nhậm Tường Vân liếc mắt xem thường.

Cổ Anh Nhạc cười ha ha, ôm Cổ An Nhiên đi về phía phòng.

Chờ bọn họ đi xa, Nhậm Tường Vân lặng lẽ chạy đến bên cạnh Trần Hoàng Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Anh trai em cướp Cổ An Nhiên đi rồi. Nếu anh thấy chán, cho em biết anh đang ở trong phòng nào, tối nay em đến giúp anh giải sầu.” “1819.” Trần Hoàng Thiên nói.

Nhậm Tường Vân nhếch miệng cười: “Tối nay chờ

Nói xong, cô ấy nhảy nhót rời đi.

Sau khi ăn xong. Trần Hoàng Thiên trở lại phòng, gọi điện thoại cho Đỗ Nhã Lam, bảo cô gửi điện thoại di động của anh tới. Anh phải nghiên cứu xem, pháp trận chân võ tu luyện quyết làm sao phá được. Gọi điện thoại xong, cửa phòng bị gõ, mở ra vừa thấy Cổ An Nhiên, Trần Hoàng Thiên đã lạnh lùng nói: “Em không phải nên ở bên Nhậm Tường Thiên sao?

Chạy tới đây làm gì?”

Cổ An Nhiên cúi đầu: “Xin lỗi Trần Hoàng Thiên em… khiến anh thất vọng rồi. Em có nỗi khổ của em. Bất đắc dĩ thôi, hy vọng anh đừng tức giận, em không có tư cách làm người phụ nữ của anh. Nhậm Tường Thiên giúp em, em phải thực hiện lời hứa với anh ta. Nếu không em sợ không thể giữ lại tài sản, mà lời hứa của em với anh ta, chính là trở thành đồ chơi của anh ta. Nên… Nếu anh không cam lòng, em… Bây giờ em giúp anh giải tỏa buồn bực một lần cuối, nếu không, em… lại ô uế.” “Cút!”

Trần Hoàng Thiên đóng cửa một tiếng rầm.