Chàng Rể Đào Hoa

Chương 301




“Trần Hoàng Thiên, anh có thể lặn trong nước được bao lâu?” Trong phòng, Cổ An Nhiên hỏi. “Tầm mấy tiếng đồng hồ.” Trần Hoàng Thiên trả lời “Vậy là tốt rồi.” Cố An Nhiên kéo Trần Hoàng Thiên vào phòng tắm, đi tới chỗ bồn tắm lớn, nói: “Lát nữa tôi ngâm mình ở trong bồn tắm, phía trên là một tầng bọt, anh trốn ở dưới, đừng cử động. Có bong bóng che bớt, cho dù có người đi vào lục soát cũng sẽ không phát hiện anh trốn trong bồn tắm.

Trần Hoàng Thiên nghe cô ấy nói, có chút kháng cự cách thức này, dù sao trốn vào bồn tắm khi có cô gái đang tắm, ít nhiều cũng có chút kỳ quái.

Nhưng đây là giải pháp tốt nhất, trừ cách này ra hình như không có cách nào tốt hơn. Nghĩ lại thì Cổ An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người vô cùng gợi cảm, gọi là cực phẩm cũng không có gì quá đáng, anh cũng không mất mát gì. “Được rồi.” Trần Hoàng Thiên gật đầu.

Cổ An Nhiên kích động một chút, có thể tắm uyên ương với Trần Hoàng Thiên, cô ấy cảm thấy rất tuyệt vời.

Rất nhanh, bồn tắm đã được chuẩn bị tốt, Cổ An Nhiên khuấy nước, đổ ít sữa tắm vào, sau đó đảo lên tới khi bên trong toàn bong bóng xà phòng, đôi chân thon dài của cô ấy bước từng bước vào trong bồn tắm trước mặt Trần Hoàng Thiên.

Lộc cộc!

Trần Hoàng Thiên nhịn không được nuốt nước bọt.

Quá gợi cảm rồi!

Cố An Nhiên nghe thấy tiếng Trần Hoàng Thiên nuốt nước miếng, cô ấy nhếch miệng hỏi: “Anh có muốn vào ngâm trước một chút không?” “Vẫn nên đợi chút nữa đi.” Trần Hoàng Thiên cảm thấy máu trong thân thể đang tuôn trào, rất muốn đi vào tán tỉnh cô ấy, chơi đùa với Cố An Nhiên một lúc, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.

Vậy nên anh hỏi sang chuyện khác: “Có phải cô lấy

Trường Thọ Đan tôi cho cô đưa cho người khác không?

Cho một người gọi là Hứa Trương Cố?”

Cổ An Nhiên sửng sốt hỏi: “Anh… Sao anh biết được?” “Ở hội nghị đan dược thủ đô, tôi thấy anh ta cầm viên đan dược đó đi giám định” Trần Hoàng Thiên trả lời.

Cổ An Nhiên gật đầu, cái hiểu cái không, trên mặt là sắc thái đau khổ, chầm chậm nói. “Sau khi chia tay ở thành phố Thiên Hoàng, tôi về lại Còn Châu mới biết ba mình đã không còn. Cái chết của ông ấy không bình thường, lại bị mấy dì hại chết, bọn họ giả tạo di chúc, cầm hết tài sản, tôi và mẹ bị yêu cầu tay không rời khỏi nhà. Tôi nuốt không trôi cục tức này, mới cầm Trường Thọ Đan đi cho Hứa Trương Cổ, hy vọng anh ta có thể giúp tôi mời luật sư thưa kiện. Không ngờ anh ta cầm đồ rồi lại không giúp gì cả. Tôi không còn cách nào khác, để kiếm tiền thưa kiện chỉ có thể làm nghề bồi rượu này, muốn nhanh chóng có tiền. Không ngờ rằng việc này nổi tiếng nhanh, nhưng rất dễ bị đàn ông ức hiếp, lúc nãy nếu không có anh tôi đã bị Trịnh Thành Huy làm hại rồi.” Nói xong, hốc mắt cô ấy phiếm hồng, đôi mắt đẹp ngập nước như lóe sáng. “Không phải ông Cao rất lợi hại sao, ông ấy cũng không giúp được cô?” Trần Hoàng Thiên hỏi.

Cổ An Nhiên cười thảm: “Ông Cao không dám giúp tôi. Con gái của dì cả và con trai của đại sư phong thủy nổi tiếng Côn Châu Ngô Việt Minh ở bên nhau. Ông Cao chỉ có thể đứng bên phí dì cả, Hứa Trương Cổ không dám mời luật sư cho tôi cũng vì sợ dì cả nhờ Ngô Việt Minh trả thù.

Trần Hoàng Thiên à một tiếng: “Ngô Việt Minh rất có bản lĩnh sao?” “Ông ấy là một tu pháp giả, nghe nói sức lực cũng giống như Võ Tôn Thần Cảnh tầng hai, vô cùng lợi hại. Lúc ấy tôi vốn muốn nhờ anh giúp đỡ. Nhưng ông Cao nói, nếu tôi không muốn hại chết anh thì tốt nhất ko nên tìm anh, vậy nên tôi mới không liên hệ với anh.”

Trần Hoàng Thiên gật đầu, đang định nói gì đó.

Đột nhiên!

Răng rắc!

Cửa ngoài bị mở ra, âm thanh mở cửa vang lên. “Bên trong là ai, đang điều tra phòng, đi ra ngoài, nếu không chúng tôi trực tiếp vào lục soát

Nghe vậy, Trần Hoàng Thiên nhanh chân, cả quần áo và giày đều không cởi mà trực tiếp nhảy vào bồn tắm lớn, chìm xuống nước.

Ngay sau đó, Cổ An Nhiên la lên: “Tôi là Cổ An Nhiên, đang trong bồn tắm, muốn điều tra mọi người cử lục soát đi, tôi không tiện ra ngoài.”

Cô ấy khẩn trương muốn chết.

Trong lòng thầm cầu nguyện bọn họ không vào trong này tìm. “Tổng giám đốc Lý, không có ai!” “Tổng giám đốc Lý, trong này cũng không có ai!” “Tổng giám đốc Lý, bên này không có ai.

Âm thanh truyền từ bên ngoài vào. “Vào phòng tắm tìm đi.” Tổng giám đốc Lý nói.

Cửa phòng tắm bị mở ra, hai tay Cổ An Nhiên che ngực nhìn qua liền thấy Tổng giám đốc Lý của Hội sở Hoàng gia đi cùng một người đeo mặt nạ. “Lý… Tổng giám đốc Lý muốn làm gì?” Cố An Nhiên sợ hãi hỏi. Tổng giám đốc Lý quét mắt nhìn phòng tắm: “Tôi còn phải hỏi cô, mướn phòng này với ai. Đàn ông đâu?”

Cổ An Nhiên là gái bồi rượu của hội sở Hoàng gia, có phòng một mình ở ký túc xá, giờ lại xuất hiện ở phòng thuê mà không có đàn ông khiến ông ta nghi ngờ. “Tôi đi với cậu Hoắc, anh ta cho một trăm năm mươi triệu, kêu tôi cùng anh ta một đêm, bây giờ chắc cậu Hoắc vẫn đang ở quán bar với bạn bè, anh ta kêu tôi về tắm rửa trước nên mới không có ở trong phòng” Cổ An Nhiên nói dối.

Tổng giám đốc Lý suy nghĩ mấy giây, nhìn Hàn Bình Minh nói: “Không có người khác, chúng ta đổi qua phòng khác” “Lục soát bồn tắm một chút.” Hàn Bình Minh thản nhiên nói.

Ông ta vừa nói xong, tim Cổ An Nhiên và Trần Hoàng Thiên đều nảy lên.

Rất nhanh liền có người đàn ông đi tới, vén tay áo lên, thò tay xuống bồn bong bóng.

Cổ An Nhiên bị dọa sợ. Việc lục soát này còn làm tới mức này sao?

Đột nhiên cô ấy nghĩ ra, cô ấy đưa tay xuống nước, bắt lấy tay người đàn ông kia, cho anh ta một ánh mắt tình tứ. Người đàn ông như bị điện giật, cả người sững sờ, mắt trợn lên nhìn Cổ An Nhiên, hồn vía bay lên tới chín tầng mây, chỉ lo thưởng thức sắc đẹp mà quên luôn nhiệm vụ. “Bên trong có người không?” Tổng giám đốc Lý hỏi.

Người đàn ông kia lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời: “Không có không có. “Không có còn dám nhìn, nếu để cậu Hoắc biết được, anh ta sẽ đào mắt anh ra!” Cổ An Nhiên trợn mắt nói.

Người đàn ông kia bị dọa hơi run người, lập tức rút tay ra khỏi nước, đoàn người rời khỏi phòng tắm. Tiếng phịch truyền tới, cửa bên ngoài bị đóng lại.

Hô!

Cổ An Nhiên thở phào, vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, ruột gan bị dọa tới xoắn lại.”

Trần Hoàng Thiên nổi người lên mặt nước, cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh thấy màn vừa rồi quá hiểm, tay người đàn ông kia đã đụng tới chân anh, nếu ko phải Cổ An Nhiên kịp thời bắt lấy tay người đàn ông kia để lên đùi cô ấy, anh sẽ bị phát hiện ra. “Xem như tôi cứu anh một lần. Anh định cảm ơn tôi thế nào?” Cổ An Nhiên ngẩng cái đầu nhỏ kiêu ngạo của mình lên, nhìn Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên sững sờ, sau đó chăm chú nhìn cô ấy: “Tôi giúp cô cầm tài sản của ba cô về, tất cả trả về sở hữu của cô.

Cổ An Nhiên tất nhiên muốn lấy lại tài sản của ba cô ấy về, ít cũng ba mươi nghìn tỷ đấy, nhưng cô ấy lo lắng Trần Hoàng Thiên tham dự vào sẽ bị hại, vậy nên đành lắc đầu: “Tôi ko muốn anh bị cuốn vào những chuyện này, không có chỗ nào tốt cho anh cả.

Nói xong, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ Trần Hoàng Thiên, nghiêm túc nói: “Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy đêm nay anh thuộc về tôi, để tôi đem hết tất cả của mình cho anh, vậy sau này tôi có thể không cần phải kiêng kỵ gì mà đi theo cái ngành này, được không, Trần Hoàng Thiên?