Chàng Rể Đào Hoa

Chương 297




Lúc này hai bên cửa sông đều hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ mọi người đều ngẩn người, ánh mắt tập trung vào đại sư Trần ở trên không trung, trong mắt tràn đầy chấn động, khiếp sự, kinh hãi, khó có thể tin được, vẻ mặt vô cùng phức tạp. “Kiếm Vương Đông Doanh Miyamoto Masaaki lại bị một chiêu của đại sư Trần giết chết rồi?”

Trong lòng toàn bộ mọi người đều hiện lên câu hỏi này.

Mặc dù bọn họ đều biết, đại sư Trần giết chết Miyamoto Masaaki. Nhưng lại không thể tin được đây là sự thật.

Phải biết rằng, một giây trước đại sư Trần còn bị Miyamoto Masaaki đánh cho tơi tả mà, giây tiếp theo lại dùng một kiếm chém chết Miyamoto Masaaki, này thực sự là chuyện làm cho người ta kinh sợ mà!

Nếu như là người bình thường, thì cũng sẽ tin được, nhưng mà những người xem cuộc chiến đa số đều là người yêu thích giới Võ Đạo, bọn họ hiểu về võ đạo sâu sắc hơn người thường rất nhiều, vì vậy khó mà có thể hiểu được.

Mặc dù sau đó đại sư Trần đột phá bình cảnh mà bước vào thần cảnh, Miyamoto Masaaki cũng là võ tôn thần cảnh, cảnh giới thì ngang nhau, nhưng làm sao lại có thể giết được? “Đại sư Trần quá kinh khủng rồi, lại có thể giết chết Miyamoto Masaaki, người ta đều nói Miyamoto Masaaki có cảnh giới vô địch, tôi thấy giờ đại sư Trần mới xứng với cái danh cảnh giới vô địch!”

Yên lặng tầm nửa phút, không biết ai nói lên câu này, lập tức làm cho hai bên bờ sông bùng nổ. “Lợi hại! Đại sư Trần quá lợi hại rồi!” “Vừa nãy đại sư Trần vào thần cảnh, liền chém chết một người vào thần cảnh được tám năm như Miyamoto Masaaki, thực sự là đứng đầu võ đạo mà!” “Sau trận chiến này, chắc đại sư Trần có thể phong thành thần rồi đấy? Giết một võ tôn cùng cảnh giới, nói là chiến thần cũng không phải là quá đáng!”

Ngay cả Hàn Bình Minh đang âm thầm quan sát trận chiến, cũng không nhịn được mà cảm thán: “Quả nhiên Chân Vũ Kiếm Pháp rất trâu bò, nếu như không có Chân Vũ Kiếm Pháp, dù sư đệ mình có vào thần cảnh thì cũng không thể là đối thủ của người đã vào thần cảnh tám năm như Miyamoto Masaaki, xem ra mình nhất định phải tu luyện được Chân Vũ Quyết. Nắm chắc được Chân Vũ Kiếm Pháp, thì có thể đánh với võ giả cảnh giới cao nhất rồi.”

Vừa nghĩ như vậy, ông ta lại càng khẩn thiết muốn có được Chân Vũ Kiếm Pháp. “A!”

Lúc này Đỗ Nhãn Lam hoàn hồn lại, mừng như điên mà nói: “Ba, Trần Hoàng Thiên thực sự quá đỉnh rồi, anh ấy thật sự giết chết Miyamoto Masaaki, hơn nữa còn là giết bằng một chiều, anh ấy thực sự là người đàn ông đứng đầu thế giới này!” “Ha ha!”

Đỗ Văn Mạnh thoải mái cười lớn: “Ba còn cho rằng, cậu ấy có thể đánh hòa với Miyamoto Masaaki, để Miyamoto Masaaki biết khó mà lui là không tồi rồi, ai ngờ cậu ấy là giết Miyamoto Masaaki luôn, này thực sự là ba chưa dự tính được. “Đồng thời, đúng như lời con nói, đại sư Trần là người đàn ông mạnh nhất trên đời này!”

Nói đến đây ông ấy nhìn về phái Đỗ Nhã Lam: “Giờ đại sư Trần đang cãi nhau với vợ, đây là một cơ hội tốt, con phải nắm bắt cho tốt, ba không cần có có thể làm vợ cả của đại sư Trần, làm vợ lẽ cũng được.”

Đỗ Nhã Lam bĩu môi: “Làm gì có người ba nào để con gái làm vợ lẽ.” “Ha ha! Đỗ Văn Mạnh cười nói: “Thời đại này, người đàn ông thành công thì sẽ nuôi được mấy người vợ nhỏ. Không ảnh hưởng chuyện lớn, nếu con có thể làm vợ nhỏ cho đại sư Trần cũng rất tốt rồi.”

Đỗ Nhãn Lam lại bĩu môi.

Cô ấy cũng cảm thấy được, nhưng mà hình như Trần Hoàng Thiên lại không chịu, chuyện này thực sự là làm cho người ta đau đầy. “Yeah yeah yeah!”

Cùng lúc đó, Dương Ninh Vân cũng kích động reo lên: “Cậu Hàn, đại sư Trần thắng rồi, anh ấy giết chết kiếm vương Nhật Bản rồi, lợi hại thật đúng không?” “Ừm, thực sự là lợi hại.” Hàn Tử Minh cười mà gật đầu.

Dương Ninh Vân rất vui vẻ, đại sư Trần không chết, Đỗ Văn Mạnh không sụp đổ, chỗ dựa của Trần Hoàng Thiên sẽ không ngã, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu cũng không dám giết chết Trần Hoàng Thiên, này với cô mà nói là một chuyện tốt “Con mẹ nó!”

Dương Chí Văn lại rất tức giận: “Đồ Kiếm Vương bỏ đi, tại sao hắn ta lại để cho đại sư Trần giết chết rồi?” “Có phải là anh rất thất vọng không?” Dương Ninh Vân quay đầu nhìn về phía Dương Chí Văn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

Dương Chí Văn nghe thấy vậy, thẹn quá hóa giận mà nói: “Tao thấy vọng cái con mẹ mày, mày nói thêm câu nữa, tao đá mày vào cửa sông giờ.

Dương Ninh Vân cắn môi, dáng vẻ đầy tức giận, cuối cùng cũng không tiếp tục đấu khẩu với Dương Chí Văn. “Đừng thất vọng. Lúc này Tiêu Vũ Lương vỗ vai Dương

Chí Văn, cười nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ông nội tôi sắp ra tay rồi.”

Đúng như dự đoán Anh ta vừa nói xong, đột nhiên hai bên bờ cửa sông lại náo loạn lên. “Xem! Lại có võ sĩ Nhật Bản xuất hiện, còn mang mặt nạ nữa!”

Lời kia vừa vang lên, mấy trăm vạn người bên bờ sông đều nhìn qua. Quả nhiên nhìn thấy dưới bóng đêm, có một bóng đen xẹt qua không trung, đi thẳng đến chỗ đại sư Trần, ánh kiếm cũng đã tan đi, chuẩn bị đi về bên bờ.

Thấy vậy đám người Dương Chí Văn liền kích động “Là ông nội tôi ra tay. Đại sư Trần chết chắc rồi!” Tiêu Vũ Lương hạ thấp giọng mà nói. “Ha ha!” Dương Chí Văn lập tức cười thoải mái, hét lên với Dương Ninh Vân: “Dương Ninh Vân, mày vui mừng sớm rồi, đại sư Trần tránh được một kiếp, chứ kiếp này hắn không tránh được đâu. Nhìn thấy chưa hả, lại là một cao thủ Nhật Bản đi xử lý hắn, mày chờ đại sư Trần bị đánh chết đi, sau đó xem thằng rác rưởi Trần Hoàng Thiên bị bọn tao giẫm chết!”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, sắp tức điên đến nơi rồi, nhưng lại lo lắng hơn, vì vậy nên cũng không cãi nhau với Dương Chí Văn.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên vốn định quay về bờ, nghe thấy tiếng xôn xao hai bên bờ, anh liền biết lại có người đến đối phó anh rồi, lập tức xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục võ sĩ đang xông về phía anh. “Ăn của tạo một đấm đi đại sư Trần!”

Người đeo mặt nạ hét lên một tiếng, đẩm một cái về phía Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoang Thiên hơi nhíu mày.

Nghe giọng nói, này không phải là khẩu âm của người Nhật Bản, mà là người trong nước.

Vậy tại sao anh ta lại mặc đồng phục võ sĩ Nhật Bản, cũng không dám lấy mặt thật ra gặp mọi người? Không thể suy nghĩ nhiều, người đeo mặt nạ đã đến gần, lúc này Trần Hoàng Thiên nắm chặt nắm đấm, đấm một cái.

Giây tiếp theo!

Hai nắm đấm gặp nhau giữa không trung.

Âm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, giống hệt như đạn mà nổi tung trên mặt nước. Làm cho mặt sông dậy sóng cao hơn chục mét, sau đó lập tức nhìn thấy Trần Hoàng Thiên bay ngược lại cả trăm mét, rơi lên trên mặt nước, chỉ thế cổ họng có một vị ngọt, phun một ngụm máu ra ngoài. “Thật lợi hại!”

Trần Hoàng Thiên thầm giật mình trong lòng.

Thực lực của người đeo mặt nạ này, ít nhất thì cũng phải thần cảnh tam trọng đi? “Người đeo mặt nạ thật lợi hại!” “Người đeo mặt nạ này, chắc không phải là ba của

Miyamoto Masaaki chứ?” “Nếu như mà là ba của Miyamoto Masaaki, thì đại sư Trần chết chắc rồi!”

Hai bên bờ sông thảo luận sôi nổi.

Đỗ Nhã Lam và Đỗ Văn Mạnh vừa đang ở trạng thái phấn khích, giờ lại nghiêm mặt lại, bọn họ không thể ngờ được, lại xuất hiện ra một cao thủ Nhật Bản lợi hại như vậy. “Cậu Tiêu, ông nội cậu lợi hại thật đấy, một quyền đã đánh cho đại sư Trần thổ huyết, thực sự là quá đỉnh rồi!” Dương Chí Văn không nhịn được mà giơ ngón cái lên, thấp giọng mà nói.

Tiêu Vũ Lương cười đắc ý: “Đợi mà xem ông nội đánh chết đại sư Trần đó là được rồi. “Vâng vâng vâng.” Dương Chí Văn gật đầu lia lịa. Giống như giây tiếp theo là có thể nhìn thấy đại sư Trần bị đánh chết.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên nhìn người đeo mặt nạ, thay đổi giọng nói mà nói: “Rốt cuộc ông là ai?”

Bởi vì Tiêu Vũ Hạc cũng thay đổi giọng điệu nên Trần Hoàng Thiên không nghe ra được đó là ai, nghi ngờ có phải là anh hai của anh, đang giả mạo người Nhật Bản, xông đến lấy tu luyện Chân Vũ Quyết. “Tôi là ai, cậu không cần biết, cậu chỉ cần biết cậu cách cái chết không xa nữa đâu.”

Tiêu Vũ Hạc lạnh lùng nói, lại nằm chặt nắm đấm, đấm về phía Trần Hoàng Thiên. “Ông ta không phải Hàn Bình Minh.

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới bỏ suy nghĩ đó đi.

Nếu như không phải là Hàn Bình Minh, chắc chắn sẽ quan tâm đến tu luyện Chân Vũ quyết của anh, chứ không phải là giết anh, nhưng người đeo mặt nạ này lại lăm lăm giết anh, hiển nhiên không phải là Hàn Bình Minh. “Chẳng lẽ là Tiêu Vũ Hạc?”

Đột nhiên Trần Hoàng Thiên nảy ra suy nghĩ này. Nhưng mà anh cũng không được suy nghĩ nhiều vì người đeo mặt nạ đã đến gần.

Trần Hoàng Thiên cắn răng, thi triển chân nguyên trong cơ thể, bỗng nhiên đánh một quyền ra ngoài. “Gào!”

Theo quyền này của anh là một tiếng rồng gầm, chỉ thấy trên người Trần Hoàng Thiên có một bóng rồng vàng đang cuốn quanh, vô cùng tàn khốc. “Trời ơi, rồng!”

Hơn trăm vạn người vây quanh xem đều bị dọa sợ. “Này là công pháp gì vậy?”

Mắt Hàn Bình Minh núp trong bóng tối liền lóe lên. “Chuyện này.”

Đồng tử của Tiêu Vũ Hạc cũng co rụt lại, trong nháy mắt tràn đầy vẻ khó tin, lại bị việc rồng hiện lên quanh người Trần Hoàng Thiên dọa sợ.

Thế nhưng!

Ông ta vẫn kiên trì, đánh ra một quyền.

Ngay lúc hai nắm đấm sắp va chạm vào nhau, bóng rồng thoát ra khỏi cánh tay Trần Hoàng Thiên, lao về phía nắm đấm Tiêu Vũ Hạc.

Âm!

Một tiếng vang còn mãnh liệt gấp mười lần hồi này, nước sông bị đánh cho bay lên trăm mét, bóng rồng bị đánh nổ, mà Tiêu Vũ Hạc cũng bị chấn động, lùi về sau trăm mét, cảm thấy nắm đấm vô cùng đau đớn. “Thật lợi hại!”

Thâm tâm Tiêu Vũ Hạc vô cùng hoảng loạn.

Phải biết ông ta là thần cảnh tam trọng, đại sư Trần chỉ là thần cảnh nhất trọng, kết quả mình lại bị một đấm của anh đẩy lui, này thực sự là quá vô lý rồi!

Hứa Tiền Thành nhìn thấy lòng cũng ngứa ngáy.

Ông ta có thể nhìn ra được thực lực của người đeo mặt nạ, là tầm thần cảnh tam trọng, mà Trần Hoàng Thiên chỉ có thần cảnh nhất trọng, lại có thể dùng một đấm đánh lui thần cảnh tam trọng, đối thủ trên cả hai trọng, chuyện này gần như không xảy ra ở giới Võ Đạo! “Tu luyện Chân Vũ Quyết thật lợi hại! Mình nhất định phải lấy được!”

Trong lòng ông ta tràn ngập quyết tâm, cầm lấy mặt nạ, chuẩn bị ra tay, cho dù là đại sư Trần có thằng người đeo mặt nạ kia, ông ta cũng phải ra tay, nhất định phải lấy được tu luyện Chân Vũ Quyết.

Về phần Trần Hoàng Thiên, cũng không dám tin mà nhìn nắm đấm của mình, cũng bị sự xuất hiện của bóng rồng làm cho sợ hãi, anh cũng cảm thấy rất bất ngờ. “Là hiệu quả của hợp hồn hay là hiệu quả của thể chất Ẩn Long của mình?”

Trần Hoàng Thiên cũng không hiểu chuyện rồng là như thế nào. “Lai!”

Tiêu Vũ Hạc không tin là mình thần cảnh tam trọng lại không đánh lại thần cảnh nhất trọng, lập tức năm chặt tay, lại xông về phía Trần Hoàng Thiên. “Lại thì lại!”

Bóng rồng làm cho lòng tự tin của Trần Hoàng Thiên tăng cao, lúc này thi triển chân nguyên, nắm chặt năm đấm mà xông lên. Nhưng lần này lại không như Trần Hoàng Thiên suy nghĩ, bóng rồng không hề xuất hiện, Trần Hoàng Thiên thầm giật mình, hai nằm đấm va chạm vào nhau.

Âm!

Một tiếng nổ lớn. “A!”

Trần Hoàng Thiên như là bị va chạm với yêu thủ, hét thảm lên một tiếng, cả người như diều đứt dây mà bay ngược ra ngoài, nên trên mặt sông cách đó mấy trăm mét, làm cho nước sông dâng cao lên mấy mét, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. “Chuyện này.”

Nếu như người hy vọng đại sư Trần thắng, đều trở nên ngạc nhiên. “Ha ha!”

Nếu như là người hy vọng địa sư Trần thua, đều không nhịn được mà cười to, “Xong rồi xong rồi

Dương Ninh Vân lập tức hoảng hốt, không biết làm sao mà lẩm bẩm: “Đại sư Trần bị đánh bại rồi, ông Đỗ sẽ gặp nguy hiểm, ông Đỗ mà gặp nguy hiểm thì Trần Hoàng Thiên cũng gặp nguy hiểm, làm sao đây? Làm sao đây?”

Cô cuống cuồng như là con kiến trên chảo nóng.

Lúc này, Hàn Tử Minh nói: “Cô hy vọng đại sư Trần không sao phải không?” “Ừm ừm ừm!” Dương Ninh Vân nhìn anh ta mà gật đầu lia lia.

Hàn Tử Minh nở nụ cười, nói: “Cô đã hy vọng đại sư Trần không sao, tôi sẽ bảo ông nội ra tay, đánh bại người đeo mặt nạ đó, cứu đại sư Trần”

Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, mắt lập tức sáng lên: “Thật sao cậu Hàn? Ông nội của anh rất lợi hại sao? Có thể cứu được đại sư Trần sao?”