Chàng Rể Đào Hoa

Chương 274




Chương 274: Các người là ai?

Mà lúc đó, tại nhà họ Vương. “Khụ khụ..”

Bên trong một căn phòng cổ kính, một ông lão đầu tóc trắng xoá, tay che ngực đang không ngừng ho khan, mỗi lần họ đều họ tới nỗi họ ra máu, thậm chí còn nhuốm đỏ cả chiếc khăn trong tay ông cụ.

Ông lão ấy chính là cụ nội nhà họ Vương, Vương Thiên

Dương.

Trần Hoàng Thiên ngồi tại mép giường, bắt mạch cho ông ta.

Trần Hoàng Thiên anh đã thấy qua rất nhiều loại thuốc có công dụng thần kỳ, cũng làm không ít thí nghiệm thử nghiệm, mặc dù kinh nghiệm của anh trên phương diện y học vẫn chưa được coi là tinh thông thế nhưng cũng có thể coi như là có hiểu biết, vẫn có thể hành nghề y nên anh vẫn cảm thấy khá tự tin trong việc chữa khỏi cho ông cụ nhà họ Vương.

Thấy Trần Hoàng Thiên đã bắt mạch xong, ông Vương liền vội vàng hỏi: “Thế nào, có thể chữa khỏi không?” “Mạch ông cụ Vương đây bị đứt đoạn. Lục phủ ngũ tạng, nguyên khí bị tổn thương một cách nghiêm trọng, trị thì đương nhiên có thể trị, nhưng mà cần phải có Nguyên Dương Đan mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, mà phương pháp để luyện chế đan dược Nguyên Dương Đan thì cháu lại không có, cho nên tạm thời không thể chữa khỏi hoàn toàn.”Trần Hoàng Thiên nói. “Nguyên Dương Đan?”

Ông Vương nhíu mày, lại lắc đầu: “Chưa hề nghe nói qua”

Trần Hoàng Thiên cười cười: “Đây là một loại đan dược chuyên trị cho các võ giả bị nội thương khi đột phá cảnh giới tầng cao mà không thành công, nhưng mà các loại dược liệu ngày nay đều chỉ ở khoảng mấy chục năm tuổi trở xuống nên muốn luyện ra được loại đan dược này thì chỉ riêng nghĩ thôi cũng đã thấy rất khó rồi.” “Tuy nhiên, nếu như ông có thể chuẩn bị đầy đủ các loại dược liệu cần thiết cho việc luyện đan thì cháu vẫn tự tin là bản thân có phần nắm chắc trong việc luyện ra đan dược Nguyên Dương Đan.”

Ông Vương đang muốn nói điều gì đó thì Vương Vũ Bằng xen vào nói: “Bịa đặt, mày cứ tiếp tục bịa đặt đi, để xem ông nội tao có cho người ra tay với mày hay không?” “Có phải giống như những gì Vũ Bằng nói hay không, đây đều là do cậu bịa đặt ra để qua mắt tôi?” Vốn dĩ ông cũng chưa từng nghe nói qua về đan dược Nguyên Dương Đan nên ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Trần Hoàng Thiên, sau lại thêm lời nói của Vương Vũ Bằng ông liền cảm thấy chắc chắn rằng những gì Trần Hoàng Thiên nói đều là bịa đặt, đều là thêu dệt mà có, không có căn cứ. Do đó ông liền lạnh giọng chất vấn Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên cười cười đáp: “Nếu như mọi người đã cho rằng những lời đó đều là nói dối, lừa gạt thì cứ cho là như vậy đi, dù sao thì cháu cũng không có Nguyên Dương Đan trong tay, không thể bắt mọi người tin tưởng được. “Luyện Nguyên Dương Đan cần những loại dược liệu nào?”Vương Ngọc Nghiên hỏi.

Trần Hoàng Thiên đang muốn mở miệng trả lời thì Vương Vũ Bằng lại chen vào nói: “Chị à, chị vậy mà lại tin rằng cậu ta thật sự có thể luyện ra cái gì đan dược Nguyên Dương Đan hay sao ư? Theo em thấy rõ ràng cậu ta là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đây, vậy mà lại dám ở đây thêu dệt chuyện, mục đích của cậu ta chắc chắn là vì bảo toàn tính mạng của bản thân, chị tuyệt đối đừng có mà mắc mưu của cậu ta!”

Vương Ngọc Nghiên đột nhiên có ý nghĩ muốn đánh chết tên em trai lắm mồm này của mình.

Sao lại nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ Trần Hoàng

Thiên đắc tội chỗ nào với cậu ta hay sao?

Lúc này, Vương Thiên Dương mới lên tiếng nói: “Có phải là bịa đặt hay không thì tôi không biết, nhưng ta chắc chắn một điều rằng cậu ta thực sự biết y thuật, thông qua bắt mạch liền biết mạch tôi bị đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng, nguyên khí bị tổn thương một cách trầm trọng, đó là việc mà những bác sĩ được coi là tài giỏi bậc nhất ở để độ cũng không nhận ra được.” “Cho nên, vẫn là để cậu ta nói một chút về việc luyện chế đan dược Nguyên Dương Đan thì cần những loại dược liệu gì đi.”

Ông Vương gật gật đầu, nhanh chóng hỏi: “Cần những dược liệu gì?”

Trần Hoàng Thiên không trả lời ngay lập tức mà chỉ vào Vương Vũ Bằng nói: “Bảo cậu ta cút ra ngoài trước rồi nói chuyện đó, lảm nha lảm nhảm, còn ồn ào lắm mồm hơn so với phụ nữ, ba người phụ nữ cộng lại thì bằng một cái chợ xem ra vẫn không bằng một mình cậu ta. “Mày.” “Ra ngoài.” Ông Vương nói. “Ông nội “Ra ngoài!” Ông Vương quát lên hai tiếng đuổi Vương Vũ Bằng ra ngoài.

Vương Vũ Bằng không dám làm trái lời ông nội mình nên đành phải vội vã đi ra, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt hung tợn nhìn Trần Hoàng Thiên.

Đợi sau khi Vương Vũ Bằng rời đi, Trần Hoàng Thiên mới lên tiếng: “Phục linh, nhân sâm, cỏ ô, linh chi… Đều phải ba trăm năm trở lên mới được, còn lại các loại dược liệu phụ trợ khác thì đơn giản rồi tùy tiện tìm một tiệm thuốc là có thể mua được, không có gì lo ngại, chủ yếu là những loại dược liệu cháu vừa nêu ở trên.” “Cái này…

Ông Vương cùng Vương Ngọc Nghiên lập tức rơi vào trạng thái mông lung, im lặng. Dược liệu ba trăm năm trở lên, mà lại cần tới những bảy loại, thật là có chút khó tìm. “Như vậy đi.”Vương Thiên Dương nói: “Qua ba ngày nữa chính là đại hội đan dược, đến lúc đó tìm người Dược Vương Cốc hỏi một chút bọn họ có hay không những loại dược liệu kia, bọn họ muốn chúng ta lấy thứ gì ra trao đổi mới đồng ý cho chúng ta lấy những loại dược liệu đó”

Ông Vương gật đầu đồng ý. “Đại hội đan dược?”Trần Hoàng Thiên hiếu kỳ hỏi: “Có phải hay không là đại hội bắn đạn dược?” “Đúng vậy.”Vương Ngọc Nghiên nói thêm: “Đại hội đạn được cử ba năm sẽ tiến hành một lần, một số môn phải đã sớm mai danh ẩn tích sẽ đem đan dược lấy ra bán, hoặc đổi lấy đồ vật mà bọn họ muốn.” “Ở đó có những đan dược gì?”Trần Hoàng Thiên lại hỏi. “Đều là một ít những loại đan dược mà võ giả hoặc tu pháp giả sử dụng, như đan dược rèn luyện thể lực, đan dược thăng tiến tu vi, Khí Huyết Đan vận vận, bất quá đều là những loại đan dược dành cho võ giả có tu vi đan cảnh trở xuống mà thôi, còn số lượng đan dược dành cho võ giả có tu vi từ đan cảnh trở lên thì tương đối ít.” Vương Ngọc Nghiên nói. “Dược Vương Cốc kia có phải là rất nhiều dược liệu?”Trần Hoàng Thiên lại hỏi.

Vương Ngọc Nghiên gật đầu: “Dược Vương Cốc đúng là có trồng rất nhiều dược liệu, cũng luyện chế đan dược, dược liệu hơn trăm năm trở lên cũng không có nhiều về phần ba trăm năm trở lên, chỉ sợ là càng ít đến đáng thương”

Trần Hoàng Thiên liền nghĩ, vậy anh có nên cầm Trường Thọ Đan đi đổi dược liệu trăm năm trở lên hay không? “Không xong rồi ông nội! Không xong rồi!”

Đúng lúc này, Vương Vũ Bằng dáng vẻ hớt ha hớt hải chạy vào, kinh hoảng nói: “Ông cụ Tiêu đã tìm tới tận cổng của nhà chúng ta rồi, bây giờ người đang đứng ở ngay tại ngoài cửa lớn lớn tiếng la hét phải vào bằng được, đuổi cũng không đi, làm sao bây giờ đây ông nội?” “Cái gì!”

Sắc mặt của Vương Thiên Dương và ông Vương đều thay đổi nhanh chóng.

Vương Ngọc Nghiên càng là không biết phải làm sao.

Lý do ông lão nhà họ Tiêu đến đây nhất định là bởi vì việc Trần Hoàng Thiên ở trong nhà họ Vương bọn họ, tới đây là để ép nhà họ Vương bọn họ phải đưa ra cho bọn họ một lời giải thích hợp lý, nếu như ông nội không giải quyết được chuyện này thì người làm bậc bề trên như ông cụ liền phải xuất đầu lộ diện để xử lý mọi chuyện cho ổn thỏa, thế nhưng để ông cụ ra mặt vậy không phải chuyện ông cụ bị thương nặng sẽ bại lộ hay sao? “Làm sao bây giờ đây ông nội, chúng ta mà không nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này cho hoàn hảo đảm người ngoài kia nhất định sẽ xông vào đây đòi nói đạo lý với chúng ta cho mà coi!” Vương Vũ Bằng nôn nóng thúc giục ông Vương nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Ông Vương nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt lộ đầy sự khó xử.

Muốn làm cho ông cụ Tiêu hạ hoả, bớt giận thì chỉ còn cách cho người đánh cho Trần Hoàng Thiên một trận, khiến cho anh trở thành một tên tàn phế mà thôi, còn nếu không thì ông lão nhà họ Tiêu kia nhất định không chịu để yên cho bọn họ, còn nếu như không đánh cho tàn phế mà ông cụ Tiêu hỏi tới cũng không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.

Quả thực là khiến cho ông ta cảm thấy khó xử. “Nếu không chúng ta giết cậu ta đi ông nội, coi như đó là quà gặp mặt mà nhà họ Vương chúng ta dành tặng cho nhà họ Tiêu bọn họ, đã làm đến mức ấy rồi thì dù cho ông lão nhà họ Tiêu ấy không muốn rời khỏi đây cũng phải hậm hực mà quay về thôi.” Vương Vũ Bằng chỉ vào Trần Hoàng Thiên nói. “Không được!” Vương Ngọc Nghiên tức giận nói: “Giết cậu ấy thì lấy ai luyện Nguyễn Dương Đan trị thương giúp cụ?”

Đến lúc nào rồi mà chị vẫn còn hy vọng xa vời vào việc cậu ta có thể trị thương cho cụ chứ!” Vương Vũ Bằng gấp đến sắp khóc. “Không đặt hy vọng vào tôi vậy cậu định đặt hy vọng vào ai?” Trần Hoàng Thiên trừng Vương Vũ Bằng một cái, từ trong túi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đổ ra ba viên Nguyên Khí Đan đưa cho Vương Thiên Dương, nói: “Đan dược này chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, ăn rồi về sau cụ sẽ không còn họ khan ra máu nữa, trước tiên tôi cùng với ông Vương, chị em Vương Ngọc Nghiên đi ra ngoài ứng phó, có thể đem người đuổi đi là tốt nhất, còn nếu như thực sự không đuổi được người đi thì còn phải cần đến cụ ra mặt, nếu như không đánh nhau với ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ không nhận ra cụ đang bị thương”

Nói xong, Trần Hoàng Thiên cùng với ông Vương và Vương Ngọc Nghiên liền tiến hành bàn bạc một chút về kế sách đối phó ông cụ Tiêu sao cho ổn thỏa, rồi nhanh chóng tiền ra khỏi gian phòng. “Vương Thiên Dương, mau ra đây cho tôi, ông đưa cái tên cầm đầu phá hoại cổng nhà họ Tiêu chúng tôi vào nhà họ Vương là có ý gì? Chẳng lẽ hắn làm như vậy là do nhà họ Vương các người sai khiến à? Mục đích là khiến cho nhà họ Tiêu chúng tôi mất mặt đúng không? Mau ra đây cho tôi một lời giải thích!” “Nếu ông vẫn còn không chịu ra vậy thì tôi đây chỉ đành phải xông vào thôi!” Ông cụ Tiêu ở ngoài cửa lớn nhà họ Vương lớn tiếng ồn ào không ngừng.

Lúc này, ông Vương cùng Trần Hoàng Thiên, Vương Ngọc Nghiên và người của nhà họ Vương đã xuất hiện trước cổng chính nhà bọn họ, nơi đảm người nhà họ Tiêu đang lớn tiếng gây rối. “Cụ Tiêu, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, sao cứ phải kích động như vậy cơ chứ?” Ông Vương cười hỏi. “Hừ!” Ông cụ Tiêu thấp giọng nói: “Vương Minh Đức, ông đây là đang muốn giả hồ đồ không hiểu hay sao? Chẳng lẽ ông lại không biết việc tên ranh con Trần Hoàng Thiên cho người phá hỏng cổng nhà họ Tiêu chúng tôi hay sao, vậy mà cậu lại đưa hẳn mang về nhà mình, có phải hay không là nhà họ Vương các ông sai khiến hắn làm như vậy? Mau gọi ba cậu ra đây cho tôi một lời giải thích, nói rõ mọi chuyện cho tôi!” “Cái gì, cổng nhà họ Tiêu bị cậu ta cho người phá hỏng ư?”Vương Minh Đức ra vẻ kinh ngạc cảm thán.

Ông cụ Tiêu cười lạnh: “Còn giả vờ không biết ư, ông cứ tiếp tục diễn đi.” “Tôi nào có diễn đầu!” Vương Minh Đức xua xua tay, giải thích rồi lại chỉ chỉ vào Trần Hoàng Thiên nói: “Tên nhóc này là do cháu gái của tôi, Vương Ngọc Nghiên mang vào nhà họ Vương, nói là bạn học cấp ba của nó, muốn cùng qua lại với cậu ta, nên con bé mới đưa cậu ta đến nhà họ Vương, nói là dẫn bạn trai về ra mắt” “Vừa nãy tôi đã mắng cho con bé một trận tơi bời, mặc dù tôi luôn thúc giục con bé tìm kiếm người yêu để mà sớm ngày gả ra ngoài, nhưng cũng không thể tìm một đứa con riêng của Trần gia mà kết hôn chứ?” “Thật là làm cho tôi tức đến nổ phổi, hít thở không được, còn đang muốn cho người đuổi cậu ta ra khỏi nhà đây, không nghĩ tới cụ Tiêu người lại vì chuyện này mà nổi giận, vậy tôi cho người đuổi cậu ta đi quả là không sai.

Nói xong, ông Vương đạp Trần Hoàng Thiên vào mông, tức giận giận nói: “Cóc ghẻ mà cũng đòi ăn thịt thiên nga ư, còn không mau cút ra ngoài cho tao!”

Vương Ngọc Nghiên thấy vậy liền theo như kế hoạch đã định ra vẻ lo lắng, ôm lấy cánh tay của Trần Hoàng Thiên nói: “Cháu thực lòng muốn gả cho Trần Hoàng Thiên mà, đều đã là thời đại nào rồi mà còn coi trọng cái gì mà môn đăng hộ đối nữa chứ!” “Cái con bé này, cháu không nghe thấy cụ Tiêu nói cậu ta cho người nổ cổng nhà họ Tiêu hay sao? Nhà họ Vương chúng ta không chào đón hạng người như vậy làm cháu rể, mau buông cậu ta ra, để cậu ta nhanh chóng rời khỏi đây đi!” Vương Minh Đức hận không rèn sắt thành thép nói. “Ông nội” Vương Ngọc Nghiên đều tức đến độ muốn khóc

Trần Hoàng Thiên liền ra vẻ thâm tình nói: “Ngọc Nghiên, là anh không xứng với em. Đừng làm chính mình tủi thân, nghe lời ông nội em, tìm một người đàn ông tốt, đừng lãng phí thời gian của em lên người anh, anh không đáng để cho em lãng phí thanh xuân của mình đâu.”

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên liền gỡ những ngón tay thanh mảnh, mịn màng không tỳ vết giống như ngọc bích của Vương Ngọc Nghiên ra khỏi người mình, dáng vẻ chật vật đi ra ngoài, thậm chí còn chảy cả nước mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Vương Vũ Bằng thầm mắng, tên này quả thực chính là một diễn viên điện ảnh tài năng mà, diễn giỏi như vậy có thể đoạt được giải Oscar danh giá và chức vị cao nhất ảnh để trong giới điện ảnh rồi, nước mắt nói chảy là chảy, quá chân thật luôn rồi! Nếu như không phải cậu ta biết trước là đang diễn thì cậu ta cũng đã tin là thật rồi. “Trần Hoàng Thiên, đừng đi mà!”

Vương Ngọc Nghiên cũng không vừa, cũng phải là cấp bậc ảnh hậu đấy chứ không đùa được, khi chạy tới lôi kéo cánh tay của Trần Hoàng Thiên cũng khóc ra nước mắt. “Chẳng lẽ… đây là sự thật?” Diễn thật đến mức ông cụ Tiêu cũng sắp tin đó là thật.

Quá đỉnh rồi.

Nhưng mục đích thực sự mà hôm nay nhà họ Tiêu bọn họ đến đây là muốn biết Vương Thiên Dương còn sống hay không, hoặc là đã gặp đại nạn gì hay không cho nên ông cụ Tiêu liền gật gù nói: “Diễn còn rất thật, tôi không tin, hắn đều đã có vợ rồi, làm sao lại có thể yêu đương với cháu gái của ông, rồi còn về ra mắt phụ huynh chứ?” “Cho nên, nhất định là có bí mật gì đó không thể cho ai biết, mau gọi ba cậu ra đây nói rõ mọi chuyện với tôi.”

Dứt lời, ông cụ Tiêu liền trực tiếp sải bước tiến về phía cửa chính nhà họ Vương. *Cụ Tiêu, việc này.”

Vương Minh Đức ông hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào để ngăn cản ông lão nhà họ Tiêu này lại.

Đúng lúc đó, Trần Hoàng Thiên tức giận nói: “Đúng! Tôi đúng là đã có vợ rồi. Không sai. Tôi đây cũng rất muốn cùng vợ mình sống bên nhau hết đời, nhưng người nhà họ Tiêu các người cùng với nhà họ Trần không lúc nào là không nhằm vào tôi chứ, các người đã ép buộc tôi, bức tôi đến bước đường cùng, không còn cách nào để lựa chọn, chỉ đành vứt bỏ vợ của mình để ôm đùi người khác với hy vọng có thể có cuộc sống tốt hơn.” “Nếu như tôi có thể ôm được cái đùi lớn nhà họ Vương thì cần gì phải sợ đám người nhà họ Tiêu cùng nhà họ Trần bọn người chứ, chỉ tiếc rằng vẫn chưa thể thành công trở thành người nhà họ Vương nếu không tôi nhất định khiến cho nhà họ Tiêu cùng nhà họ Trần các người đều phải cúi đầu khuất phục, để các người phải hối hận vì đã hãm hại tôi!”

Vừa nghe xong, ông cụ Tiêu tức giận đến sôi máu quát:”Cái tên súc sinh kia, tâm cơ đúng là thậm sâu, hôm nay tao nhất định phải lấy cái mạng chó này của mày!” Dứt lời, liền xuất ngay ra một quyền đánh vào ngực của Trần Hoàng Thiên.

Oanh!

Trần Hoàng Thiên bị đánh bay ra ngoài, thân hình nên trúng một cái cây, lúc rơi xuống đất liền phun ra một đống máu. “Trần Hoàng Thiên!”

Vương Ngọc Nghiên sợ đến mức ngây người, tiến lên đỡ Trần Hoàng Thiên dậy, lo lắng hỏi: “Trần Hoàng Thiên, anh có sao không, có bị thương nặng lắm không?”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu. Anh trợn mắt lên nhìn chăm chăm vào người ông cụ nhà họ Tiêu sau đó nhếch miệng cười, lại phun ra một chút máu rồi nói với giọng khiêu khích: “Cụ Tiêu đây hẳn là không dám giết chết tôi, hẳn là biết việc giết chết tôi sẽ đem lại cho nhà họ Tiêu các người rất nhiều phiền phức, hãy cầu nguyện rằng tôi không thể bám được vào người nhà họ Vương, nếu không thì nhà họ Tiêu các người liền xong rồi, cho nên tôi khuyên các người hãy mau chóng rời khỏi nhà họ Vương đi, nếu không việc các người cứ đứng ở trước cổng nhà họ Vương náo loạn lên như vậy khiến cho nhà họ Vương tức giận lên liền để cho tôi kết hôn với Vương Ngọc Nghiên thì ngày tháng yên ổn của nhà họ Tiêu các người sẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa đâu!”

Ông cụ Tiêu bị Trần Hoàng Thiên chọc giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta thực sự muốn đánh chết Trần Hoàng Thiên nhưng lại sợ Đỗ Văn Mạnh sẽ trả thù, cũng sợ khiến cho nhà họ Vương tức giận, thế nhưng cứ như vậy mà đi thì ông ta lại không cam lòng, ông ta vẫn muốn biết Vương Thiên Dương có thật sự là sắp chết hay không.

Sự việc đi tới mức như này quả là làm khó ông ta mà.

Rơi vào đường cùng, ông ta đành phải gân giọng gào to: “Vương Thiên Dương, ông đi ra đây cho tôi, tôi muốn ông đứng ngay trước mặt tôi nói rõ ràng, không cho cái tên nghiệt súc nhà họ Trần này kết hôn với cùng con cháu nhà họ Vương!” “Không phải tôi đã nói rằng không cho cậu ta qua lại với Ngọc Nghiên rồi sao, làm sao ông còn lớn tiếng gọi ba tôi ra như vậy?” Vương Minh Đức đáp lại.

Ông cụ Tiêu không mảy may quan tâm đến những gì Vương Minh Đức nói, một mực muốn gọi người ra cho bằng được, muốn nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Vương Thiên Dương.

Cuối cùng, sau khi ông cụ Tiêu gọi liền mấy chục tiếng thì từ phía trong truyền đến một giọng nói đầy tức giận “Tiêu Vũ Hạc, ông đây là muốn cùng tôi đấu mấy chiêu thì ông mới cảm thấy dễ chịu à?”

Ông cụ Tiêu sững sờ, khi nhìn thấy Vương Thiên Dương đi ra, lập tức liền cảm thấy sợ hãi.

Thấy vậy, ông cụ Tiêu liền cười khà khà giải thích: “Tôi đây chẳng qua là muốn nghe chính miệng ông nói với tôi không cho Trần Hoàng Thiên hàn kết hôn với cùng con cháu nhà họ Vương các người mà thôi. Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức “Con trai tôi Minh Đức chính là chủ của cái nhà này, mọi việc đều do nó định đoạt!” Vương Thiên Dương lạnh lùng nói. “Xin lỗi vì đã quấy rầy.” Tiêu Vũ Hạc chắp tay nói, nhìn thấy Vương Thiên Dương vẫn còn tràn đầy sức sống như vậy, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một người sắp chết chút nào, Tiêu Vũ Hạc liền cho rằng nguyên nhân một số bác sĩ tài giỏi sau khi vào nhà họ Vương liền biến mất không rõ tung tích, chắc hẳn là do đám con cháu nào đó trong nhà họ Vương mắc bệnh gì đó khó nói, không tiện truyền ra ngoài mà thôi, cho nên liền nhanh chóng rút lui.

Phù!

Sau khi Tiêu Vũ Hạc đi rồi người nhà họ Vương mới dám thả lỏng tinh thần. “Trời ơi, vậy mà đã chữa khỏi cho cụ rồi ư?” Vương Vũ

Bằng lúc này kinh ngạc kêu lên. “Gọi cụ đi.”Trần Hoàng Thiên quệt miệng lau vết máu trên môi tức giận nói.

Vương Vũ Bằng sững sờ, nhếch miệng cười một tiếng gọi: “Anh rể.”

Trần Hoàng Thiên:……

Vương Ngọc Nghiên:…… 11

Mẹ kiếp, cậu ta quả thực có can đảm gọi!

Vì không muốn cho Dương Ninh Vân lo lắng, Trần Hoàng Thiên liền ăn một viên Nguyên Khí Đan, ở nhà họ Vương khoảng hai giờ để cơ thể tốt hơn một chút mới lên xe của Vương Ngọc Nghiên về khách sạn.

Kết quả vừa về tới phòng tổng thống ở khách sạn, liền thấy cảnh tượng Dương Ninh Vân cùng Đỗ Nhã Lam bị trói cùng một chỗ, trên người bọn họ còn bị buộc b, miệng bị nhét vải, mà bên trong phòng còn có thêm mấy tên người nước ngoài không rõ lại lịch.

Trần Hoàng Thiên sửng sốt mất một lúc. Nhưng rất nhanh, hắn liền giận dữ hỏi: “Các người là ai?