Chàng Rể Đào Hoa

Chương 273




Chương 273: Nịnh vượt khỏi biên giới!

Một người thanh niên cao hơi mập, dảng vẻ vô cùng lo lắng chạy tới, Trần Hoàng Thiên vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra đây chính là em trai của Vương Ngọc Nghiên, Vương Vũ Bằng.

Mặc dù địa vị của anh Trần Hoàng Thiên năm đó ở nhà họ Trần vô cùng thấp kém, hèn mọn như một con chó nhưng trường cấp ba mà anh theo học lại là trường trung học quý tộc bậc nhất kinh đô lúc bấy giờ, học sinh ở nơi đó đều là con cái các nhà vô cùng giàu có, lúc ấy tiền học phí một học kỳ cũng phải bảy trăm triệu đồng, không phải là nơi mà người có gia cảnh bình thường có thể theo học.

Đương nhiên, nhà họ Trần là vì mặt mũi mới để cho Trần Hoàng Thiên anh tới học ở trường trung học quý tộc bậc nhất này, đường đường là con cháu nhà họ Trần danh gia vọng tộc mà lại theo học ở một trường cấp ba bình thường thì mặt mũi nhà họ Trần bọn họ biết giấu vào đầu

Vì thế, mới có chuyện Trần Hoàng Thiên anh theo học ở trường trung học quý tộc. Ở trường học Trần Hoàng Thiên anh biết rất nhiều cậu ấm cũng như các cô chiều nhà giàu, thế nhưng đó đều là những người hay bắt nạt ức hiếp anh, số người được coi là bạn bè của anh thì lại vô cùng ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu Trần Hoàng Thiên có thể nhận ra ngay Vương Vũ Bằng thì Vương Vũ Bằng hắn cũng có thể nhận ra Trần Hoàng Thiên trong nháy mắt. Đó là do Vương Ngọc Nghiên chị cậu ta cùng với anh là bạn học, hai người đều học cùng một lớp. Lúc Trần Hoàng Thiên học lớp mười hai thì Vương Vũ Bằng cậu ta học lớp mười, có lần cậu ta tới lớp Trần Hoàng Thiên tìm chị hắn liền có ấn tượng sâu sắc về tên vô dụng Trần Hoàng Thiên này. “Em nói nhỏ thôi!”

Vương Ngọc Nghiên hung dữ trừng mắt nhìn Vương Vũ Bằng nói: “Nói lớn tiếng như vậy là muốn cho tất cả mọi người đều biết hay sao?” “Đó không phải là do em đang lo lắng hay sao?”Vương Vũ Bằng nhẹ giọng nói: “Em vừa rồi nghe ông nội nói cửa lớn nhà họ Trần cùng nhà họ Tiêu bị phá hỏng là do tên vô dụng họ Trần này cho người làm, giờ chắc chắn nhà họ Tiêu vô cùng muốn giết đồ vô dụng Trần Hoàng Thiên này để trút giận, vậy mà chị lại đưa anh ta tới nhà họ Vương chúng ta. Nếu để cho người nhà họ Tiêu biết được thì nhất định ông cụ Tiêu sẽ tới tận cửa nhà chúng ta đòi công đạo, ông nội thì hoàn toàn không thể đấu được với tên cáo già ấy mà cụ nội thì lại đang bị thương không thể rời giường, đến lúc ấy ông cụ Tiêu biết cụ nội nhà chúng ta đang bị thương nặng thì nhà họ Vương chúng ta sẽ có kết cục như nào thì chị biết rồi đấy?”

Nói đến đây, cậu ta hung hăng đẩy Trần Hoàng Thiên nói: “Anh mau cút ra ngoài cho tôi, nhà họ Vương chúng tôi là nơi anh muốn đến thì có thể đến sao? Còn không nhanh chóng cút ra ngoài, tôi đánh chết anh!”

Trần Hoàng Thiên buông tay ra, cười khổ nói với Vương Ngọc Nghiên: “Lớp trưởng, nếu như em trai cậu đã không muốn chào đón tôi như vậy thì tôi đây vẫn nên tự biết lượng sức mình mà rời khỏi đây thôi.” “Đừng” Vương Ngọc Nghiên vừa ngăn cản không cho Trần Hoàng Thiên rời đi vừa nhìn về phía Vương Vũ Bằng nói: “Trần Hoàng Thiên là do chị đưa đến trị thương cho cỤ nội, em tém tém lại một chút cho chị, có tin nếu không cần thận chị sẽ đánh cho em một trận no đòn hay không?” “Anh ta?”Vương Vũ Bằng cười mỉa đáp: “Chị à, chị có bị ẩm đầu hay không, nếu như anh ta thực sự có cái bản lĩnh ấy thì còn có thể bị nhà họ Trần coi như một con chó mà tùy ý bắt nạt, ức hiếp hay sao?”

Trần Hoàng Thiên anh vốn dĩ đã nghe quen những từ ngữ, ngôn từ xúc phạm, lời lẽ thô lỗ ấy rồi nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu hay bực tức cả, ngược lại Vương Ngọc Nghiên lại nổi giận đùng đùng: “Người là do chị mời đến giúp cụ nội trị thương, vậy mà em lại dùng những lời lẽ thô thiển như vậy sỉ nhục người ta, lương tâm của em vứt cho chó ăn rồi à? Em đây là đang ngứa đòn phải không? Xem ra không đánh em một trận thì em không biết trời cao đất dày là gì đúng không?”

Dứt lời, Vương Ngọc Nghiên xông về phía Vương Vũ Bằng, đánh cho cậu ta một trận tơi bời, khiến cho Vương Vũ Bằng gào khóc kêu cha gọi mẹ, lớn giọng kêu cứu: “Ông nội, mau cứu cháu, cháu gái cưng của ông lại đánh cháu rồi.” Tiếng kêu gào cứu mạng của cậu ta vừa dứt liền có một tiếng quát nhẹ truyền đến: “Ngọc Nghiên. Dừng tay!”

Vương Ngọc Nghiên lúc này mới chịu dừng tay, kéo

Trần Hoàng Thiên đến bên ông Vương. “Tên rác rưởi chết tiệt, hại tao bị ăn đánh, mau cút đi cho khuất mắt tao!”Vương Vũ Bằng tức giận thở phì phò đi theo. “Ngọc Nghiên, sao cháu lại dẫn cậu ta đến đây?” Ông Vương vừa nhìn thấy Trần Hoàng Thiên thì ngay lập tức sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Trong buổi đấu giá nhân sâm ông đã gặp qua Trần Hoàng Thiên, lúc ấy ông đã có ấn tượng tương đối sâu sắc về con người Trần Hoàng Thiên.

Vương Ngọc Nghiên lập tức nói rõ nguyên nhân mình dẫn Trần Hoàng Thiên tới, ông Vương nghe xong liền dở khóc dở cười, thở dài nói: “Cháu thật sự là hồ đồ, chuyện cụ nội bị thương là một chuyện lớn tới mức nào cháu còn không biết hay sao? Tại sao tất cả những y bác sĩ tiến hành trị liệu cho cụ nội đều bị chúng ta giữ lại ở đây? Đó còn không phải là do chúng ta sợ một khi để bọn họ ra ngoài thì chuyện cụ nội bị thương nặng sẽ không giấu được, chuyện đó sẽ mang đến bất lợi cho nhà họ Vương chúng ta hay sao? Bây giờ cháu mang cậu ta đến đây, nếu như cậu ta không thể chữa khỏi cho cụ nội thì chúng ta chỉ có thể giữ người ở lại để ngăn ngừa hậu hoạn, nhưng nếu chúng ta thực sự giữ cậu ta ở lại đây thì nói không chừng một lúc nào đó cổng nhà họ Vương chúng ta sẽ bị người cho nổ tung, người ta nhất định sẽ lấy cái cớ đó để làm lý do tìm chúng ta gây sự. Còn nếu không giữ cậu ta lại, thả cậu ta ra ngoài, cậu ta lại truyền tình hình ra ngoài thì nhà họ Vương phải làm sao bây giờ?” “Việc này..” Vương Ngọc Nghiên lập tức nghẹn lời, đến lúc này cô ấy mới nhận ra bản thân mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.

Vương Vũ Bằng thấy dáng vẻ quẫn bách ấy của chị mình thì cảm thấy rất vui vẻ, đắc ý nói: “Không nói lên lời rồi đúng không hả chị gái, gọi người nào không gọi chị lại đi gọi cái tên rác rưởi này tới, lần này chị đã gây ra phiền phức lớn rồi, nếu như cổng nhà họ Vương bị người ta nổ tung thì chị nguy to rồi, ở đó mà chờ nhận roi của ông nội di!” “Em…!”Vương Ngọc Nghiên khó chịu mà nhẹ giọng quát.

Lúc này, Trần Hoàng Thiên mới mở miệng nói với ông Vương: “Dù sao cũng đã tới đây rồi, liền để cho tôi xem một chút đi, nếu có thể chữa khỏi cho cụ nội Vương thì tốt, còn chữa không được thì tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Nhà họ Tiêu có thù với tôi, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tiết lộ tin tức có lợi cho nhà họ Tiêu biết.” “Ai biết được mày sẽ đem tin tức này đi tìm ông cụ Tiêu để đổi lấy Phương Thanh Vân hay không chứ. Vương Vũ Bằng nhìn Trần Hoàng Thiên với đôi mắt ngờ vực mà đáp lại.

Nói đến đây, cậu ta nhìn về phía ông Vương nói: “Ông nội, tốt nhất là chúng ta diệt khẩu đi.” “Vũ Bằng, em…” “Em cái gì mà em!”Vương Vũ Bằng cắt ngang lời nói của Vương Ngọc Nghiên, khẽ nói: “Em làm như vậy còn không phải là vì suy nghĩ cho nhà họ Vương hay sao, nào có giống chị ngực to mà không có não” “Em…”Vương Ngọc Nghiên tức giận đến nỗi nắm đấm đều giơ lên chuẩn bị cho Vương Vũ Bằng một trận thì liền bị ông nội Vương lớn tiếng ngăn cản.

Lúc đó, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Vương Vũ Bằng hỏi: “Nếu như tôi thật sự có thể chữa khỏi cho cụ nội cậu thì sao?” “Nếu như mày thực sự có thể chữa khỏi cho cụ nội tao thì tao sẽ gọi mày là cụ nội!” Vương Vũ Bằng lớn tiếng đáp trá. “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Nhớ kỹ lời mà cậu vừa nói. “Được thôi.” Vương Vũ Bằng cười xấu xa nêu ra điều kiện của bản thân: “Còn nếu như chữa không khỏi, vậy thì cái mạng này của mày sẽ không còn giữ được nữa đâu.”

Trần Hoàng Thiên không muốn nói nhảm với cậu ta nữa mà nhìn về phía ông Vương hỏi: “Ông có ý định để cho tôi thử một lần hay không? Hay là trực tiếp giết người diệt khẩu?” “Đi xem ông cụ trước đã.

Ông Vương nói xong liền quay người đi về phía một tòa kiến trúc xa hoa, Trần Hoàng Thiên liền theo sát ông ta.

Trần Hoàng Thiên anh vốn dĩ không nghĩ tới việc sẽ chữa cho ông cụ Vương, nhưng bây giờ không chữa thì có lẽ không thể ra khỏi cổng nhà họ Vương, vậy nên cũng chỉ có thể đi thử một chút.

Mà lúc này, tại nhà họ Tiêu. “Mẹ nó, tên chết tiệt Đỗ Văn Mạnh kia lại thực sự có can đảm dám phá hỏng cổng của nhà họ Tiêu chúng ta!”

Ông cụ Tiêu vừa về đến nhà liền nhìn thấy cửa lớn nhà mình bị người phá hỏng, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm tay đều phát ra tiếng như pháo nổ

Từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu đều oán giận cùng chửi lớn. “Ba, nhất định phải nghĩ biện pháp chơi chết tên Đỗ Văn Mạnh kia, còn phải khiến cho sư đệ của hắn không biết là do chúng ta làm!” Ông Tiêu thở phì phò nói.

Ông cụ Tiêu gật gật đầu đồng ý. “Thật ra tôi có ý này” Dương Chí Văn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc mà nói, trong lòng lại tự nhủ nếu là giúp nhà họ Tiêu giải quyết tên Đỗ Văn Mạnh kia thành công thì chắc chắn địa vị của anh ta sẽ lên như diều gặp gió! “Ý gì?”

Ánh mắt cả đám người nhà họ Tiêu đều tập trung trên người Dương Chí Văn.

Dương Chí Văn cười khà khà, nói: “Ông Tiêu à, chẳng phải Mutoichiro bị Trần đại sư giết rồi hay sao, chắc chắn Đằng Thanh Xã rất tức giận, nhà họ Tiêu các vị có thể liên kết với Đằng Thanh Xã, để bọn họ phải người đi khiêu chiến đại sư Trần, khi đi khiêu chiến đại sư Trần thì đeo mặt nạ đi, thuận tiện cũng đưa ông cụ Tiêu nhà các vị tới, cũng mang cái mặt nạ như vậy, đại sư Trần vừa xuất hiện liền giết chết hắn, không phải là rồi hay sao?” “Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cho rằng là người Nhật Bản xử lý đại sư Trần, sẽ không nghi ngờ ông cụ nhà các vị. Mà đại sư Trần vừa chết thì không cần nhà họ Tiêu các vị động thủ, chắc chắn người Nhật Bản sẽ nghĩ tất cả biện pháp để xử lý Đỗ Văn Mạnh, lúc ấy muốn xử lý tên Trần Hoàng Thiên ấy chẳng phải sẽ rất dễ dàng hay sao, giống như việc giảm chết một con kiến vậy!” “Ha ha!”

Ông cụ Tiêu lập tức cười to, khen ngợi: “Được! Được lắm! Đây thật sự là một cái ý hay đó!” Toàn bộ người nhà họ Tiêu cũng đều cảm thấy cách làm này rất khả thi, khả năng thành công là rất cao. “Không tồi đấy, Chí Văn, nhìn cái bộ dáng nịnh nọt thường ngày của cậu trông không khác gì dáng vẻ của một con chó đang cố gắng lấy lòng chủ nhân, thì tôi liền không muốn để cho cậu tới nhà tôi, vậy mà không nghĩ tới cậu lại cho tôi một bất ngờ như thế, anh bạn này này Tiêu Hùng tôi chọn rồi!” Tiêu Hùng vỗ vỗ bả vai Dương Chí Văn nói.

Lời này của Tiêu Hùng khiến cho Dương Chí Văn vui như phát điên, lấy điện thoại ra, vào album ảnh, nói: “Cậu

Tiêu, ông Tiêu, tôi có mấy đứa em gái dáng dấp cũng không tệ, không biết nhà họ Tiêu có cậu chủ nào đang tìm đối tượng hay không? Thử nhìn qua mấy bức hình này xem có vừa ý ai hay không?” “Tôi vẫn còn chưa có bạn gái, đưa cho tôi xem thử.” Em trai của Tiêu Hùng, Tiêu Vũ Lương vừa hướng phía Dương Chí Văn đi tới vừa nói.

Sau khi nhìn xong mấy tấm ảnh, Tiêu Vũ Lương chỉ vào một tấm hình, hỏi: “Cô gái này không tệ, tên cô ấy là gì?” “Là Dương Bảo Trân, đây là em gái của vợ tên Trần Hoàng Thiên kia, thế nhưng bởi vì Trần Hoàng Thiên mà tình cảm chị em giữa hai người đã đi vào bế tắc, người thật còn xinh hơn trong ảnh nhiều. Nếu cậu Tiêu thích thì để tôi kêu con bé mua vé bay đến để đô.” Dương Chí Văn hí hửng nói.

Tiêu Vũ Lương đáp ứng, vỗ vỗ bả vai Dương Chí Văn, nói: “Nếu như tôi cùng cô gái tên Dương Bảo Trân ấy thành đôi thành cặp thì sau này cậu chính là người thân của nhà họ Tiêu chúng tôi, nhất định sẽ nể mặt anh.” “Được vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!” Dương Chí Văn vô cùng vui vẻ, vui đến nỗi cười không khép được miệng, nhanh chóng đi đến một góc khác gọi điện cho Dương Bảo Trần. “Dương Chí Văn thật biết cách vuốt đuôi ngựa, sẵn sàng đem em gái mình ra để lấy lòng người khác, khả năng nịnh nọt vượt biên luôn rồi.” Trần Lam Ngọc thấy vậy liền nở nụ cười khinh bỉ, mỉa mai nói. “Ha ha!”

Nghe vậy một đám con cháu nhà họ Tiêu đồng loạt cười to thích thú. “Con mau phải một vài người có thể tin tưởng được sang Nhật Bản, liên kết cùng Đoàn Thanh Xã, dựa theo những gì Dương Chí Văn nói mà làm.” Cụ Tiêu lên tiếng phân phó ông Tiêu. “Dạ được ba.”

Ông Tiêu đang muốn đi sắp xếp mọi việc theo sự phân phó của cụ Tiêu thì đột nhiên điện thoại di động kêu lên, có người gọi đến. Sau khi nhận cuộc điện thoại ấy, sắc mặt của ông ta hơi đổi, tắt máy xong liền nói với ông cụ Tiêu: “Ba, người con phải đi theo dõi Trần Hoàng Thiên gọi điện đến bảo, Trần Hoàng Thiên đang ở trong nhà họ Vương. 11

Ông cụ Tiêu nghe xong lập tức nhíu mày hỏi: “Nhà họ Vương làm như vậy là có ý gì? Là muốn giúp Trần Hoàng Thiên đối phó với nhà họ Tiêu chúng ta hay sao?” Ông cụ Tiêu rơi vào im lặng.

Nếu như nhà họ Vương thực sự có ý định giúp đỡ tên

Trần Hoàng Thiên kia thì chuyện này có chút phức tạp rồi.

Đột nhiên, ông Tiêu nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Bố, gần đây mấy bác sĩ nổi danh ở để độ đều lần lượt biển mất, không rõ tăm tích. Có người nói là bọn họ được mời tới nhà họ Vương, có phải hay không là Vương Thiên Dương không sống được bao lâu nữa nên nhà họ Vương gia mới không dám thả những bác sĩ kia ra, sợ bọn họ tiết lộ những tin tức bất lợi đối với nhà họ Vương bọn họ?”

Ông cụ Tiêu nghe xong hai mặt tỏa sáng, vội vàng phân phó người: “Chuẩn bị xe, vừa vặn tôi lấy cái cớ nhà họ Vương đem Trần Hoàng Thiên tiến vào trong nhà bọn họ để tới đó yêu cầu bọn họ cho ta một lời giải thích hợp lý, đồng thời thăm dò xem xem có phải Vương Thiên Dương không còn sống được bao lâu nữa hay không, nếu như đúng như vậy thật thì nhà họ Tiêu chúng ta rất nhanh liền có thể thay thế nhà họ Vương trở thành gia tộc số một ở để đồ rồi!” “Con đi chuẩn bị xe ngay!” Ông Tiêu kích động nói. Không bao lâu sau, một chiếc xe RollsRoyce chạy ra khỏi nhà họ Tiêu đi thẳng đến nhà họ Vương.