Chàng Rể Đào Hoa

Chương 227




Chương 227: Việc tốt đi đôi

Phan Đình Thọ tưởng rằng Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân ly hôn là vì lý do hai người không hợp cho nên muốn làm người ở giữa khuyên nhủ giảng giải Dương Ninh Vân xem có thể thuyết phục được cô tái hôn với Trần Hoàng Thiên hay không, nếu được như vậy thì Phan Tùng Dương và Trần Hoàng Thiên sẽ trở thành thân thích, đã là thân thích thì mâu thuẫn trước đó có thể hóa giải được luôn.

Nhưng không ngờ được rằng Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân ly hôn không phải vì hai vợ không không hợp mà do Lý Tủ Lam phá rối, ép hai người ly hôn.

Vậy thì chuyện này còn nghiêm trọng đến thế nào nữa? Trở thành thông gia với một người phụ nữ như vậy chẳng phải không thành được thông gia với Trần Hoàng Thiên mà còn dựa vào việc đó mà giận cá chém thớt lên người Trần Hoàng Thiên?

Việc này khiến Phan Đình Thọ bị dọa sợ, cho nên mới chia rẽ uyên ương đôi lứa giữa Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân. “Cái gì!”

Mọi người ở đây nghe Phan Đình Thọ nói vậy đều rất bất ngờ. “Không phải vừa rồi còn đang êm đẹp, trò chuyện rất thoải mái sao, sao đột nhiên ông Phan lại trở mặt ngăn cản việc cưới xin giữa Bảo Trân và cậu Phan?” “Có phải lời chị hai nói khiến ông Phan không vui cho nên không muốn trở thành thông gia với chị hai, cảm thấy nhân phẩm của chị hai không tốt?” “Không phải đâu, dù phẩm chất con người của chị hai kém đi nữa thì cũng đâu phải chị ấy gả vào nhà họ Phan, Bảo Trân và cậu Phan hai người tình đầu ý hợp, ông Phan có không hài lòng với chị hai thì cũng phải bàn bạc với cậu Phan chứ, sao chưa có sự đồng ý của cậu Phan đã khẳng khăng làm theo ý mình dẹp bỏ đám cưới này?”

Mọi người ở đây đều tràn ngập nghi hoặc trong lòng. “Ông Phan xin đừng!” Lý Tú Lam sợ hãi vội vàng bật khóc kêu lên: “Tôi sai rồi ông Phan, tôi không nên nổi lòng tham, Bảo Trân được gả vào nhà họ Phan là tốt lắm rồi, không nên có ý định gả cả

Ninh Vân vào nhà họ Phan nữa.” “Dù sao Ninh Vân cũng là phụ nữ đã qua một đời chồng, nhà họ Phan là gia đình giàu có cao sang, chú trọng nhất là thể diện sao có thể cưới về một phụ nữ đã ly dị chứ?” “Tôi thật hồ đồ! Thật hồ đồi!”

Lý Tú Lam chắp hai tay đau khổ cầu xin: “Ông Phan, tôi thu lại lời nói vừa rồi, không muốn Ninh Vân gả vào nhà họ Phan nữa, van xin ông đừng dẹp bỏ đám cưới của Bảo Trân và Phan Tùng Dương được không?”

Nói đến đây bà ta lại muốn khóc.

Hơn ba trăm tỷ sính lễ ơi!

Nếu chuyện này thất bại, nhiều sinh lễ như vậy sẽ không còn nữa.

Chuyện quan trọng nhất là bị bạn bè thân thích cười cho thối mũi, còn khiến cho Bảo Trân oánh trách bà ta “Hừ!”

Phan Đình Thọ quay đầu sang một bên cả giận nói: “Đám cưới này phải hủy! Không hủy không được!” Thái độ của ông kiên quyết lạ thường.

Sắc mặt Dương Bảo Trân trắng bệch, môi run rẩy: “Ông nội. Mẹ cháu đúng là quá tự cao rồi, không nên đưa chị gái qua một đời chồng này của cháu nhét vào nhà giàu cao sang như nhà họ Phan, cháu biết ông rất tức giận, có thể cho mẹ cháu xin lỗi, ông cũng có thể trách bà ấy một trận nhưng không thể chia rẽ cháu và Phan Tùng Dương mà ông”

Lời này khiến Dương Ninh Vân nghe vô cùng khó chịu.

Tuy cô không muốn gả vào nhà họ Phan nhưng hết người này người nọ nói cô là phụ nữ đã ly dị, người khác nói còn chưa tính, ngay cả em gái ruột cũng nói cô như vậy, trong lòng biết bao thất vọng cũng chỉ mình cô hiểu rõ. Nhưng mà em gái thì có thể không ra dáng em gái, còn người làm chị gái như cô không ra dáng chị gái được ư?

Vì vậy cô tiến lên hai bước, cúi người chào nói: “Xin lỗi ông Phan, một người phụ nữ đã ly dị như cháu không nên xuất hiện ở đây, bằng không thì mẹ cháu cũng sẽ không có suy nghĩ khiến ông không vui vẻ” “Thế chị còn không biến đi!”

Tâm trạng Dương Bảo Trân kích động, xông về phía Dương Ninh Vân quát lên, cho rằng đều do chị gái làm hại mới khiến cho ông nội của Phan Tùng Dương tức giận.

Nhưng cô ta không ngờ tới là. “Hỗn láo!”

Phan Đình Thọ vẻ mặt lạnh lùng, giơ tay tát vào mặt Dương Bảo Trân.

Bop!

Cơ thể Dương Bảo Trân mất thăng bằng ngã thẳng xuống đất, khỏe miệng lập tức tràn ra tia máu, vô cùng bối rối. “Bảo Trân!”

Phan Tùng Dương, Lý Tú Lam và Dương Ninh Vân đều sợ đến ngày người. Vội vàng đỡ Dương Bảo Trân dậy. “Ông nội, ông làm gì vậy chứ!”

Phan Tùng Dương tức muốn khóc: “Ông không muốn chị của Bảo Trân bước chân vào nhà họ Phan thì nói thẳng một tiếng là được, nổi giận như thế làm gì, ông có cần phải làm vậy không hả ông?” “Cháu ba.” Bà Phan đột nhiên lên tiếng: “Ông nội cháu không phải vì chị gái của Bảo Trân mới tức giận mà là do mẹ của Bảo Trân quá chua ngoa, đạo đức làm người quá kém cho nên mới tức giận.” “Nhà họ Phan chúng ta có tiền có quyền, bà ta coi cháu là Bồ Tát, có lẽ chồng trước của chị gái Bảo Trân không tiền không thế, trong mắt bà ta chính là đồ bỏ đi, rác rưởi, hận không thể đánh chết, tính cách bỉ ổi như vậy sao có thể được chứ?” “Cuộc đời mỗi con người, ai chả có lúc lên voi xuống chó? Như nhà họ Phan chúng ta, nếu như không phải ông nội cháu mời được đại sư Trần giúp đỡ đánh võ đài thắng nhà họ Lưu thì họ Phan chúng ta bây giờ cũng trở nên sa sút rồi.” “Ngày nào đó sa sút nghèo khổ không có tiền, với tính cách hèn mọn này tuyệt đối sẽ chửi đồ bỏ đi, nhìn cháu với vẻ mặt ghét bỏ. Ép cháu và Bảo Trân ly hôn.” “Cho nên bây giờ ông nội cháu mới muốn dẹp bỏ đám cưới này, hơn nữa theo như bà quan sát, Bảo Trân đối xử với chị gái kém như vậy cũng không phải là cô gái tốt, e rằng hình tượng cô gái ngoan ngoãn trước mặt cháu cũng chỉ là do cô ta ngụy trang, con gái thế này không tốt.”

Bà cụ giảng giải triền miên một lúc khiến Phan Tùng Dương sững sờ.

Thật sự là như vậy ư?

Mà Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân nghe thấy những lời này có thể nói là từng chữ đâm thẳng vào tim! “Bà nội! Không phải như thế đâu bà!”

Dương Bảo Trân khóc lóc lắc đầu quầy quậy: “Bà không biết đâu ạ, chồng trước của chị cháu khiến mẹ cháu rất thảm, năm đó anh ấy nghèo rớt mồng tơi ở rể ở nhà cháu, hại mẹ cháu bị người khác chê cười châm chọc sau lưng suốt ba năm!” “Sau anh ấy phát đạt lên, có tiền rồi cũng không đền bù cho mẹ cháu. Giấu tiền còn chưa tính, quan trọng là anh ấy còn gây chuyện, đắc tội với con nhà giàu nhất cho đến toàn bộ đám con nhà giàu đời thứ hai ở Đông Đô, vì vậy rước lấy một trận mưu sát, suýt chút nữa hại chết chị cháu” “Sau việc này mẹ cháu cũng không ép anh ấy ly hôn với chị cháu, đến tận khi mẹ cháu bị người khác bắt cóc để uy hiếp anh ấy, mẹ cháu quá sợ anh ấy. Nếu không ép anh ấy ly hôn với chị cháu thì sợ ngày nào đó sẽ bị anh ấy hại chết!” “Nếu như đổi thành bà thì bà cũng sẽ giống mẹ cháu, quyết định như vậy phải không?” “Việc này..….

Bà cụ hơi do dự, đáp lại: “Nói như vậy thì mẹ cháu cũng không mắc phải sai lầm gì nhiều.” “Đúng vậy mà bà!”

Lý Tú Lam ngồi dưới đất giả vờ oan ức khóc nức lên: “Nếu không phải bất dĩ, tôi sao có thể ép con gái của mình ly hôn, trở thành phụ nữ qua một đời chồng được chứ?” “Tôi thật sự không chịu nổi cậu ta, tôi sợ bị cậu ta hại chết, càng sợ hai đứa con gái của tôi cũng bị cậu ta hại chết, không thì tôi cũng không làm chuyện chia rẽ đôi lứa đầu bà.” “Đứng lên, bà mau đứng dậy đi.”

Bà cụ bị nói động lòng, nâng Lý Tú Lam dậy nói: “Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, giải thích như vậy tôi cũng có thể hiểu được, vừa rồi trách oan bà”

Nói đến đây, bà nhìn về phía Phan Đình Thọ: “Ông nó à, nói vậy thì cũng không thể trách bà ta được. Nếu là tôi, con rể là nhân vật nguy hiểm có thể hại chết người nhà của tôi thì tôi cũng ép anh ta ly dị với con gái của tôi thôi”

Phan Đình Thọ im lặng.

Ngay lúc này ông ta không biết có nên tác thành cho Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân hay không nữa. Dương Ninh Vân cũng im lặng.

Mẹ cô đang tự bào chữa cho bản thân, trước kia Trần Hoàng Thiên không gây thù hận với ai thì bà ta vẫn bức ép Trần Hoàng Thiên ly hôn với mình mỗi ngày, nói trắng ra thì bà ta là một kẻ lươn lẹo.

Nhưng mà…

Cô không thể nói ra sự thật, như vậy sẽ phá hủy đám cưới của Bảo Trân và Phan Tùng Dương. Bảo Trân và mẹ sẽ mãi mãi không tha thứ cho cô, đối xử với cô không chết không ngừng.

Cho nên cô chỉ có thể để Trần Hoàng Thiên gánh cái tội này thôi. Còn Trần Hoàng Thiên không muốn cha vợ đau lòng, cố nén cơn giận không vạch trần hai mẹ con đáng ghê tởm này.

Nếu không với việc ngay cả ba ruột mà Dương Bảo Trân cũng không nhận. Lừa dối nhà họ Phan nói ba cô ta đã bị tai nạn xe chết ba năm trước cũng đủ để Phan Đình Thọ sút bay ra ngoài rồi. “Được rồi.”

Im lặng một lúc lâu sau, Phan Đình Thọ nói: “Tôi thu lại câu nói vừa rồi, đám cưới của Bảo Trân và Tùng Dương cứ quyết định như vậy đi.”

Phù!

Dương Bảo Trân, Lý Tú Lam, Phan Tùng Dương, Dương Chí Văn đều thở phào, gương mặt lo lắng trước đó lại hiện ra nụ cười. “Vậy thì… ông Phan à, tiếp theo có phải nên công bố ngày tổ chức đám cưới của Bảo Trân và cậu Phan rồi không?” Dương Chí Văn liếm môi cười hỏi. “Bà nó à, bà công bố đi!” Phan Đình Thọ không có tâm trạng, vì ông ta cũng không biết rốt cuộc thì làm như vậy có đắc tội với Trần Hoàng Thiên không nữa, trong lòng không hề có cảm giác tin tưởng.

Bà cụ cười nói: “Đã mời thầy xem thời gian rồi, vào mùng mười tháng mười hai cuối năm, lúc đó mọi người nhớ đến uống rượu mừng.” “Xì xào!!!”

Không khí yên ắng trong phòng khách lập tức trở nên sôi nổi ồn ào.

Dương Bảo Trân và Lý Tủ Lam cũng đều nín khóc mỉm cười, tiếp tục vô tâm cười đắc ý.

Dương Thiên Mạnh ngây người ngồi trên xe lăn, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Con gái không cần ông nữa, vậy ông có cần vui vẻ cho nó không?

Vẫn nên chúc phúc cho con được hạnh phúc thôi! Ông nhằm hai mắt lại.

Đúng vào lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên! “Cô hai. Cô hai! Việc tốt đi đội rồi! Có một cậu chủ giàu có cao sang ở Kim Đô đến, lái xe Bugatti một trăm năm mươi tỷ đến nhà cô hai, nói là muốn cầu hôn với chị họ Ninh Vân đấy!”