Chàng Rể Đào Hoa

Chương 220




Phan Đình Thọ vừa mới nói như vậy, ngay lập tức đã làm không khí trở nên ồn ào, náo nhiệt. “Cầu Trần đang ở đâu vậy? Cậu Trần là ai vậy?” “Chả là ông cụ Phan muốn nhờ cậu Trần giúp đỡ một chút, cậu Trần đó rất lợi hại, cao thủ họ Trần có ở đây không? “Cao thủ mà nhà họ Phan tìm kiếm, chẳng phải là nên ở chỗ nhà họ Phan hay sao, tại sao ông cụ Phan lại phải đi khắp nơi tìm kiếm như này, dường như ông không biết cậu

Trần đó ở đâu?”

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ rất khó hiểu, ánh mắt đều ngước nhìn khắp nơi. Mọi người đều muốn xem xem người mà Phan Đình Thọ muốn tìm để nhờ giúp đỡ, kia là ai.

Ngay lúc đó, Trần Hoàng Thiên vẫn tỏ vẻ thản nhiên, từ trên ghế đứng lên và đi về hướng võ đài. “Ơ?”

Lúc ấy, có không ít người đều ngước nhìn Trần Hoàng Thiên.

Nhưng rất nhanh sau đó đều chuyển hướng nhìn đi nơi khác.

Một chàng trai trẻ, chẳng là gì so với bản lĩnh lợi hại của Phan Đình Thọ, nhất định không phải là Trần Hoàng Thiên mà Phan Đình Thọ nói đến. Một đằng là bảy ông lão tám mươi tuổi.

Càng lớn tuổi thì võ đạo càng điều luyện, người trẻ như thế này, Lưu Bảo Sơn chỉ cần tung một chưởng là có thể khiến cho anh chết trên võ đài rồi. “Chàng trai trẻ, cậu Trần mà ông cụ Phan gọi tới lợi hại hơn cậu nhiều. Không phải cậu đâu, nên cậu đừng làm loạn nữa, mau trở lại vị trí của mình đi.” Một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi không thể chịu đựng được nữa nói với Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên trả lời với vẻ thản nhiên: “Tôi chính là cậu Trần mà ông cụ Phan Đình Thọ nói đến.” “Cái gì cơ!”

Tất cả những người xung quanh nghe thấy Trần Hoàng

Thiên nói vậy, đột nhiên hướng mắt nhìn về Trần Hoàng

Thiên với ánh mắt tràn đầy hoài nghi. “Ha ha ha!”

Ngụy Hòa Phong không thể nhịn được cười, chỉ thẳng tay vào Trần Hoàng Thiên và nói: “Cậu Lưu, cậu xem kìa, chàng trai trẻ này nói cậu ấy chính là cậu Trần kìa!”

Lưu Văn Huy nhìn qua, ngay lập tức bật cười: “Anh chàng này dám so với ông trời của tôi sao? Anh ta tưởng mình là cậu Trần, người mà Phan Đình Thọ nói tới sao?”

Lúc này, Ngụy Nhật Anh phát hiện ra, Trần Hoàng Thiên rời khỏi vị trí, đi thẳng lên võ đài, thì liền hoảng sợ, vội vàng chạy đến giữ chặt Trần Hoàng Thiên lại: “Anh Thiên, tôi biết là anh họ Trần, nhưng cậu Trần mà ông cụ Phan nói đến không phải là anh, tôi cũng biết là anh có thể đánh, nhưng giới võ đạo này, càng lớn tuổi thì càng lợi hại, mà anh lại trẻ như thế này. Đến gần người ông cụ Phan còn không nổi thì nói gì đến đánh bại ông ấy.”

Trần Hoàng Thiên cười và nói: “Một chút tự tin đánh bại được ông ấy này tôi có thừa, anh cứ về chỗ rồi nhìn mà nhìn đây này.

Nguỵ Nhật Anh lắc đầu, một mực kéo tay của Trần Hoàng Thiên mãi không buông.

Cô biết là Trần Hoàng Thiên rất yêu Dương Ninh Vân, chắc chắn là sau khi ly hôn xong anh rất kích động, vì vậy nên đầu óc không được sáng suốt cho lắm mới có thể nói ra những lời hoang đường như thế. “Ha ha ha!”

Lưu Văn Huy lại cười: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ, anh ta mà cũng dám khiêu chiến với ông nội của tôi, còn nói rất tự tin có thể đánh bại ông nội tôi.” “Tôi cười chết mẹ anh ta, mỗi cao thủ từng lên võ đài, đều phải bay lên cao đến mấy chục mét, anh ta lại đi bộ lên võ đài mà không bay lên được, vậy thì dựa vào cái gì mà có thể đánh bại ông nội tôi chứ!”

Những người xung quanh đều liên tục cười khẩy với vẻ khinh khỉnh, ai cũng cho rằng Trần Hoàng Thiên bị điển hoặc anh là kẻ ngốc nghếch. “Anh Thiên, tôi biết anh li hôn với Dương Ninh Vân xong trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu, đau khổ, nhưng anh tốt như vậy, sẽ có rất nhiều cô gái khác sẽ thích anh, đừng nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết, được không? Coi như là tôi cầu xin anh đấy!”

Ngụy Nhật Ánh xúc động đến mức sắp khóc.

Lưu Bảo Sơn lợi hại như vậy. Trần Hoàng Thiên đánh cho Lưu Văn Huy bị thương, chỉ cần Lưu Văn Huy nói một lời trên võ đài thì Lưu Bảo Sơn ngay lập tức sẽ đánh chết Trần Hoàng Thiên.

Tuy là cô mới quen biết Trần Hoàng Thiên chưa được lâu, trước kia cũng chẳng bao giờ nói chuyện, nhưng thông qua những nhân viên ở công ty, cô biết được Trần Hoàng Thiên chính là chủ tịch của công ty Giải trí Hoàng Gia, để cầu hôn Dương Ninh Vân, anh đã phải bàn giao công ty Giải trí Hoàng Gia cho người Nhật Bản.

Lúc đó, nghe thấy vậy chẳng những cô vô cùng xúc động mà còn không tin rằng trên đời này sẽ có người đàn ông tốt như vậy!

Đó có thể là khối tài sản ba mươi nghìn tỉ, để cầu hôn người phụ nữ mà mình yêu, anh đã đem tặng nó. Trời đất ơi, biết tìm đâu ra người đàn ông tốt như vậy chứ! “Thực sự không phải là tôi đi tìm đến cái chết, tôi thực sự có thể đánh bại được ông ấy!” Trần Hoàng Thiên nói với vẻ nguy hiểm, anh bỏ ngón tay ngọc xanh biếc của Ngụy Nhật Ánh ra, tiếp tục tiến về phía trước. “Anh Thiên…”

Ánh mắt của Ngụy Nhật Ánh đỏ ửng lên như muốn nói gì đó. Nhưng bị Nguyj Hòa Phong bắt được. “Anh ta muốn đi tìm cái chết, cậu Lưu cầu xin còn không được, em còn kéo anh ta làm gì nữa, em điên rồi sao? Còn không mau trở về vị trí và ngồi xuống đi!” Ngụy Hòa Phong quát. “Em không làm như vậy được!”

Ngụy Nhật Anh phát điên lên nói: “Anh Thiên đã li hôn với Dương Ninh Vân rồi nên đã bị quá đau buồn mà trở nên không bình thường, em phải đi cứu anh ta, không thể để cho anh ta chết được.” “Anh ta có chết hay không thì liên quan gì đến em chứ!” Ngụy Hòa Phong nói với vẻ rất tức giận.

Ngụy Nhật Ánh quát: “Em thích anh ta đấy, được không?”

Ngụy Hòa Phong vừa nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên giận dữ, ngay lập tức tát cho Ngụy Nhật Ánh một cái, mắng với sự bất lực: “Em là Đại tiểu thư của nhà họ Ngụy chúng ta, thế mà lại đi thích một người đàn ông không bình thường, còn bị ràng buộc ở sau anh ta nữa. Một người nhu nhược vô tích sự bị người ta cười chê, ba mà biết được nhất định sẽ đánh chết em cho coi!” “Em không quan tâm!” Ngụy Nhật Ánh vừa khóc vừa nói: “Em chỉ biết, anh ta là người đàn ông tốt nhất trên đời này, nếu như tổng giám đốc Dương không tái hôn với anh ta, thì em sẽ lấy anh ta, em nghĩ nhất định em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn bất kì ai.” “Em…”

Ngụy Hòa Phong tức đến mức sắp hộc máu, thẳng tay tóm Ngụy Nhật Ánh và đưa cô trở lại chỗ ngồi. Che miệng cô, không cho cô nói chuyện nữa.

Mà lúc đó, Trần Hoàng Thiên đã lên đến võ đài, tay vắt sau lưng, từng bước từng bước dậm thật mạnh bước lên từng bậc của võ đài. “Chàng trai trẻ, không thể tùy tiện lên võ đài như thế đâu, một khi đã lên võ đài, cậu sẽ không còn được quyết định vận mệnh nữa, mà đối thủ sẽ quyết định vận mệnh của cậu, cậu phải hiểu rõ điều này” Trọng tài bước lên trên vĩ đài, đứng bên cạnh Trần Hoàng Thiên nói. “Tôi hiểu.” Trần Hoàng Thiên đáp lại, tiếp tục đi lên phía trước.

Trọng tái nhíu mày, nhìn qua toàn bộ võ đài, và hỏi: “Cậu bé này là con nhà ai vậy, có phải là đi từ bệnh viện tâm thần ra không, mau mang đi đi, đừng để bị đánh chết ở trên võ đài.”

Ông vừa dứt lời, thì đã có một âm thanh vang lên. “Trọng tài, anh ta không phải là người điên! Anh ta chính là Trần Hoàng Thiên, người đã làm tôi phải rung động. Anh ta chính là người giúp nhà họ Phan chúng tôi đánh võ!” “Cái gì cơ!”

Người ở võ đài nghe vậy đều rất kinh ngạc.

Phan Đình Thọ sẽ không bị ngã từ võ đài xuống mà bị hỏng đầu đấy chứ, sao lại điều một người trẻ như vậy lên võ đài để đánh võ cho nhà họ Phan. Như này chẳng phải là chắp tay dâng chức chủ võ đài cho nhà họ Lưu sao?

Ha ha ha!

Lưu Văn Huy trong phút chốc cười rất sảng khoái, hỗ lên: “Ông nội, lần trước ông không có lí do gì để đánh chết hắn, lần này cơ hội đã đến rồi. Nhất định phải đánh cho hắn chết thì mới hả giận được!”

Ngay khi ông ta vừa dứt lời thì Trần Hoàng Thiên ngay lập tức muốn lên võ đài. “Chàng trai trẻ, lần trước cậu đánh cháu của tôi, tôi đã không tìm cậu tính sổ. Đây là sợ sau này tôi sẽ trả thù mà cố tình lên đây để cho ta trừng trị ư?” Lưu Bảo Sơn khoác hai tay trước ngực, cười khẩy một cái rồi hỏi.

Trần Hoàng Thiên cười: “Ông nghĩ nhiều rồi, tôi lên đây để giúp Phan Đình Thọ giữ võ đài, đến đánh tôi đi.” “Cậu sao?”

Lưu Bảo Sơn thiếu chút nữa là bật cười, đừng nói là một người như cậu, đến một trăm người như cậu cũng chẳng đủ cho Lưu Bảo Sơn tôi đánh”

Cậu ta rất tự tin, trẻ như vậy chắc chắn tông sư Đan Cảnh, chỉ cần thổi một phát là có thể đánh bại cậu ta, có thể khiến cậu ta bay xuống võ đài. “Thật sao?”

Trần Hoàng Thiên cười ngượng ngùng: “Vậy thì thử đi, là một trăm người như tôi không đủ cho ông đánh hay là một trăm người như ông không đủ để đánh tôi.”

Lưu Bảo Sơn nghe thấy vậy, khóe mắt bỗng nhấp nháy: “Chàng trai trẻ như anh đã dám nói như vậy thì tôi đây sẽ phải làm sự phụ anh một hồi để dạy dỗ cho anh biết cái chết là như thế nào!”

Nói xong, ông ta liền khoe ra dáng vẻ nghênh chiến. Trần Hoàng Thiên đứng ở bên kia, nói với vẻ thản nhiên: “Trọng tài, ông hãy tuyên bố trận đấu bắt đầu đi.” Trọng tài thở dài, hồ lên một cách tùy tiện: “Bắt đầu!” Chỉ một giây sau, Lưu Bảo Sơn khẽ quát: “Chàng trai trẻ, nhận lấy cái chết đi!”

Vừa mới dứt lời, ông nhón chân, đạp như đạn pháo, trên không trung hiện lên một đường pa ra bôn, giảng cho Trần Hoàng Thiên một chưởng từ trên cao thẳng xuống đầu anh. “Uuu…”

Ngụy Nhật Ánh muốn hét lên, nhưng miệng đã bị bịt lại, không thể cử động hàm được. “Ha ha!”

Lưu Văn Huy cười nói mừng rỡ: “Anh chết chắc rồi! Anh sắp chết mẹ rồi!”

Không ngờ anh ta vừa dứt lời, thì thấy Trần Hoàng Thiên nâng tay phải lên, đột nhiên chụp lấy tay của Lưu Bảo Sơn. “Á?”

Lưu Bảo Sơn nhưởng mày, không khỏi kinh hãi.

Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên vung tay lên, ném Lưu Bảo Sơn trên võ đài.

Giây tiếp theo!

Bup!

Một tiếng nổ vang lên, Lưu Bảo Sơn đạp người trên võ đài, rồi bắn lên cao, rồi lại đạp xuống võ đài, máu phun ra như suối phun nước. Ngay sau đó, Trần Hoàng Thiên nhấc chân lên, dẫm mạnh lên trên ngực.

Răng rắc! Đột nhiên có tiếng xương sườn bị gãy vang lên.

Từ khi Lưu Bảo Sơn ra tay đến khi Lưu Bảo Sơn bị Trần Hoàng Thiên dẫm nát dưới chân anh, tất cả chỉ kéo dài vỏn vẹn ba giây đồng hồ là xong! Mắt mọi người đều bỗng lóe lên sự kinh hoàng, khiếp SỢ.