Chàng Rể Đại Gia

Chương 950: Ông tổ Hoa gia




Thấy Lang gia cũng thẳng thừng bỏ mặc mình, Hoa Thần Vũ liền uy hϊế͙p͙.

Đây là loại người mềm nắn rắn buông điển hình.

Hổ gia và Chu Dương rõ ràng đã đứng về phía đối lập với hắn, vì vậy hắn không dám có bất kỳ ý kiến gì với Hổ gia và Chu Dương, chỉ đơn thuần là sợ hãi.

Sợ Chu Dương đánh hắn.

Nhưng Lang gia thì khác, từ trước đến nay Lang gia khá khách sáo với hắn, vậy nên hắn mới quyết định nhắm vào Lang gia.

Nếu Lang gia mặc kệ hắn, hắn sẽ dùng cách uy hϊế͙p͙ đe dọa.

Đương nhiên, cách này chỉ có thể đối phó với kẻ ngu ngốc.

Nếu như Lang gia là một kẻ ngốc, thì lúc này rất có thể sẽ quay lại, đứng chắn trước mặt hắn một lần nữa.

Nhưng thật đáng tiếc, Lang gia đâu phải kẻ đần độn.

Lang gia dừng bước, xoay người lại.

“Cậu nói gì?”, Lang gia hỏi.

“Nếu hôm nay ông không giúp tôi cản họ lại, tôi sẽ giết cả nhà ông”, Hoa Thần Vũ tiếp tục đe dọa.

Lang gia cười, cười rất vui vẻ.

“Mấy người Hổ gia dám đánh cậu, cậu lại đối với họ tốt như vậy, kêu cha gọi mẹ”.

“Ông đây chẳng qua chỉ khách sáo với cậu chút, cậu lại đối xử với tôi thế này sao?”

“Cậu đang ép tôi đánh cậu mấy bạt tai đấy hả?”

Vẻ mặt Lang gia hài hước nói với Hoa Thần Vũ.

Trước nay ông ta dường như chưa từng phát hiện hóa ra đại thiếu gia của Hoa gia lại ngu xuẩn đến thế.

Thật sự không có chút IQ nào sao?

Ông ta đi đến, tát Hoa Thần Vũ một cái: “Còn định giết cả nhà tôi ư?”

Hoa Thần Vũ sững sờ, ôm mặt không dám tin.

Đến cả Lang gia cũng đánh mình sao?

“Ông, ông dám đánh tôi?”, hắn hỏi.

Cảnh tượng này y hệt lúc Chu Dương đánh hắn.

Tất nhiên, kết quả cũng không khác.

Lang gia không chỉ tát hắn vài cái, thậm chí còn đá hắn ta ngã phịch xuống đất.

“Ông đây đánh đấy thì sao! Cậu lại dám giết cả nhà tôi?”

“Có tin tôi lấy mạng chó của cậu ngay bây giờ luôn không?”, Lang gia hung ác nói.

Câu nói sau cùng khiến Hoa Thần Vũ khϊế͙p͙ sợ.

Trước giờ hắn chưa từng chịu uất ức lớn đến vậy, cuối cùng không nhịn được khóc nấc lên.

Hôm nay hắn thật thê thảm, bị đánh đến bầm dập cả người.

“Tôi, tôi sai rồi Lang gia, ông tha cho tôi đi, tôi sẽ không báo thù ông nữa đâu”, Hoa Thần Vũ vừa khóc vừa nói.

“Làm vậy từ sớm có phải xong chuyện rồi không?”

“Còn phải để người ta đánh một trận mới nói được câu tử tế? Cậu thích ép người khác ra tay với mình hay sao hả?”, Lang gia hăng hái nói, cái khác không kể, chỉ riêng cảm giác có thể đánh loại cậu ấm cô chiêu này đã rất sảng kɧօáϊ rồi.

Sau khi hung ác đá vào hai chân của Hoa Thần Vũ, Lang gia lại tiếp tục đe dọa: “Nếu còn dám nhằm vào tôi, tôi sẽ giết chết cậu bằng mọi giá”.

Theo tính cách của Hoa Thần Vũ, sau khi nghe được câu này chắc chắn hắn không dám động đến Lang gia nữa.

Bởi vì hắn thực sự là một kẻ mềm nắn rắn buông, hắn chỉ dám bắt nạt mấy kẻ yếu đuối, nếu có ai hắn không thể ức hϊế͙p͙, hắn sẽ đối đãi với đối phương như ông nội.

Lang gia rời đi, chỉ còn lại một mình Hoa Thần Vũ đối diện với Chu Dương và Hổ gia.

“Hổ gia, Chu, Chu tiên sinh, hai người còn định đánh tôi đến khi nào?”, Hoa Thần Vũ yếu ớt hỏi.

“Đánh đến bao giờ thì phải tự hỏi bản thân cậu”, Chu Dương thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng nói.

“Hỏi tôi?”, Hoa Thần Vũ chỉ vào mũi mình: “Tôi nói sẽ có tác dụng sao? Muốn tôi nói, vậy thì bây giờ đánh cũng khá nhiều rồi, đừng đánh nữa”.

“Vậy thì không được”, Chu Dương khẽ lắc đầu.

Hoa Thần Vũ suýt ói máu.

Tự tôi nói không tính vậy anh để tôi nói làm cái khỉ gì!

Nhưng câu này hắn không dám nói ra, vô cùng đáng thương hỏi: “Vậy rốt cuộc phải làm sao, anh mới không đánh tôi nữa?”

“Đương nhiên là giải quyết vấn đề, mục đích không phải là đánh cậu, chúng tôi đến là để giải quyết mọi chuyện”, Chu Dương nói tiếp.

Anh phát hiện Hoa Thần Vũ này đúng là một kẻ kì lạ hiếm gặp, từ lúc bọn họ bước vào biệt thự đến giờ, Hoa Thần Vũ chưa từng hỏi họ đến đây làm gì.

Đương nhiên, đây là do anh không hiểu nổi thế giới quan của Hoa Thần Vũ, mới cảm thấy hắn ta là người kì lạ hiếm gặp.

Đối với Hoa Thần Vũ mà nói, chuyện vì sao mấy người Chu Dương đến đây không hề quan trọng.

Bất kể là đến vì cái gì, mau biến ra ngoài là hết chuyện!

Hắn cũng thật sự muốn làm như thế, nên mới gọi Lang gia đến.

Chỉ có điều, Lang gia không phải đối thủ của mấy người Chu Dương, ông ta cũng đã chuồn mất rồi.

Nhưng đến giờ Hoa Thần Vũ vẫn cảm thấy mục đích mấy người Chu Dương đến đây là gì không quan trọng, bởi vì hắn đã thua.

Thua rồi thì phải làm gì? Quỳ xuống xin lỗi, nhận sai, đền tiền, bồi thường!

Chỉ cần khiến đối phương vui vẻ, hắn sẽ làm hết!

Đây là thế giới quan của hắn, trêи thế giới vốn dĩ không có đúng sai, chỉ có kẻ mạnh kẻ yếu. Chỉ cần bạn đủ mạnh, thì cho dù bạn làm những chuyện tồi tệ mà tất cả mọi người trêи thế gian này có thể tưởng tượng ra, trong mắt kẻ khác bạn vẫn là hóa thân của chính nghĩa.

Vì vậy căn nguyên vấn đề không quan trọng, quan trọng ai là người thắng, chính vì thế mà từ đầu đến cuối hắn chẳng thèm quan tâm mấy người Chu Dương đến đây vì điều gì.

Bây giờ nghe thấy câu hỏi của Chu Dương, hắn sững sờ đần mặt ra.

“Giải quyết chuyện? Giải quyết chuyện gì, mấy người cần tiền à?”, Hoa Thần Vũ mơ hồ hỏi.

Trêи trán Chu Dương xuất hiện vài vạch đen.

Trước nay anh chưa từng gặp một kẻ kì lạ hiếm có thế này!

“Chúng tôi không cần tiền”, Chu Dương hung dữ nói: “Ngay cả bản thân đã làm ra chuyện gì cậu cũng không nhớ sao?”

“A Xung, nói cho hắn biết”, Chu Dương nói với A Xung ở bên cạnh.

A Xung đứng dậy: “Ba năm trước, anh đưa một cô gái đến phòng vệ sinh nam ở khách sạn Huy Hoàng”.

A Xung nói.

“Cô gái? Cô gái nào? Ngày nào tôi cũng dẫn gái đến nhà vệ sinh nam, cậu đang nói đến cô nào?”, Hoa Thần Vũ hỏi.

Khi nói câu này, hắn còn bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, như thể những lời đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Nhưng lời này vào tai Chu Dương và Hổ gia, chẳng khác nào hành vi của cầm thú!

Thật quá đáng!

Tên khốn này ỷ vào thân phận của mình không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái rồi?

Xưa nay, hắn vẫn sống vui sống khỏe, liệu thế gian này có còn công lý nữa hay không?

Anh tài xế nghe vậy, vẻ mặt cũng hết sức tuyệt vọng.

Làm hại cháu gái của anh tài xế, gần như phá hủy cả một gia đình, nhưng chuyện này đối với Hoa Thần Vũ lại chỉ là chút chuyện vặt vãnh hàng ngày.

Loại súc vật này, có tư cách tồn tại trêи đời hay sao?

Chu Dương nghĩ chuyện này chẳng cần giải thích gì hết, nhìn bộ dạng của Hoa thần Vũ, e rằng dù đưa cháu gái của anh tài xế đến trước mặt, hắn cũng không nhận ra cô gái này đã từng bị hắn làm nhục.

Suy cho cùng hắn đã làm hại quá nhiều cô gái, không phải ai cũng nhớ được.

Vì vậy giải thích để làm gì, cứ thẳng tay đánh chết là xong.

Nhưng đúng lúc này, ông tổ Hoa gia lại đến.