Chàng Rể Đại Gia

Chương 932: Tôi chính là Chu Dương




Thân phận tông sư võ giả Hứa gia khiến vô số người kính phục lại chẳng hề có chút tác dụng nào trước mặt tên điên này!

Vì thế mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, ông ta không thể chọc giận Chu Dương, mà chỉ có thể chạy trốn.

Nhưng liệu Chu Dương có cho ông ta cơ hội không?

“Bây giờ đến lượt ông”, Chu Dương nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn.

Hai ông già này chẳng ai có thể thoát được!

Từ đằng xa, anh đã trông thấy ông già đang quỳ đó đánh Thẩm Bích Quân.

Khoảnh khắc đó, anh bỗng vô cùng tức giận.

Tức giận đến cực điểm!

Anh muốn bước nhanh chân hơn nhưng lại hận tốc độ của mình có giới hạn.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông già đang quỳ kia tát Thẩm Bích Quân một cái, sau đó lại đá vào người Thẩm Bích Quân.

Lúc đó anh còn cách Thẩm Bích Quân tầm một km.

Mấy giây sau, lúc ông già đang quỳ định đánh ngất Thẩm Bích Quân thì cuối cùng anh đã kịp đến chỗ của cô.

Vì thế mới xảy ra chuyện này.

Bởi vì tốc độ chạy đến của anh quá nhanh nên hai người hoàn toàn không nhìn thấy anh.

Mà sở dĩ Chu Dương lựa chọn giết chết ông già đang quỳ kia trước là vì tận mắt anh đã thấy toàn bộ quá trình ông ta ra tay với Thẩm Bích Quân!

Không thể tha thứ!

Tuyệt đối không thể!

Bây giờ giải quyết xong ông già kia rồi thì anh lại nhìn ông già đang đứng.

Người này cũng không thể tha!

Đều là tông sư võ giả của Hứa gia, cùng xuất hiện ở nơi này, vậy chắc chắn tên này cũng đã làm không ít chuyện xấu!

Chu Dương từng bước đi về phía ông ta.

Ông già đang đứng hoảng hốt.

Ông ta biết mình không phải là đối thủ của Chu Dương, lúc này chỉ có thể cầu xin tha mạng.

“Này anh bạn, cậu nghe tôi nói này, chúng ta không quen biết nhau đúng chứ?”

“Giữa chúng ta cũng không có hận thù gì phải không? Chúng ta chưa từng gặp nhau, cậu không cần phải giết tôi đâu!”

Ông già đang đứng miễn cưỡng nói, ông ta thử cầu xin Chu Dương bỏ qua cho ông ta.

Dĩ nhiên lúc này ông ta vẫn không nhận ra người trẻ tuổi trước mặt này là Chu Dương.

Dù sao ông ta cũng chưa từng gặp Chu Dương, cùng lắm chỉ nhìn thấy ảnh chụp. Còn bây giờ Chu Dương lại rất giống một kẻ lang thang, thế nên ông ta không nghĩ người trước mặt mình lại là Chu Dương.

Vì thế ông ta nghĩ Chu Dương ra tay có lẽ là vì Thẩm Bích Quân.

“Nghe tôi nói này chàng trai, mục tiêu ra tay lần này của chúng tôi cũng không phải là người phụ nữ nằm dưới đất kia”.

Ông già đang đứng lại nói, nghe thấy vậy Chu Dương cũng dừng bước.

“Thế à? Vậy mục tiêu của các người là gì?”

Chu Dương khàn giọng hỏi.

Ông già đang đứng thầm vui mừng, nếu Chu Dương chịu trả lời ông ta vậy chứng tỏ còn có cơ hội nói chuyện.

Xem ra Chu Dương thật sự ra tay vì Thẩm Bích Quân, ông ta vội nói: “Là một bà lão trong biệt thự, có lẽ cậu không biết nhưng mục tiêu của chúng tôi chính là bà già đó!”

“Còn cô gái này chỉ là do chúng tôi bất cẩn làm cô ấy bị thương. Nếu cậu đồng ý hòa giải, chúng tôi nhất định sẽ chân thành xin lỗi hai người!”

Ông già đang đứng nhìn Chu Dương chăm chú.

Chỉ cần Chu Dương gật đầu đồng ý có nghĩa là ông ta có thể sống!

Chu Dương im lặng hồi lâu như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Là vậy à”.

Chu Dương đáp lại, dường như anh đã bình tĩnh hơn nhiều, điều này đúng là một chuyện tốt với ông ta.

Theo như ông ta thấy thì Chu Dương đã dao động định bỏ qua cho ông ta.

Chu Dương lại nói tiếp: “Ông nói mục tiêu của các người là một bà lão trong biệt thự, vậy tôi phải hỏi một chút. Các người muốn bắt bà lão kia làm gì? Lẽ nào bà lão kia không có con trai sao?”

Giọng Chu Dương nghe có vẻ rất bình tĩnh.

Xem ra dường như anh đã hoàn toàn nguôi giận.

Ông già đang đứng cũng thấy mình nắm chắc phần thắng rồi, không do dự đáp: “Tất nhiên là có rồi, bà lão kia quả thật có một đứa con trai, có lẽ cậu không quen, tên là Chu Dương gì đó, là một tên vô dụng mà thôi”.

“Sở dĩ chúng tôi bắt bà lão đó cũng là vì đứa con trai vô dụng của bà ta chọc giận đến chúng tôi nên tuyệt đối chẳng liên quan gì đến cô gái này”.

“Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối cũng không có ý chọc giận cậu”.

Ông già đang đứng vừa nói vừa chủ động đi về phía Chu Dương.

Ông ta vươn tay vỗ vào vai Chu Dương: “Người anh em, vốn dĩ chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẽ cho cậu một khoản bồi thường, hơn nữa còn giới thiệu cho cậu vào Hứa gia”.

“Với thực lực của cậu chỉ cần bước vào Hứa gia, cậu chắc chắn sẽ trở thành một người dưới một người trêи vạn người, cậu có cần cân nhắc không?”

Ông già này cho rằng, Chu Dương bỏ qua cho ông ta đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Chu Dương chỉ vào ông già vừa bị mình đánh chết nói: “Nhưng tôi đã giết người của các ông rồi”.

“Không sao! Chỉ cần cậu chịu gia nhập vào Hứa gia, chúng tôi tuyệt đối có thể không trách cứ cậu”, ông ta không hề do dự mà đồng ý ngay.

Hơn nữa ông ta cũng không nói dối, với thực lực vừa thể hiện của Chu Dương, chỉ cần anh đồng ý vào Hứa gia, Hứa gia tuyệt đối không động vào người như anh được.

Chu Dương gật đầu rồi nói: “Vậy à, nhưng tôi chính là Chu Dương”.

“Vậy cũng không sao, dù cậu là Chu Dương… cậu, cậu nói cái gì?”, ông già đang đứng hoảng sợ trợn tròn hai mắt.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng lại với những gì Chu Dương nói, còn tưởng Chu Dương lại đưa ra điều kiện gì.

Thế nên ông ta vô thức nói không sao, theo ông ta chỉ cần Chu Dương đồng ý gia nhập vào Hứa gia bọn họ, vậy thì bất kể anh có đưa ra điều kiện gì cũng được.

Nhưng lúc ông ta nghe rõ lời của Chu Dương thì lại hoảng sợ suýt nữa chết đứng tại chỗ, đỡ mất công Chu Dương phải ra tay rồi.

“Cậu, cậu, cậu là Chu Dương?”, ông ta lắp bắp nói.

Kẻ điên nói chuyện với mình nãy giờ lại là Chu Dương?

Còn bàn điều kiện vớ vẩn!

Bảo Chu Dương gia nhập Hứa gia?

Đó không phải nói chuyện tào lao sao?

Vừa rồi vì để lấy lòng Chu Dương, ông ta còn cố ý nói mục tiêu của mình không phải Thẩm Bích Quân mà là mẹ của Chu Dương.

Bây giờ xem ra đó không phải là muốn đâm đầu vào chỗ chết nhanh hơn à!

Ông già tràn đầy hy vọng trong thoáng chốc bỗng trở thành ông già hoàn toàn tuyệt vọng.

Ông ta ngẩn người nhìn Chu Dương nhưng cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Sao Chu Dương lại trở nên mạnh như vậy?

Hơn nữa quan trọng hơn là ông ta biết hôm nay chắc chắn ông ta không thể sống sót.

“Sao vậy? Bây giờ còn có thể tha thứ cho tôi không? Vẫn muốn tôi gia nhập Hứa gia sao?”, Chu Dương cười hỏi.

Sự tuyệt vọng lóe lên trong mắt ông ta, sau đó ông ta lại nghiến răng ken két.