Chàng Rể Đại Gia

Chương 828: Tòa nhà tài chính Thiên Địa!




Sau khi người nhân viên nghe thấy ý định của Chu Dương, khuôn mặt bình tĩnh quan sát ba người Chu Dương từ trêи xuống dưới rồi thản nhiên nói.

Thái độ như vậy cũng không phải thân thiết lắm, nhưng chắc chắn không hề hời hợt, như để nói rõ với nhóm Chu Dương rằng Chu Vỹ Hải là người không phải muốn là gặp được.

Khắp Đông Hải, thậm chí trong phạm vi cả nước, ngày nào cũng có người muốn gặp mặt Chu Vỹ Hải, ai tới cũng chỉ cần nói một tiếng muốn gặp mà không hẹn trước, thì chẳng phải ông ấy sẽ bận bù đầu sao?

Vậy thì tòa nhà tài chính Thiên Địa này đã sớm sập rồi.

"Để tôi".

Trần Thế Hào nhẹ giọng nói, sau đó lấy danh thϊế͙p͙ đưa cho người nhân viên, nhờ đưa cho Chu Vỹ Hải hoặc thư kí trợ lí của ông ấy.

Lúc đầu người nhân viên làm việc cũng không thèm để ý, thậm chí còn nhìn Trần Thế Hào với ánh mắt khinh bỉ.

Theo góc nhìn từ người nhân viên, ba người Chu Dương có vẻ muốn cầu xin Chu Vỹ Hải đồng ý đầu tư.

Người như vậy, mấy năm nay anh ta từng gặp cũng phải vài trăm người.

Tuy nhiên, vì nghiệp vụ nên anh ta vẫn nhận lấy.

Khi thấy rõ nội dung trêи đó, sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

Trần Thế Hào, giám đốc câu lạc bộ Silver Lake.

Chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng lại có sức nặng vô cùng lớn.

Là người công tác trong tòa nhà tài chính Thiên Địa bao năm nay, đương nhiên anh ta biết Trần Thế Hào ở Silver Lake là như nào, một thế lực mạnh nhất ở Đông Hải, không khác đẳng cấp của Chu Vỹ Hải là bao.

Vậy người trước mắt đây, chính là Trần Thế Hào trong truyền thuyết đó ư?

Người nhân viên này không dám thờ ơ, trêи mặt nở nụ cười nhìn nhóm Chu Dương, khác hẳn sự qua loa hờ hững khi nãy.

"Mấy vị chờ chút, tôi đi thông báo ngay".

Trấn an vài lời, người nhân viên nhanh chóng gọi điện thông báo tình hình lên cấp trêи.

"Tôi vừa báo cáo với trợ lí của Chu tổng, một lát ông ấy sẽ tới, mời các vị ngồi đây chờ chút".

Người nhân viên làm việc đưa ba người Chu Dương đến khu nghỉ tạm, vội rót cho họ cốc nước.

Dù vị Trần Thế Hào này là thật hay giả, anh ta không thể cư xử hời hợt được. Người có được danh thϊế͙p͙ của Trần Thế Hào cũng không phải người bình thường, thậm chí không phải người anh ta có thể động vào.

Ba người Chu Dương ngồi xuống, vừa nhấp môi vài ngụm trà thì một người đàn ông trung niên bước tới.

"Trần tổng, sao ông lại tới đây?"

Người đó là trợ lí của Chu Vỹ Hải, tên là Chu Thế Minh, là con nuôi của ông ấy, được Chu Vỹ Hải đào tạo chuyên sâu suốt mấy năm.

Lúc thấy đối phương, Trần Thế Hào nói nhỏ với Chu Dương.

"À, tôi muốn đến chào hỏi ông Chu một chút, thế nào, ông Chu có rảnh không?"

Trần Thế Hào đứng dậy, đưa tay ra bắt tay Chu Thế Minh.

Chu Dương ngồi một bên nhìn, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ.

Lúc thấy Trần Thế Hào bắt tay Chu Thế Minh, hai người bắt tay rất chặt, có thể thấy quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.

Người nhân viên đứng một bên nhìn thấy vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, may vừa nãy không đắc tội với mấy người họ. Anh ta không ngờ Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake lại đến tòa nhà tài chính Thiên Địa, hơn nữa lại không báo trước.

"Ơ, đây không phải Tôn Liên sao? Sao hai người..."

Chu Thế Minh đang nói chuyện với Trần Thế Hào, lúc này mới quay sang nhìn Chu Dương và Tôn Liên.

Đối với những thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi như Chu Dương, Chu Thế Minh theo bản năng sơ sót bỏ qua. Dù sao một người trẻ như vậy, ông ấy cũng không coi ra gì.

Nhưng Tôn Liên khiến ông ấy phải tập trung nhìn mới nhận ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy cả Trần Thế Hào và Tôn Liên, ánh mắt Chu Thế Minh hơi khϊế͙p͙ sợ, cuối cùng thấy Chu Dương thì nhất thời hai mắt sáng lên.

"Đây là con hai người sao? Đúng là nhanh quá mà!"

Thế Minh ngạc nhiên nói, nét kinh ngạc lộ rõ không giấu diếm.

Ông ấy không ngờ sau bao năm không gặp, Trần Thế Hào đã có con trai, hơn nữa đó cũng là con trai giữa ông và Tôn Liên.

Lúc Chu Thế Minh gặp Trần Thế Hào mười mấy năm trước, Trần Thế Hào và Tôn Liên không ở cùng nhau, hơn nữa cũng vì bà ấy mà Trần Thế Hào mới tức giận rời thủ đô, chuyển đến Đông Hải.

Khi đó, Chu Thế Minh còn tiếc nuối mối nhân duyên sai lầm giữa hai người họ.

Nhưng giờ gặp lại, Chu Thế Minh thấy mình như bị nhận một cú lừa.

Không chỉ mâu thuẫn giữa hai người họ không tồn tại, mà hai người họ còn có một cậu con trai lớn như vậy.

"À, cậu bé ngoan, không ngờ cháu cũng nhanh nhẹn như vậy, xem ra Chu Thiều Hoa không bằng con trai ông rồi".

Chu Thế Minh vỗ nhẹ lên vai Trần Thế Hào, trong giọng nói đầy sự trêu chọc, giống như việc Trần Thế Hào và Tôn Liên ở với nhau khiến Chu Thiều Hoa thất bại là chuyện rất vui vẻ.

"Ặc..."

Chu Dương ngồi một bên nghe thấy lời Chu Thế Minh, cảm thấy hết sức lúng túng.

Anh không ngờ Chu Thế Minh lại không đứng đắn như vậy, anh giống Trần Thế Hào và Tôn Liên ở điểm nào thế?

Hơn nữa, anh cũng hơn hai mươi tuổi rồi, kém Trần Thế Hào có mười mấy tuổi, chẳng lẽ khi Trần Thế Hào mới mười mấy đã có con sao?

"Ông nói nhăng cuội gì đó, tôi đâu có đứa nào với Tôn Liên đâu?"

Trần Thế Hào không hài lòng, gạt tay Chu Thế Minh ra, bất mãn nói.

"Gì cơ? Đây không phải con hai người ư?"

Chu Thế Minh có vẻ rất bất ngờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người họ, không tin nổi lời Trần Thế Hào vừa nói.

"Được rồi, mặc kệ ông nghĩ gì, hôm nay tôi tới đây là để tìm ông Chu , ông ấy có ở phòng làm việc không?"

Trần Thế Hào nghiêm túc hỏi.

Thời gian gấp rút, ông không muốn ngồi đây lãng phí thời gian với Chu Thế Minh.

Hơn nữa chuyện giữa ông và Tôn Liên rất phức tạp, không phải một hai ngày là nói rõ được hết.

Ít nhất, Trần Thế Hào cho rằng đây không phải lúc nói nhiều với Chu Thế Minh.

"Lão gia đang ở trêи tầng, cuộc họp vừa kết thúc nên đang có thời gian rảnh, mọi người đi lên với tôi".

Chu Thế Minh cảm nhận được sự nghiêm túc của Trần Thế Hào, nên cũng không nói đùa nữa, nhanh chóng dẫn ba người họ lên tầng.

Chu Vỹ Hải là chủ tịch của tòa nhà tài chính Thiên Địa đồ sộ, phòng làm việc của ông ấy nằm ở vị trí chính giữa của tòa nhà, tầng tám mươi tám. Cả tầng đó đều là nơi làm việc của Chu Vỹ Hải. Toàn bộ khối lượng công việc thường ngày của tòa nhà Thiên Địa cơ bản đều được giải quyết ở tầng này.

Khi ba người Chu Dương lên đến tầng tám tám, cửa thang máy mở ra, để tới cửa trước phòng làm việc của Chu Vỹ Hải, bọn họ phải trải qua ba lần kiểm tra.