Chàng Rể Đại Gia

Chương 746: Chuyện cũ (1)




Căn biệt thự của Nhậm Phong nằm sâu trong khu biệt thự Bán Sơn Lan Uyển, có thể nói là nơi có vị trí tốt nhất, quang cảnh xung quanh đẹp nhất.

Bên ngoài biệt thự không quá khác biệt, xem ra là cùng một nhà thiết kế nên phong cách đều tương tự.

Chỉ là bây giờ Chu Dương nghĩ lại, biệt thự có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lúc anh đến không nghi ngờ gì nên không nghĩ tới phương diện này.

Chưa kể trong cùng khu Bán Sơn Lan Uyển, phạm vi gần một km xung quanh biệt thự của Nhậm Phong, chỉ có một căn biệt thự duy nhất của Nhậm Phong.

Tình huống như vậy, ở nơi khác thế nào Chu Dương không rõ, nhưng ở Đông Hải, ở Bán Sơn Lan Uyển, nhất định không phải hiện tượng bình thường.

Phải biết rằng, Bán Sơn Lan Uyển này là tấc đất tấc vàng.

Cho dù Nhậm Phong là đối tác của Bán Sơn Lan Uyển, cũng không thể độc chiếm một khu vực rộng lớn như vậy.

Đây là điểm thứ nhất.

Thứ hai.

Một khu vực rộng lớn như vậy, chỉ có một căn biệt thự, cho dù ba thế hệ chung sống cũng không thể nhiều người đến vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đến không gian xung quanh, Chu Dương đột nhiên phát hiện chỗ kì lạ.

Xung quanh có rất nhiều vết tích của sự sống rất rõ ràng.

Thứ khác không nói, chỉ riêng bãi cỏ xung quanh biệt thự, mặt cỏ lộn xộn, nhiều chỗ như bị giẫm đạp.

Ngoài ra có một đường mòn dẫn đến cổng chính, gạch đá cẩm thạch cũng có nhiều vết mòn.

Những thứ này chỉ có thể do nhiều người thường xuyên qua lại hoạt động ở đây tạo nên.

Thứ ba là thành viên trong gia đình Nhậm Phong.

Chu Dương trước đây không biết nhiều về Nhậm Phong, chỉ biết ông ta có rất nhiều cổ phần ở tòa nhà Hằng Phong, lời nói rất có trọng lượng.

Anh không biết bất cứ điều gì về gia đình Nhậm Phong.

Tối qua đến biệt thự của Nhậm Phong, anh đã gặp hai người.

Một là thím Ngô giúp việc, hai là cháu gái ông ta, Nhậm Thanh Thanh.

Thím Ngô thì khỏi nói, xem ra chỉ là một thím giúp việc bình thường, hơn nữa nấu ăn rất ngon, giống như người thường làm việc nội trợ, mà bà ấy cũng đã hơn bốn mươi tuổi, rất phù hợp với tiêu chuẩn nữ giúp việc hiện nay.

Nhưng Chu Dương luôn cảm thấy kì lạ, giờ nghĩ kỹ lại, kinh ngạc phát hiện thím Ngô này dù dáng vẻ giống như nữ giúp việc, từ chuyện cư xử với Nhậm Phong hay là kỹ năng bếp núc đều không chê vào đâu được.

Nhưng có một điểm, bàn tay thím Ngô có phần mềm mại hơn so với những người giúp việc thông thường.

Chu Dương không phải vì nhìn chằm chằm vào tay người khác mà nhận ra điểm này, chỉ là hôm qua lúc đang dọn món, anh không cẩn thận chạm vào tay thím Ngô.

Khi đó anh cảm thấy tay thím Ngô mềm mại hơn bình thường.

Có điều, vì đang ở biệt thự của Nhậm Phong, mà thím Ngô lại là giúp việc của gia đình Nhậm Phong, nên Chu Dương cũng không hỏi nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, làm gì có nữ giúp việc chuyên nghiệp nào bàn tay lại mềm mại đến vậy, không hề giống một người thường nấu cơm rửa chén.

Vả lại, căn nhà này ngoại trừ một nữ giúp việc, cũng không có người giúp việc nào khác.

Còn về Nhậm Thanh Thanh…

“Trần tổng, ông có biết gì về Nhậm Phong không, nhà ông ta có bao nhiêu người, chẳng hạn như có con trai con gái gì không?”

Chu Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thế Hào khẽ hỏi.

Bản thân anh không biết cụ thể, nhưng Trần Thế Hào kinh doanh ở Đông Hải nhiều năm như vậy, cũng có thân phận địa vị nhất định, chắc ít nhiều cũng từng tiếp xúc với Nhậm Phong.

Người bình thường có lẽ không biết về hoàn cảnh gia đình Nhuận Phong, nhưng những người ở tầng lớp như Trần Thế Hào, cho dù bọn họ không muốn biết cũng sẽ có người vô tình nhắc đến.

Lâu dần, chuyện gia đình ai có những người nào mọi người đều biết đến.

Thông thường, mấy người Trần Thế Hào sẽ không nói lung tung về chuyện nhà người khác.

Nhưng hôm nay là Chu Dương hỏi đến, Trần Thế Hào do dự trong chốc lát, liền gật đầu nói.

“Biết một chút, địa vị của Nhậm Phong ở Đông Hải vẫn tương đối cao, ngay cả gia chủ đương thời của mấy gia tộc hạng nhất khi đứng trước mặt Nhậm Phong cũng có khá nhiều người vai vế thấp hơn một bậc…”

“… Nhậm Phong chỉ có một trai một gái, có điều con trai ông ta hình như luôn làm việc ở nước ngoài, chúng tôi đã nhiều năm không gặp, cũng không nghe thông tin gì về hành tung của người đó, còn con gái của Nhậm Phong…”

Trần Thế Hào nói tới đây, đột nhiên ngừng lại, nét mặt hơi do dự, nhìn Chu Dương với ánh mắt không đành lòng.

Chu Dương thấy kì lạ, lẽ nào con gái của Nhậm Phong, có bí mật gì không thể nói ra, khiến Trần Thế Hào lo lắng do dự.

“Trần tổng? Con gái của Nhậm Phong thì sao?”

Chu Dương trầm giọng hỏi, anh nhất định phải biết rõ một vài chi tiết cụ thể, nếu không sẽ không thể phân tích rõ ràng tình huống trước mắt.

“Haiz…”

Trần Thế Hào thở dài, vẫn nói ra chuyện của con gái Nhậm Phong.

“Nhậm Phong lúc trẻ có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, đó là một cô gái tính khí kỳ quặc...”

Qua lời của Trần Thế Hào, Chu Dương cũng dần dần biết được vài chuyện về con gái của Nhậm Phong.

Khi còn trẻ Nhậm Phong có một cô con gái, tên là Nhậm Nam, khi ấy, Nhậm Nam vẫn thường tham gia hoạt động bên ngoài, Trần Thế Hào cũng từng gặp vài lần, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Nhậm Nam.

Tuy nhiên, lúc đó Nhậm Nam còn quá trẻ, chỉ mới mười mấy tuổi, là thời điểm Nhậm Phong xông xáo gây dựng sự nghiệp, cũng không quá nghiêm khắc đối với việc quản giáo Nhậm Nam.

Vì vậy tính cách Nhậm Nam không chỉ cởi mở, tự do, lại rất say mê với thế giới đầy màu sắc bên ngoài.

Cứ như vậy, đến một đêm giông bão, lần đầu tiên Nhậm Nam không về nhà.

Khi đó, sự nghiệp của Nhậm Phong đang dần có bước tiến, mỗi ngày đều bận không kịp thở, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến chuyện của Nhậm Nam, vì vậy Nhậm Phong cũng không hề biết đêm đó Nhậm Nam không về nhà.

Thế nhưng, ba hôm sau, Nhậm Phong không thấy Nhậm Nam, cuối cùng mới cảm thấy nghi hoặc.

Lúc trước Nhậm Phong cho rằng Nhậm Nam vẫn luôn ở nhà, ở trong phòng không ra ngoài.

Nhưng lần này, khi Nhậm Phong mở cửa phòng Nhậm Nam, căn phòng trống trơn, thậm chí bàn đọc sách còn phủ một lớp bụi mỏng.

Lúc ấy Nhậm Phong chợt nhận ra rằng, ba ngày nay Nhậm Nam không hề ở nhà.

Thời khắc ấy, Nhậm Phong rất lo lắng.

Cho dù công việc kinh doanh ở bên ngoài của Nhậm Phong bận rộn đến đâu, thì ông ấy cũng là một người bố.

Con gái ba ngày liền không về nhà, bất luận thế nào Nhậm Phong cũng phải tìm cho ra.

“Sau đó thì sao?”

Thấy Trần Thế Hào lại ngừng lại, Chu Dương vội vàng hỏi.

Anh rất muốn biết, vì sao Nhậm Phong có một cô con gái mà anh lại không thấy ở biệt thự.

Nhưng dần dần, từ những gì Trần Thế Hào vừa kể, Chu Dương mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Quả nhiên, khi Trần Thế Hào nói tiếp, sắc mặt Chu Dương liền trở nên u ám, khó coi.