Chàng Rể Đại Gia

Chương 731: Thẩm Bích Quân đến rồi




“Chuyện này!”

"Các nhân viên bảo vệ hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của Thường Hạo."

"Đúng thế, vẫn là Chu tổng lợi hại, tên Thường Hạo kia căn bản chẳng là cái quái gì, ngay cả ra lệnh cho đội bảo vệ cũng không làm được.”

"Nghe nói ban đầu đội bảo vệ đó đều do Chu tổng thành lập, đặc biệt là đội trưởng đội bảo vệ, còn có người dẫn đầu của đội bảo vệ, hình như đều là do Chu tổng mời về đó, quan hệ của họ với Chu tổng đều rất tốt.”

“Đúng vậy, lần trước tôi đã nhìn thấy họ cùng ăn thịt nướng uống bia với Chu tổng ở ven đường đó.”

...

Mọi người bàn tán rất nhiều, ánh mắt nhìn các nhân viên bảo vệ cũng có chút thay đổi.

Trước đây, tuy rằng mọi người vô cùng lịch sự với nhân viên bảo vệ, nhưng trong lòng vẫn xem thường bọn họ.

Bây giờ xem ra những nhân viên bảo vệ đó lại có quan hệ tốt với Chu Dương, có thể nói chỉ cần Chu Dương nói một lời, những nhân viên bảo vệ đó có thể lập tức trở thành cấp trêи của bọn họ.

Trong lòng không ít người đang nghĩ rằng sau này nhất định sẽ không xem thường đội bảo vệ nữa.

"Chu Dương..."

Thường Hạo gần như tức điên lên.

Hắn không ngờ điều này lại xảy ra, đám nhân viên bảo vệ đó lần lượt quay lưng lại với mệnh lệnh của hắn thì đã đành, nhưng bọn họ lại răm rắp làm theo lời nói của Chu Dương.

So sánh như vậy, địa vị của Thường Hạo anh và Chu Dương trong lòng của những nhân viên bảo vệ đó không phải đều đã phân cao thấp rõ ràng rồi sao.

Lẽ nào đến cả một phó chủ tịch lại không thể bằng một người phụ trách dự án sao?

"Thường Hạo, anh nên nhớ cho rõ, anh có thể được làm cái chức vị phó chủ tịch của công ty này, không chỉ là ý của Thẩm Bích Quân, mà nó cũng là ý của tôi, chỉ cần tôi nói một câu, thì anh cũng sẽ ngay lập tức phải ngoan ngoãn mà cút khỏi công ty này!”

Lần này, Chu Dương không giữ lại chút thể diện nào cho Thường Hạo.

Việc hôm nay Thường Hạo làm chính là lợi dụng việc công trả thù riêng, hơn nữa lại còn làm tổn hại đến những người khác.

Đặc biệt, nếu bỏ qua cho Thường Hạo muốn làm gì thì làm, vậy thì với tính cách nóng nảy của hắn, rất có khả năng sẽ làm hỗn loạn kế hoạch bên tòa nhà Hằng Phong mà trước đó Chu Dương đã sắp xếp, để cho đám người Hứa Du nắm được thế chủ động, khiến Chu Dương và công ty Danh Dương, còn cả tòa nhà Hằng Phong đều rơi vào thế bị động.

"Ha ha, Chu Dương, lời này của anh đúng là chuyện nực cười nhất mà tôi từng nghe trong đời, Thường Hạo này là ai chứ, tôi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M, là nơi mà trường đại học rác rưởi quái quỷ của anh không thể đem ra so sánh được”

"Hơn nữa, anh cũng đừng quên rằng, Thẩm tổng mới là cổ đông lớn nhất của công ty, cũng là do cô ấy cố gắng năm lần bảy lượt mới có thể mời tôi đến.”

"Đừng nói là Thẩm tổng sẽ không đuổi tôi đi, lẽ nào anh cho rằng, Thường Hạo tôi đến công ty Danh Dương này thì cứ dễ dàng mời đến là đến, đuổi đi là đi sao?”

Thường Hạo lớn giọng nói, lúc này trêи mặt hắn tràn đầy sự tự tin, đối mặt với Chu Dương không có chút sợ hãi, ngược lại nhìn Chu Dương mang theo vẻ khinh thường.

Đúng thế, Thường Hạo hắn là ai chứ?

Sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của một trường đại học nổi tiếng thế giới, đã làm việc tại nước M nhiều năm, sau đó về nước cũng đã làm việc khá lâu, đạt được thành tích xuất sắc và cũng là một người có tên tuổi lớn trong ngành, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ hắn.

Mà hắn là do Thẩm Bích Quân cố gắng hết lần này đến lần khác mới có thể mời hắn đến đây.

Với địa vị hiện tại của Thường Hạo ở trong nước, cho dù Thẩm Bích Quân muốn cách chức hắn thì cũng phải có lý do phù hợp, nếu không, các mối quan hệ và tài nguyên của Thường Hạo nhiều như vậy cũng không phải là vô ích.

"Xem ra anh rất kiêu ngạo, để tôi thử xem sao.”

Chu Dương khẽ gật đầu, không quan tâm đến sự tự tin của Thường Hạo.

Những người khác có thể ngạc nhiên trước lý lịch của Thường Hạo, trong lòng sẽ cảm thấy ngưỡng mộ.

Nhưng không bao gồm Chu Dương.

Ở trong mắt Chu Dương, Thường Hạo căn bản giống như một người trần trụi, mọi thông tin từ lâu đều nằm trong tay Chu Dương.

Sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở nước M thì đúng là không tệ, nhưng cũng không phải là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc gì, thậm chí Thường Hạo còn suýt không thể tốt nghiệp.

Đối với nhiều kinh nghiệm làm việc nhiều và thành tích xuất sắc của hắn ở nước ngoài, chẳng qua chỉ là một trò đùa, đều là một mánh khóe mà Thường Hạo từ mình thêu dệt lên cho bản thân, khoảng tám phần trong đó đều là giả.

Tất cả mọi thứ chỉ là một bản lý lịch giả mà Thường Hạo cố tình bịa đặt để có thể có được phát triển và được coi trọng hơn ở trong nước.

Thường Hạo sững sờ, ánh mắt châm biếm Chu Dương khiến hắn hơi do dự.

Không biết có phải ảo giác hay không, Thường Hạo thực sự cảm thấy trong mắt Chu Dương có một tia giễu cợt và đùa giỡn.

Như thể anh thực sự sẽ đuổi hắn ra khỏi công ty.

Nhưng những lời Thường Hạo nói trước đó cũng có lý.

Làm việc ở trong nước nhiều năm như vậy, cả nguồn tài nguyên và các mối quan hệ đều tích lũy được rất nhiều.

Nếu như bản thân hắn bị đuổi khỏi công ty Danh Dương, mặc dù không thể khiến cho công ty Danh Dương phá sản, nhưng vẫn có thể khiến cho công ty Danh Dương, Chu Dương và cả Thẩm Bích Quân chịu một trận đòn khá lớn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thường Hạo bình tĩnh hơn một chút, cảm giác lúc nhìn vào ánh mắt của Chu Dương đã không còn giống lúc nãy.

"Hừ, không cần biết anh là ai, dù cho Thẩm tổng có đến đây đi chăng nữa thì tôi nhất định phải sa thải mười mấy người bọn họ. Có bọn họ thì sẽ không có Thường Hạo tôi, còn nếu có Thường Hạo thì sẽ không có bọn họ! Tôi biết Thẩm tổng nhất định sẽ đưa ra một sự lựa chọn chính xác, chuyện này không cần anh phải nhúng tay vào!”

Thường Hạo lạnh lùng nói, với thái độ kiên quyết khác thường.

Lúc này, không ít nhân viên lại nhốn nháo cả lên, ánh mắt nhìn Thường Hạo trở nên sợ hãi, bối rối nhìn Chu Dương, còn ánh mắt nhìn mười mấy người kia đều tràn đầy thương cảm.

“Tôi không tin! Tôi muốn báo chuyện này cho Thẩm tổng, Thẩm tổng nhất định sẽ không đồng ý để anh làm như vậy!”

Đám nhân viên nghe thấy điều này, sắc mặt của họ đột nhiên ảm đạm đi, họ cúi đầu xuống, từ bỏ tia hi vọng cuối cùng của mình.

Trước mặt Chu Dương, nếu Thường Hạo dám nói ra những lời kiêu ngạo tự tin như vậy, nghĩa là hắn chắc chắn được tám chín phần, mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường của công ty, cùng lắm chỉ là một quản lý nhỏ, thậm chí còn không là gì trong mắt Thẩm Bích Quân.

Đưa ra sự lựa chọn giữa bọn họ và Thường Hạo, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy Thẩm Bích Quân nhất định sẽ chọn Thường Hạo.

Suy cho cùng, người như Thường Hạo cũng không có nhiều ở trong nước, thiếu người thì một là một, nhưng đắc tội không chắc chỉ với một người.

Mà bọn họ cũng chỉ là những nhân viên bình thường, bao gồm cả về thân phận, địa vị xã hội, gia cảnh, các mối quan hệ, đều là những người dễ bị tổn thương.

“Ha ha, vậy mà cậu lại mong chờ Thẩm tổng vứt bỏ tôi, để lựa chọn cậu? Vậy thì cậu cũng quá đề cao mình rồi.”

Thường Hạo khinh thường nhìn Trần Thăng, vẻ mặt thờ ơ.

“Thẩm tổng?"

Trêи mặt Trần Thăng tràn đầy tức giận, lúc này nếu không ra tay, cậu cũng không còn cách nào khác nữa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Trần Thăng đã mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của công ty với sắc mặt khó tin.

Trần Thăng không ngờ, vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, cậu ta vừa nhắc đến Thẩm Bích Quân thế mà bây giờ Thẩm Bích Quân lại đang xuất hiện ở trước cửa công ty.